Vô Song

Quyển 7 - Chương 190: Phiên ngoại 3




Rất nhiều người đều cảm thấy, Khai Hoàng năm thứ tư là một năm gió nổi mây vần nhất.

Tháng giêng còn chưa qua, biến cố đã xảy ra liên tiếp.

Biến cố tiệc đêm ở Tần vương phủ, thay đổi trong chùa Đại Hưng đã làm cho mọi người không tiếp nhận nổi, thậm chí sau đó còn có chuyện kiểm kê tài sản phủ Thất vương tử Quật Hợp Chân, nghiêm khắc răn dạy, ra lệnh cưỡng chế đóng cửa tự xem xét lại với Lạc Bình công chúa, không biết đã khơi ra bao nhiêu sóng gió.

May mắn mặc dù sóng lớn mãnh liệt, nhưng cuối cùng bụi bặm đã lắng xuống, tất cả người chết đều được sắp xếp ổn thỏa, chùa Đại Hưng cũng được sửa lại.

Hoàng hậu đã khỏi bệnh, đám người Thái tử và Tấn vương cũng không có gì đáng ngại, Thôi Bất Khứ lại tỉnh lại sau hôn mê, cơ thể chuyển biến tốt, sắp có thể xuống đất đi bộ, ở trong sân phơi nắng.

Tất cả đều đi theo hướng tốt đẹp.

Thứ duy nhất không tốt lắm, chính là tóc của Phượng Nhị phủ chủ.

Cõi đời này có trăm loại mỹ nhân, Phượng Nhị phủ chủ không thể nghi ngờ là người xuất sắc nhất trong đó.

Đương nhiên, dung mạo nam nhân không thể lấy từ đẹp để hình dung, nếu không sẽ thành âm nhu.

Dung mạo Phượng Tiêu không những không âm nhu, ngược lại nên gọi là anh tuấn.

Nhưng, anh tuấn đến trình độ cao nhất, hẳn cũng là một loại đẹp.

Mà đã là mỹ nhân, kiểu tóc thế nào cũng không có vấn đề gì.

Mỹ nhân thật sự, cho dù là trọc đầu hay là tóc dài, thậm chí tóc mọc như cỏ dại, thì vẫn là mỹ nhân.

Phượng Nhị vốn cũng cảm thấy không có vấn đề gì, thậm chí y còn mặc tăng y, giả làm hòa thượng.

Người không quen y, còn tưởng là tăng nhân trẻ tuổi của chùa miếu nào ra ngoài dạo chơi ấy chứ.

Mắt thấy xuân đi hạ tới, y chợt phát hiện, không có tóc, hình như cũng không thuận lợi như vậy.

Đầu tiên, trên đầu rất lạnh, luôn cảm thấy không thoải mái.

Sau đó, lúc quả đầu trở nên xấu xí nhất, không phải là không có tóc, hoặc tóc rất dài, mà là tóc vừa mọc ra, không dài ngắn không ngắn, giống như kim châm, mỗi lần Phượng Nhị theo thói quen sờ đầu đều bị đâm vào tay.

Nhìn người trong gương, Phượng Nhị hiếm thấy sinh ra một sự nghi ngờ vào mình.

Gần đây Thôi Bất Khứ có chút lãnh đạm.

Nói chính xác hơn là lãnh đạm với Phượng Nhị.

Ngay cả Tả Nguyệt cục đối với Giải Kiếm phủ cũng có ý không lạnh không nóng, việc công xử theo phép công.

Phượng Tiêu biết, Thôi Bất Khứ ngoài miệng không nói, trên thực tế lại cực kì yêu thích khuôn mặt của mình.

Loại yêu thích này rất ít lộ ra ngoài, nhưng trong lòng Phượng Tiêu biết rõ, bởi vì ánh mắt không lừa được người.

Người trên đời đều yêu thích vẻ bề ngoài, ngay cả cao tăng đắc đạo cũng chưa chắc có thể siêu phàm thoát tục, Phượng Nhị không muốn so đo rốt cuộc Thôi Bất Khứ thích mặt y, hay là thích bản thân y, vấn đề này vô cùng ngu xuẩn, bởi vì cái nào cũng là của y hết.

Phượng Tiêu tin tưởng, cho dù có một gương mặt như y xuất hiện ở trước mặt Thôi Bất Khứ, Thôi Bất Khứ cũng không có khả năng động tâm.

Bởi vì người nọ không có một tâm hồn vô song như y.

Chỉ có hai cái kết hợp, mới là Phượng Tiêu độc nhất vô nhị.

Nhưng đã như vậy, lí do Thôi Bất Khứ bất thình lình lãnh đạm vẫn khiến người ta không hiểu nổi.

Phượng Tiêu cảm thấy đích thân ra tay đi hỏi, hình như sẽ làm ra vẻ mình quá để ý, liền để Tần Diệu Ngữ giả vờ đi tặng quà, thuận đường thăm dò.

Trước kia lúc nhận Tần Diệu Ngữ về dưới quyền, Phượng Tiêu chỉ coi trọng bản lĩnh điều chế hương của đối phương, nhưng không ngờ Tần Diệu Ngữ người cũng như tên, đầu óc linh hoạt, rất là cơ trí, chuyện của y và Thôi Bất Khứ, toàn bộ Giải Kiếm phủ, cũng chỉ có Minh Nguyệt và nàng biết. Minh Nguyệt làm người phúc hậu ngốc nghếch, không giỏi ăn nói, không trông cậy nổi, nhưng Tần Diệu Ngữ giỏi về việc nhìn sắc mặt, có ích không ít.

Phượng Tiêu biết nàng rất muốn ở lại kinh thành, vì vậy cũng biết thời biết thế cho nàng ở lại, dù sao Tần Diệu Ngữ cũng có công không ít trong biến cố đêm Nguyên Tiêu.

Nhưng lần này, Tần Diệu Ngữ cũng thất bại mà về.

Sắc mặt nàng có chút vi diệu, nhìn Phượng Tiêu muốn nói lại thôi.

Phượng Tiêu không nhịn được: “Có gì cứ nói thẳng!”

Tần Diệu Ngữ: “Thuộc hạ không thấy Thôi Tôn sứ, hình như Tả Nguyệt cục mới nhận một vụ án, là Hình bộ chuyển tới, ngài ấy không rảnh gặp ta.”

Mặt Phượng Tiêu đầy vẻ “ngươi thật vô dụng”.

Tần Diệu Ngữ tủi thân nói: “Nhưng thuộc hạ cũng hỏi thăm được một tin, có lẽ ngài muốn biết, nên mới về báo trước. Nghe nói hai ngày trước Thôi tôn sứ vào cung, Độc Cô hoàng hậu muốn tứ hôn cho ngài và Lan Lăng công chúa, bảo hắn hỏi ý ngài trước.”

Xưa nay Thiên tử tứ hôn, dĩ nhiên là vinh dự cực lớn, nhất là đối với bề tôi mà nói, trừ thân phận đời sau có thể tăng lên một đoạn lớn ra, về bản thân, cho dù là quan chức hay quyền lực, cũng có thể tiến hơn một bước.

Nhưng Đế Hậu biết, tình huống này có ở năm họ bảy nhà, nhưng lại không thể dùng trên người Phượng Tiêu hoặc Thôi Bất Khứ.

Hai người này cũng không phải là người muốn uốn gối trước quyền thế giàu sang, nếu áp đặt tứ hôn lên người họ, chỉ sợ hậu quả là ép người rời đi.

Độc Cô hoàng hậu rất thích Phượng Tiêu, nhưng thích và muốn y làm con rể là hai chuyện, nàng là người hiểu biết, biết tính cách như Phượng Tiêu, chỉ sợ sẽ không cam tâm hạ mình, Công chúa sau khi cưới chưa chắc đã hạnh phúc, nhưng lại không chống nổi khẩn cầu của nữ nhi, không thể làm gì khác hơn là ra hạ sách này, để cho Thôi Bất Khứ nghĩ cách thuyết phục Phượng Tiêu.

Mấy ngày nay, Thôi Bất Khứ không những không gặp Phượng Tiêu, hắn thậm chí còn không bước ra khỏi cửa Tả Nguyệt cục một bước.

Phượng Tiêu cảm thấy thái độ này của Thôi Bất Khứ tất nhiên là ghen, chẳng qua là lấy vẻ muộn tao của Thôi tôn sứ, rất khó để hắn nói thẳng ra như vậy.

Y nghĩ rằng mình nên qua hỏi thăm sức khỏe một tiếng, tránh cho Thôi tôn sứ muộn tao tự chọc tức mình, cơ thể vất vả lắm mới tốt lên lại biến thành ma bệnh.

Nghĩ đến đây, Phượng Nhị phủ chủ sửa lại y phục, sờ cái đầu hơi đâm tay, thản nhiên đi về hướng Tả Nguyệt cục.

Lúc này ở Tả Nguyệt cục có một vị khách bất ngờ tới.

Thôi Bất Khứ xưa nay không chịu được những thứ xã giao này, lúc này lại hiếm thấy tốt tình ngồi ngay ngắn ở một bên, kiên nhẫn nhẹ nhàng nói chuyện với khách đến.

Giai khách hơi cúi đầu, như có chút xấu hổ, nói hai câu liền dừng lại chốc lát, Thôi Bất Khứ cũng chưa từng thúc giục.

Lúc Phượng Tiêu tới thì nhìn thấy một màn như vậy.

Vị nữ khách này, Phượng Tiêu cũng rất quen thuộc.

Cùng là họ Vũ Văn, khuê danh Nga Anh, chính là ngoại tôn nữ của Thiên tử, con gái của Lạc Bình công chúa.

Vũ Văn Nghi Hoan có thể che giấu thân phận gây ra chuyện lớn như vậy, không thiếu Lạc Bình công chúa trong bóng tối hỗ trợ, mà nếu không phải Công chúa hoàn toàn tỉnh ngộ dừng trước bờ vực, khả năng bây giờ Độc Cô hoàng hậu vẫn còn ốm đau trong cung.

Mẹ con liên tâm, Hoàng hậu cũng không nhẫn tâm cầm tù Công chúa trong phủ, nghe đâu hai ngày trước Vũ Văn Nga Anh được Hoàng hậu đồng ý cho vào cung bái kiến thỉnh an, ngoại tổ mẫu và tôn nữ ôm nhau khóc rống một hồi, hiềm khích lúc trước cố gắng tiêu tan, cấm túc phủ Công chúa cũng được hóa giải.

Phượng Tiêu biết được việc này, nhưng y không biết vì sao Vũ Văn Nga Anh lại xuất hiện ở đây, còn là dáng vẻ nói chuyện vui vẻ với Thôi Bất Khứ nữa chứ.

Hai người đều không ngẩng đầu lên, y ho khan hai tiếng, tỏ rõ về sự tồn tại của chính mình.

Lúc này Thôi Bất Khứ và Vũ Văn Nga Anh mới nhìn về phía y, người trước hoàn toàn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Sao Phượng phủ chủ lại đại giá quang lâm mà không cho người thông báo một tiếng? Không tiếp đón từ xa, mong rằng thứ tội.”

Phượng Tiêu: …Một người lớn như y đứng ở cửa nửa ngày, cũng không tin Thôi Bất Khứ thật sự không nhìn thấy.

Phượng Nhị phủ chủ cười híp mắt nói: “Thôi tôn sứ khách khí rồi, hai ba ngày trước ta đều đến, cũng không gặp ngài ra cửa đón mà, nếu không ta đây liền lùi ra ngoài cửa đi, ngài nghênh đón một lần nữa nhé?”

Thôi Bất Khứ ngoài cười nhưng trong không cười, chìa tay ra: “Mời.”

Vũ Văn Nga Anh nhìn hai người này, chỉ cảm thấy quái lạ không nói ra được.

Nếu như nói quan hệ của bọn hắn tốt, nhưng rõ ràng có những câu đối chọi gay gắt mà.

Nếu như nói quan hệ không tốt, đây cũng không giống như là thù.

“Thôi tôn sứ?” Vũ Văn Nga Anh chen lời nói.

Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu đồng thời dời mắt sang người nàng. 

Vũ Văn Nga Anh rụt rè: “Tối nay ta có thể ở lại Tả Nguyệt cục nghỉ ngơi không?”

“Có thể.”

“Không được!”

Thôi Bất Khứ cùng Phượng Tiêu không hẹn mà cùng lên tiếng, lại liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Vũ Văn Nga Anh lộ vẻ mặt luống cuống.

Phượng Tiêu nhíu mày.

Thôi Bất Khứ chậm rãi nói với Vũ Văn Nga Anh: “Vũ Văn huyện chúa cứ ở lại là được, sau đó sai người báo cho Công chúa một tiếng, ở lại mấy ngày cũng không sao.”

Vũ Văn Nga Anh càng cũng không khách khí chối từ, lúc này đồng ý, cảm kích nói: “Vậy thì đa tạ Thôi tôn sứ!”

Thôi Bất Khứ sai người đưa nàng đi, lại cười như không cười liếc Phượng Tiêu một cái.

“Phượng phủ chủ đến đây làm gì?”

Phượng Tiêu đương nhiên sẽ không nói ta sợ ngươi chạy mất với yêu tinh, y ung dung ngồi xuống.

“Không phải là tới nhìn một cái xem Thôi tôn sứ chết chưa sao. Nếu như chết rồi, ta cũng tiện đến phúng viếng, đốt cho ít vàng mã.”

Thôi Bất Khứ chậm rãi nói: “Hóa ra Phượng phủ chủ trông mong ta chết sớm như vậy, lúc trước ta hôn mê không tỉnh, chắc những câu ngươi nói cạnh giường của ta đều là không thành thật?”

Phượng Tiêu hừ lạnh: “Nói cái gì? Bổn tọa quên mất rồi!”

Thôi Bất Khứ gật gật đầu: “Có câu đời người có ba niềm vui lớn, là thăng quan phát tài lão bà chết, xem ra chẳng mấy chốc Phượng phủ chủ sẽ song hỷ lâm môn. Vậy ta nói một tiếng chúc mừng trước, chúc ngài từng bước tăng cấp, trăm năm hảo hợp!”

Phượng Tiêu cười lạnh: “Ngươi bớt nói gở cho ta, ta hỏi ngươi…”

Giọng của y im bặt đi, giống như nói được nửa câu lại bị nghẹn, trừng Thôi Bất Khứ chốc lát.

“Ngươi vừa nói cái gì?”

Thôi Bất Khứ: “Từng bước tăng cấp, trăm năm hảo hợp.”

Phượng Tiêu: “Không đúng, câu phía trước kia!”

Thôi Bất Khứ: “Được Lan Lăng công chúa gả cho, Phượng phủ chủ tiến thêm một tầng, không phải song hỷ lâm môn sao?”

Ánh mắt Phượng Tiêu sáng quắc, gần như rướn nửa người trên sang, như chim dữ nhắm vào con mồi.

“Ta nói là câu thứ nhất, thăng quan phát tài lão bà chết!”

Thôi Bất Khứ giả vờ kinh ngạc: “Phượng phủ chủ đang nguyền rủa Lan Lăng công chúa à?”

“Bớt giả ngu cho ta!” Phượng Tiêu mắng một câu, tức giận đến mức nghiến răng, y đã biết đối không thể xem thường người này, hiếm thấy nghe thấy một câu nói thật lòng, sao có thể để đối phương giả bộ ngớ ngẩn.

Hành động còn có sức thuyết phục hơn lời nói, y trực tiếp đưa tay ra nắm lấy cằm đối phương, kéo người gần như muốn chạy trốn về, dùng sức hôn sâu, bịt miệng hắn lại.

Lúc Thôi Bất Khứ suýt nữa cho là cả da lẫn xương đều bị nuốt vào, đối phương mới hung dữ buông ra.

“Lại cho ngươi một cơ hội nữa, nói câu kia rõ ràng lại một lần.”

Nếu như Thôi Bất Khứ vì uy hiếp mà sợ hãi, vậy hắn sẽ không gọi là Thôi Bất Khứ nữa.

“Câu nào? Hoàng hậu muốn tứ hôn cho ngươi và Lan Lăng công chúa?”

Phượng Tiêu xì một tiếng cười: “Ăn giấm thì cứ nói, hà tất phải vòng vo?”

Thôi Bất Khứ nhíu mày: “Ngươi dám nói ngươi nhìn thấy ta và Vũ Văn huyện chúa mà không để ý sao?”

Phượng Tiêu tức giận: “Ngươi có nói thật lòng không?”

Thôi Bất Khứ nở nụ cười: “Dư đảng Vân Hải Thập Tam Lâu vẫn còn lẩn trốn ở bên ngoài, vì Tiêu Lý và Vũ Văn Nghi Hoan đã chết, có người giận chó đánh mèo lên mẹ con Lạc Bình công chúa, đặc biệt là Vũ Văn Nga Anh, lúc trước phủ Công chúa có án đầu độc, hiện tại Lạc Bình công chúa đã vào cung ở tạm, Vũ Văn huyện chúa thì ở lại Tả Nguyệt cục, tiện thể giúp đỡ điều tra rõ ràng. Lần này ngươi hài lòng chưa?”

Phượng Tiêu nói một đằng làm một nẻo, dửng dưng như không: “Cái gì gọi là ta hài lòng chưa? Bổn tọa xưa nay không thèm để ý gì hết, vừa rồi chỉ đùa giỡn ngươi thôi! Ta vốn muốn lấy Lan Lăng công chúa, vốn định ngày mai vào cung nói rõ với Hoàng hậu, ai biết ngươi lại lòng như lửa đốt, trên mặt nói không thèm để ý, sau lưng lại nghiến răng nghiến lợi, bổn tọa không thể không lại đây động viên một, hai, bằng không để đến lần sau, ngươi lấy việc riêng làm việc công, không chịu hợp tác cùng Giải Kiếm phủ, chẳng lẽ không phải ảnh hưởng đại cục sao?”

Người này đổi trắng thay đen, quả thực chưa từng thấy, Thôi Bất Khứ tức cười, không nói hai lời, trực tiếp đến gần ngăn chặn cái miệng của y lại.