Vô Song

Quyển 5 - Chương 127




Những người khác nhau dùng Nại Hà hương thì mang lại hiệu quả khác nhau.

Cho tới bây giờ, Phượng Tiêu vẫn còn nhớ lúc Thôi Bất Khứ chịu đựng Nại Hà hương phát tác thống khổ tới tận xương mà vẫn có thể duy trì lý trí đánh cờ với y.

Sai lầm lớn nhất của Thôi Bất Khứ có lẽ chính là lúc trúng Nại Hà hương lại quá ổn định thanh tỉnh, ngược lại khiến Phượng Tiêu cảnh giác và hoài nghi.

Sau đó Ngọc Tú cũng bị Thôi Bất Khứ tính kế trúng Nại Hà hương, độc tính phát tác mà còn có thể liều mạng đánh một trận cùng Phượng Tiêu, thậm chí bỏ trốn được.

So với hai người này, Lâm Ung lại không chịu nổi dù chỉ một chiêu.

“Lâm Ung đã khai báo chuyện mình gia nhập Vân Hải Thập Tam Lâu một năm một mười ra rồi. Vai trò của người trong Thập Tam Lâu rất rõ ràng, gã phụ trách tiền tài, Tiêu Lý cung cấp đường kiếm tiền cho gã thì gã cũng giúp Thập Tam Lâu kiếm không ít tiền, theo như gã nói, thế lực của Vân Hải Thập Tam Lâu phân tán, bình thường lúc rảnh rỗi, bọn họ cũng rất ít khi gặp nhau, cho nên gã không biết nhiều, ngay cả việc Tiêu Lý có bày những quân cờ khác ở phương Bắc trừ gã ra hay không, gã cũng không biết. Đầu mối duy nhất gọi là có chút hữu dụng chính là cách liên hệ gián tiếp hoặc trực tiếp của Nhạn Đãng Sơn trang với Tiêu Lý.”

Minh Nguyệt ngồi trong phòng, nói kết quả mình hỏi được cho hai người khác.

“Nhưng lần này, từ đầu tới đuôi Tiêu Lý không hề xuất hiện, nói rõ y rất có thể đã biết Phạm Vân dị thường, căn bản sẽ không bước vào bẫy, bây giờ Lâm Ung lại đang ở trong tay chúng ta, sợ rằng những cách liên lạc này đều bị hủy, chờ chúng ta điều tra ra, khẳng định đã là vườn không nhà trống rồi.”

“Tạm thời đến trước mắt, người của Vân Hải Thập Tam Lâu là Ngọc Tú, Lâm Ung, Đoạn Tê Hộc, Phùng Tiểu Liên, Ngọc Hành, tất cả đã bị diệt trừ, cho dù Phạm Vân là mưu sĩ mà Tiêu Lý coi trọng nhất, nhưng lại phản bội y, Tiêu Lý cũng không có khả năng dùng hắn nữa. Không có Phạm Vân thì Thập Tam Lâu đã như rồng mất một mắt, như chim gãy cánh, hẳn là trong thời gian tới sẽ không sinh ra phong ba nào nữa.”

Minh Nguyệt tuy xếp thứ ba ở Giải Kiếm phủ, nhưng hắn luôn ru rú trong nhà, chưa từng có tên tuổi bên ngoài giang hồ, cũng không lập được công lao gì trên triều đình, bình thường đều là bất hiển sơn bất lộ thủy(*), rất nhiều người đều cho rằng nòng cốt của Giải Kiếm phủ là Phượng Tiêu, không coi vị Tam phủ chủ này ra gì, nhưng Thôi Bất Khứ biết, Phượng Tiêu luôn ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi, nếu trong kinh không có người trấn giữ và cân đối ở giữa, sợ là Giải Kiếm phủ đã sớm không duy trì nổi nữa, bây giờ nghe Minh Nguyệt phân tích ra đâu vào đấy, không những không thấy bất ngờ, ngược lại còn có cảm giác quả nhiên là như vậy.

(*)Bất hiển sơn bất lộ thủy: ý chỉ người giấu giếm tài năng, không để lộ ra bên ngoài.

Có khả năng là người này không nổi tiếng ở bên ngoài mà lại bày mưu lập kế trấn giữ ở phía sau.

Nếu nói là Phượng Tiêu là cánh chim và răng nanh của Giải Kiếm phủ, như vậy Minh Nguyệt chính là trái tim của Giải Kiếm phủ.

Lúc Thôi Bất Khứ đang nghĩ ngợi, liền nghe Phượng Tiêu hỏi: “Những thị vệ tì nữ ở trong sơn động kia có nói gì không?”

Minh Nguyệt lắc đầu: “Những người đó được thu vào Vân Hải Thập Tam Lâu sau khi bị diệt phái, thật ra thì không được tính là tử sĩ của Thập Tam Lâu, lại canh giữ ở bên trong quanh năm, phần lớn đều là hỏi gì cũng không biết, nhưng mà có một người tên là Lương Phong, ngược lại cung cấp một đầu mối, gã nói lúc mật hội ở núi Thiên Nam kia, Lâu chủ có từng xuất hiện, còn có một thiếu nữ đeo khăn che mặt, không thấy rõ mặt mũi, gã từng nghe Lâu chủ gọi là Hoan nương, hành vi của hai người rất thân mật.”

Phượng Tiêu theo bản năng nhìn về phía Thôi Bất Khứ: “Trên giang hồ có nữ tử nào có chữ Hoan trong tên không?”

Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi mới cho y một câu trả lời khẳng định: “Không có, có lẽ là dùng tên giả.”

Hắn bị bắt ngồi ở trên giường, sắc mặt uể oải, cho dù hai người Minh Nguyệt và Phượng Tiêu cho hắn không ít chân khí nhưng vẫn không có khả năng khiến thân thể bị tổn thương nguyên khí nặng nề của hắn bỗng nhiên khôi phục như cũ, không chỉ phải nắm lỗ mũi uống thuốc, vừa nghĩ tới sau khi hồi kinh còn phải đối mặt với vẻ mặt nhăn nhó của mọi người trong Tả Nguyệt cục, tâm tình của Thôi Bất Khứ quả thực là chẳng tốt đẹp gì.

Phượng Tiêu có võ công thâm hậu, tất nhiên tốt hơn hắn nhiều, nhưng bên dưới y phục cũng bị quấn đầy vải thưa.

Minh Nguyệt thấy vậy liền nói: “Cứ giao việc giải quyết hậu quả cho ta, trở về kinh sau cũng không muộn. Còn có một chuyện, ta không tìm được Thiên Trì Ngọc Đảm, rất có thể đã bị ai đó mang đi.”

Lúc Phạm Vân nói Ngọc Đảm có thể kéo dài tuổi thọ, Thôi Bất Khứ không phải là không động tâm.

Sinh ra làm người, chỉ cầu sống chứ không cầu chết, Thôi Bất Khứ không phải thần tiên nên cũng không thể ngoại lệ.

Nhưng bây giờ nghe những lời này, vẻ mặt của hắn cũng rất bình tĩnh, không hề bất ngờ.

Có lẽ là hắn sớm quen với việc trời cao luôn khắt khe, ở trước nguy hiểm và những vấn đề khó khăn, hắn học được cách dựa vào mình mà không phải là hy vọng hư vô mờ mịt.

Người bình thường bị chọc một đao vào ngực còn phải nằm mười ngày nửa tháng, thế mà hắn vẫn còn có thể ngồi ở đây nói chuyện với Phượng Tiêu và Minh Nguyệt, có thể thấy tâm trí kiên định, sợ là ngay cả ông trời cũng không làm gì được hắn.

Phượng Tiêu phát hiện mình chỉ cần nhìn lần đầu là sẽ không thể tránh khỏi phải nhìn lần hai, lần ba.

Cho đến khi Minh Nguyệt cũng cảm thấy điều khác thường, nhìn về phía y.

Phượng Tiêu thu hồi ánh mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Lúc chúng ta tới còn có hai tên Tả Nguyệt Vệ đi theo, có tìm được tung tích của bọn họ không?”

Minh Nguyệt thở dài: “Tìm được, thi thể của bọn họ được tìm thấy ở trên đỉnh Thiên Nam, vết thương trí mạng ở đỉnh đầu, chắc là người của Thập Tam Lâu sợ giữ lại bọn họ sẽ có biến, liền trực tiếp diệt khẩu vứt xác.”

Phượng Tiêu như có điều suy nghĩ: “Giết người đều phải dùng binh khí, loại trực tiếp ra tay này hẳn là Nguyên Tam Tư hoặc Ngọc Tú gây nên.”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Bất kể là ai đã ra tay, món nợ này cứ tính vào trên người của Vân Hải Thập Tam Lâu là được.”

Minh Nguyệt nói: “Vài người bên cạnh Tiêu Lý, bây giờ cũng chỉ còn lại lẻ tẻ vài người có thể dùng như Nguyên Tam Tư và Ninh Xá Ngã. Lấy ánh mắt của y, thà để Thập Tam Lâu không có vị trí nào chứ cũng sẽ không nhét mấy hạng người chỉ có hư danh vào đó. Chúng ta chỉ cần tìm được Tiêu Lý thì sẽ có thể thuận thế tiêu diệt Vân Hải Thập Tam Lâu.”

“Sợ rằng không đơn giản như vậy.” Giữa chân mày Thôi Bất Khứ đầy sự mỏi mệt, ngay cả tiếng nói của hắn cũng thấp đi không ít. “Phạm Vân từng nói, bố trí của Tiêu Lý xa đến mức không chỉ có mấy người chúng ta biết, lấy trí thông minh của y, có lẽ đã sớm phát hiện ra Phạm Vân không bình thường.”

Phượng Tiêu hừ cười: “Lần này từ đầu tới đuôi Tiêu Lý đều không hiện thân, có lẽ là muốn tương kế tựu kế, dùng đầu của Ngọc Tú và Nguyên Tam Tư để đổi lấy cái chết của chúng ta, để cho chúng ta đấu đến hai bên đều thiệt, Phạm Vân muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi, nào ngờ Tiêu Lý mới là chim sẻ ở phía sau.”

Minh Nguyệt nhíu mày.

Lúc trước Phượng Tiêu rời kinh, chỉ nói phải đi tìm một cái đàn thuộc về mình, Minh Nguyệt chỉ nghĩ y lại không ngồi yên nữa rồi, không ngờ rằng sẽ dính phải nhiều rắc rối phức tạp như thế, nếu không phải Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu có thực lực mạnh mẽ, vận khí cũng không tệ, bây giờ đã khó bảo toàn tính mạng.

Vân Hải Thập Tam Lâu giống như một con vật khổng lồ núp ở trong bóng tối, khi con thú lớn này dần dần bị bọn họ bức bách hiện hình, mọi người mới bất ngờ phát hiện, nó đã giương ra cái miệng to như chậu máu, lúc nào cũng có thể gây ra uy hiếp thật lớn.

Xúc tu và dấu chân của nó trải rộng nam bắc, triều đình cao giang hồ xa, Vân Hải Thập Tam Lâu gần như không chỗ nào là không có mặt, nếu như ngay cả quận trưởng Bác Lăng cũng là người của bọn chúng thì có phải từ quận trưởng trở xuống đến quan huyện còn có mật thám của Thập Tam Lâu ẩn núp trong đó không, từ quận trưởng trở lên, trong kinh thành, còn có người của Thập Tam Lâu nữa không?

Nghĩ đến đây, trong lòng Minh Nguyệt chấn động.

Bỗng nhiên hắn đã biết vì sao Tiêu Lý lại nhiều lần ra tay với Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ rồi.

Bởi vì bọn họ quản lý Giải Kiếm phủ và Tả Nguyệt cục, nắm giữ triều đình võ lâm, thậm chí còn phiên bang cửa ải và tất cả đường dây tin tức lớn nhỏ, chỉ cần trừ được bọn họ thì giống như đã trừ được vuốt hổ, cho dù con hổ đó vẫn còn khiến người ta sợ hãi nhưng đã không còn uy lực.

Đến lúc đó, những mật thám từ trước đến nay của Thập Tam Lâu mới có thể thi triển toàn lực, không phải kiêng dè gì.

“Ta vẫn thấy có chút kỳ quái.”

Nghĩ thông suốt điều này, nhưng lại càng có nhiều nghi ngờ hơn.

Minh Nguyệt nói: “Từ Lưỡng Tấn(*) tới nay, triều đại thay đổi thường xuyên, trong đó không thiếu quyền thần một đêm lên chức, còn có, khụ, ngoại thíchchưởng quốc(**), nhưng những người này hoặc là có binh quyền trong tay, hoặc là trong triều có người ủng hộ, Tiêu Lý là người Nam triều, thậm chí không phải người được Trần Thúc Bảo trọng dụng, y có danh thanh ở Trần triều, nếu bàn về mạng giao thiệp với triều đình thì còn chưa đến mức có thể thay đổi triều đại, thế lực của Thập Tam Lâu cũng phần lớn là phân tán khắp nơi.”

(*)Lưỡng Tấn: Ngụy – Tấn – Nam – Bắc triều gọi đầy đủ là Tam Quốc – Lưỡng Tấn – Nam – Bắc triều.

(**) Ngoại thích ở đây chỉ Dương Kiên là người bên ngoại lại soán ngôi vua của chồng của con gái mình.

“Ví dụ như Nguyên Tam Tư, cho dù có chức quận trưởng nhưng vẫn còn cách xa làm chủ trung tâm, muốn phát động một trận cung biến thì căn bản là không thể. Còn có Ngọc Tú, cho dù hắn không chết, không bị các ngươi vạch trần thân phận, bây giờ vẫn còn ở lại bên cạnh Tấn vương và rất được tín nhiệm, nhưng cho dù Tấn vương có tin hắn bao nhiêu đi nữa thì vẫn không có khả năng nghe hắn giật dây tạo phản mà?”

“Trừ khi khởi binh tạo phản, nếu không Vân Hải Thập Tam Lâu có bày nhiều mật thám đi nữa thì phải lật đổ thiên hạ như thế nào đây?”

Thôi Bất Khứ yên lặng chốc lát, chậm rãi nói: “Nguyên Tam Tư vào triều làm quan, những năm nay tiếp xúc với ai, được ai cất nhắc, thân thiết với ai thì lấy bản lĩnh của Giải Kiếm phủ, muốn tra được cũng không khó.”

“Đa tạ Thôi sứ chỉ bảo, hồi kinh rồi ta sẽ tra ngay!” Đây chính là một đầu mối mấu chốt, Minh Nguyệt vội vàng đề bút ghi nhớ, liệt kê từng việc liên quan ra để tránh bỏ sót.

Tả Nguyệt cục không có quyền can thiệp vào hành động của Giải Kiếm phủ, nếu là Phượng Tiêu trước đây thì nhất định sẽ lên tiếng giễu cợt, nhưng bây giờ Phượng Nhị phủ chủ lại yên tĩnh không có ý kiến gì, Minh Nguyệt nói trong lòng đây là mặt trời mọc từ hướng tây rồi sao?

Thôi Bất Khứ lại nói: “Còn nữa, Ngọc Tú đi theo Tấn vương mấy năm, tất nhiên vô tình hay cố ý dẫn dắt hắn có quan hệ tốt với một số người, hoặc là để hắn ở phía sau nói gì đó với Đế Hậu, chuyện này không có liên quan đến giang hồ, Tả Nguyệt cục không tiện ra mặt, Giải Kiếm phủ muốn tra thì sẽ không ngại như vậy. Chẳng qua là Tấn vương hỉ nộ vô thường, không dễ nói chuyện, các ngươi phải phí chút thời gian…”

Giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, Minh Nguyệt không nghe rõ, không khỏi kỳ quái ngẩng đầu, lại thấy đối phương cứ ngồi như vậy mà ngủ.

Minh Nguyệt ngạc nhiên.

Phượng Tiêu đứng dậy đi qua, đỡ hắn nằm xuống rồi đắp chăn lại.

“Tinh thần kiệt quệ, suy nghĩ quá độ, nếu Thôi lang quân còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ không phải… điềm tốt.” Minh Nguyệt vốn muốn nói là điềm không sống được lâu, nhưng lại thấy không ổn, liền nuốt vào.

Phượng Tiêu bình tĩnh nói: “Nếu như không có những chuyện này để bận bịu, có thể hắn đã sớm ngã xuống.”

Minh Nguyệt không hiểu.

Nhưng Phượng Tiêu không nói nhiều, vòng vo chuyển đề tài: “Mặc dù Phạm Vân không phải là người của Thập Tam Lâu, nhưng sự tồn tại của hắn hết sức quan trọng, hắn biết rất nhiều chuyện của Thập Tam Lâu, cũng không thể bỏ sót người này được, phải sớm tìm được hắn. Mấu chốt để tìm được Ngọc Đảm và tra ra Tiêu Lý có thể cũng ở trên người hắn.”

Minh Nguyệt gật đầu.



Trong mộng dường như rất nhiều tiếng nói chuyện xì xào, thoảng qua như đèn kéo quân nhưng lại nghe không rõ, giống như trong nửa đời của hắn đã cùng nói chuyện với rất nhiều người, cuối cùng như nước thủy triều rút đi, tất cả lại quy về yên tĩnh.

Có rất nhiều lần, Thôi Bất Khứ đều cảm thấy mình một khi ngủ sẽ không thể tỉnh lại được, sự mệt mỏi đến chết đó tràn đầy từ đáy lòng, dần bao lấy cả người, dày đặc như tơ khiến người ta không thể hô hấp, nhưng số mạng của hắn lại như không chỉ dừng lại ở đây, cho dù ở trong mơ nghẹt thở thống khổ như thế nào, cuối cùng vẫn có thể vùng vẫy mở mắt ra.

Cũng giống bây giờ.

Có lúc, ngay cả hắn cũng bội phục số mạng cứng rắn của mình.

Thôi Bất Khứ nhìn chằm chằm mạn trướng đỉnh đầu, chậm rãi chớp mắt, dùng nửa khắc đồng hồ để nghĩ xem mình đang ở đâu, tại sao lại ở chỗ này.

Trấn nhỏ dưới chân núi Thiên Nam, bọn họ từ trên núi xuống, Minh Nguyệt còn cần một ít thời gian để xử lý giải quyết tốt dư đảng của Thập Tam Lâu, còn phải phái người áp giải những thị vệ tì nữ kia hồi kinh từ từ thẩm vấn, cho nên Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu liền ở lại đây dưỡng thương thật tốt.

Trên đầu giường hắn có một bức thư, phía trên có niêm phong của Tả Nguyệt cục, hoàn hảo không sứt mẻ, Thôi Bất Khứ mở ra, là do Kiều Tiên viết, ký hiệu bên trên chứng to phong thư này cũng không phải là bí mật, cho nên do quan dịch đưa tới, đoán chừng là Minh Nguyệt hoặc Phượng Tiêu nhìn thấy liền thuận tay mang thư đến.

Trong thư nói bọn họ không thu hoạch được gì ở quận Đông Hải, cũng không tra được đầu mối tung tích của Vân Hải Thập Tam Lâu — đương nhiên là không tra được rồi, bởi vì đầu mối giả này vốn là Phạm Vân cố ý dùng để đánh lạc hướng mình, là điệu hổ ly sơn.

Trước đó Kiều Tiên bị thương ở biên giới, Thôi Bất Khứ vốn để nàng trấn giữ ở kinh thành, ai ngờ nàng không những không ở yên mà còn cùng Trưởng Tôn Bồ Đề chạy đi quận Đông Hải, trước mắt không có chút thu hoạch nào, có thể nhìn được tâm trạng như đưa đám từ nét chữ, xin ý kiến bước kế tiếp nên làm như thế nào.

Bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện.

Thôi Bất Khứ đốt nến, từ từ đốt thư thành tro bụi, hắn đứng dậy xuống giường đi giày rửa mặt chải đầu.

Mùi thơm của hoa quế từ ngoài cửa sổ bay vào, sau khi ra khỏi cái hang tối tăm không có ánh mặt trời đó, ngay cả ngày không trăng cũng biến thành cuối thu mát mẻ.

Tâm tình của Thôi Bất Khứ không tệ.

Lúc hắn đẩy cửa ra, Phượng Tiêu và Minh Nguyệt đang ở trong sân đánh cờ.

Cho dù bị thương, vị Phượng Nhị phủ chủ này cũng không chịu an phận ở trên giường dưỡng thương.

Thôi Bất Khứ nhìn một cái, liền không có hứng thú dời tầm mắt.

Minh Nguyệt đứng dậy chắp tay chào, cấp bậc của hắn thấp hơn Thôi Bất Khứ, theo lí thì nên hành lễ.

Thôi Bất Khứ gật đầu: “Tam phủ chủ không cần đa lễ, các ngươi cứ tự nhiên, ta đi ra ngoài một chút.”

“Làm một ván chứ?” Phượng Tiêu gọi hắn lại.

Thôi Bất Khứ: “Ta không chơi.”

Phượng Tiêu kinh hãi: “Ngươi không biết chơi xúc sắc?”

Loại trò chơi bắt nguồn từ thời Hán Mạt này, hiện giờ không những lưu hành ở trong kinh thành mà trên phố cũng có không ít cao thủ.

Thôi Bất Khứ trả lại vẻ mặt vô tội, trên mặt viết không biết chơi thì lạ lắm sao?

Dĩ nhiên là rất lạ rồi, Phượng Tiêu nhìn hắn một lúc lâu như nhìn một con chim quái dị với hai cánh dài, nói: “Cơm phần ngươi ở trong bếp, ăn xong ta dạy ngươi.”

Thôi Bất Khứ lắc đầu một cái: “Vì sao ta phải học cái này?”

Phượng Tiêu nói: “Ngươi mỗi ngày trừ chuyện công, còn có cái thú vui gì nữa đâu?”

Thôi Bất Khứ bình tĩnh nói: “Chuyện công chính là thú vui của ta.”

Phượng Tiêu cho Minh Nguyệt một cái ánh mắt “ta đã nói mà”. 

Minh Nguyệt hoàn toàn phục rồi, thầm nghĩ nếu Phượng Nhị phủ chủ không có chút tận trung với cương vị công tác nào mà có thể trung hòa với Thôi tôn sứ coi chuyện công như tính mạng một chút thì tốt rồi.

Đối mặt với người không thú vị như vậy, cho dù Minh Nguyệt có vắt hết óc, chỉ sợ cũng không nghĩ ra được điều gì để trò chuyện cả, chỉ có Phượng Tiêu hứng thú bừng bừng, như chưa thỏa mãn mà ra đề nghị với Thôi Bất Khứ.

“Chúng ta đánh cuộc thì sao? Ta dạy ngươi cách chơi, chúng ta tới đánh mấy ván, ba ván thắng hai thì thắng, người thua cần phải đồng ý với đối phương một chuyện.”

Thôi Bất Khứ rốt cuộc đã có chút hứng thú: “Bất kỳ chuyện gì đều có thể?”

Phượng Tiêu nhướng mày: “Đương nhiên, chỉ cần ta có.”

Thôi Bất Khứ: “Phượng Nhị phủ chủ nói năng thẳng thắn như vậy, đến lúc đó đừng đổi ý đấy!”

Phượng Tiêu hơi mỉm cười nói: “Chẳng lẽ điều ngươi muốn chính là ta sao?”

Thôi Bất Khứ co rút quai hàm một chút, bỗng nhiên nhớ tới một màn trong trận hôm đó, nhưng ngay sau đó đã bị hắn cưỡng ép xóa đi, lúc này không hề có bất kì cân nhắc dư thừa nào cả.

Đó chẳng qua là bất ngờ, hoặc là xung động và đùa giỡn trong đường cùng, nhưng không nên nhất là nghiêm túc.

Cho dù là nghiêm túc, cũng tuyệt đối sẽ không phải là Phượng Tiêu.

Phượng Nhị yêu bản thân còn hơn bất kì ai trên thế gian thì sao có thể nghiêm túc với ai được?

Thôi Bất Khứ hắn đã định trước cả đời cô độc thì sao phải tự mình tìm phiền não?

“Ta muốn danh sách quan viên các cấp của Đại Tùy.” Thôi Bất Khứ chậm rãi nói.

Danh sách quan viên thì Lại bộ cũng có, nhưng Giải Kiếm phủ có nhiều bí mật hơn, bao gồm những thứ ham mê của các quan viên, nạp mấy phòng tiểu thiếp, ngủ có ngáy hay không.

Thôi Bất Khứ sớm đã muốn danh sách này rất lâu rồi, hôm nay rốt cuộc có được cơ hội, sao có thể chịu bỏ qua cho được.

Nghe những lời này, nụ cười của Phượng Tiêu nhất thời đông cứng ở trên mặt.

Minh Nguyệt nghiêng đầu đi thật nhanh, hắn phải dùng tinh thần cả đời mới có thể khống chế được mình không phì cười.



Tác giả có lời muốn nói: 

Khi Phượng Nhị bất cần đời gặp phải Thôi đạo trưởng cuồng công việc thì nên làm thế nào?

Phượng Nhị: Điều này không thể nào đâu, ta có mị lực vô biên như thế, chẳng lẽ ngươi quên đêm hôm đó trong sơn động rồi sao?

Thôi Bất Khứ: Hơ hơ.