Vô Song Kiếm

Chương 72: Bí mật tiên cơ võ khố






Trong lúc suy nghĩ như vậy, thân hình của Thiệu Phi Vân đã gập lạii chỉ hơn ba xích, trông giống như một người lùn quái dị. Khiến người ta thấy cũng phải phát nôn đến ba ngày.



Hồng Oa không chịu được, nàng lấy làm kỳ lạ mở mắt nhìn trộm qua khe hở ngón tay, lại khiếp đảm thét lên một tiếng thất thanh, vội quay lưng không dám nhìn tiếp nữa.



Động tác của Thiệu Phi Vân không lọt vào được mắt xanh của mỹ nhân, gã ta càng nản lòng, nên vận công thở mạnh ra, cơ tiết khắp mình chuyển động răng rắc, thân hình giãn ra dài ba xích, rồi phục hồi trở lại bình thường. Gã đưa tay chỉ Hoàng Bác cười nhạt nói :



- Hoàng Bác, bây giờ đến lượt ngươi!



Hoàng Bác không đáp lại, chàng ghé sát bên tai Hồng Oa nói nhỏ mấy câu, sau đó hướng sang Tây Đao nói :



- Lão tiền bối! Loạii chiêu thuật này tại hạ không biết, chúng ta đi đến ngoại thành đi!



Tây Đao đứng dậy vuốt râu cười lớn :



- Đi!



Lão ta vừa nói vừa bước đến hướng cầu thang trước.



Hoàng Bác vui vẻ cất bước theo. Thiệu Phi Vân chuyển mình định cất bước, chợt thấy Hồng Oa ngồi yên bất động, gã dừng chân ngạc nhiên hỏi :



- Cô nương, nàng không xuống sao?



Hồng Oa từ từ quay đầu nhìn Thiệu Phi Vân một cái miễn cưỡng cười đáp :



- Tiện thiếp không biết võ công, vậy đi làm gì?



Thiệu Phi Vân bị nàng ta “ném” một cú nhìn toàn thân rũ rượi, gã ta bất giác phóng ánh mắt dạo một lượt nhìn với vẻ khao khát vái chào :



- Cô nương, nàng cũng xuống đi, ra mà xem tại hạ sẽ đánh hắn vỡ máu đầu đấy!



Hồng Oa cười “xì” một tiếng, ném mắt nhìn tiếp lời :



- Các hạ sao lại là một người tàn nhẫn như vậy, muốn đánh cho chàng ta vỡ đầu luôn hay sao?



Thiệu Phi Vân nuốt “ực” một cái, vội cất giọng cười giải thích :



- Không! Không! Hắn ta là một người đồi bại, cô nương đại khái vì biết hắn ta không lâu, nên không thấy rõ được những hành động thấp hèn của hắn...



Hoàng Bác mỉm cười đứng yên một chỗ nhìn gã ta “biểu diễn”, trong lòng rất tán thưởng.



Tây Đao đã bước một chân xuống cầu thang, thấy đồ đệ “đeo đẳng” với nàng ta, lão không nhẫn nại được liền cau mày lên tiếng :



- Vân nhi, ngươi đang làm gì vậy?



Thiệu Phi Vân quay đầu lại đáp :




- Sư phụ, cô nương này không muốn đi!



Tây Đao trợn mắt quát :



- Cô ta không đi có liên quan gì đến việ của ngươi?



Thiệu Phi Vân lại đáp :



- Mình chỉ tìm hắn đánh một phen, nhưng nếu như nói rằng để cô nương ở đây, lỡ bị người làm nhục đến thân xác như vậy há không phải là tội lỗi sao/



Tây Đao quá phẫn nộ, lên giọng quát mắng :



- Ngươi nhìn thấy nữ nhi là chân bước đi không đành, ta mà nổi giận lên thì chớ có trách đấy!



Thiệu Phi Vân cũng cứ vẫn cuồng si, gã đứng bất động cất tiếng nói lớn :



- Không. Cô nương này nếu không đi thì con cũng không đánh!



Tây Đao đôi mắt nẩy lửa, lão ta lùi chân quay lại muốn đánh gã một đòn cho hả giận, bỗng thấy dưới lầu có một người bồi bàn chạy lên, trong tay cầm một phong thư đưa ra, cất cao giọng hỏi :



- Vị nào là Mễ đại hiệp, đây có một phong thư gởi cho lão ấy!



Tây Đao “à” một tiếng, đưa tay nhận lấy phong thư mở ra xem, lập tức nét mặt thay đổi, lão ta quay sang Hoàng Bác cất giọng cười hung dữ :



- Tiểu tử, lão phu trước mắt có việc, trận giao đấu giữa ngươi và đồ đệ ta hẹn một ngày khác gặp lại!



Nói xong lão ta liền hướng sang đồ đệ lớn tiếng quát :



- Đi!



Lão ta tức tốc đảo mình xuống lầu.



Thiệu Phi Vân không biết sự việc phát sinh thế nào, gã không dám không phục tùng nhưng đôi mắt luyến tiếc chăm nhìn Hồng Oa không rời và đôi chân cứ từ từ bước xuống lầu.



Hoàng Bác không ngờ rằng hiện trường quá rắc rối lại kết thúc một cách đột ngột như vậy. Trong lòng đang bàng hoàng ngạc nhiên, Hồng Oa lại đi đến sát một bên níu lấy tay chàng ta cười hỏi :



- Đay là sự việc gì vậy?



- Ai biết được, thật là gặp quỷ sống!



- Có phải có người đang giúp đỡ các hạ không?



- Ôi, cũng có thể, cũng không thể, mình nhanh xuống xem sao!



Hai người vội rời khỏi quán, trên tuyến đường đã không thấy bóng dáng của sư đồ Tây Đao. Hoàng Bác quay lại hỏi người hầu trực quán, mới biết được họ đã đi về hướng cổng thành Bắc. Trong lòng chàng nghĩ rằng bây giờ đang có Hồng Oa đi theo không tiện lắm, không thì sẽ bám sát theo dõi cho đến cùng. À! Đi đến khách sạn Toàn Hưng tìm sư tổ để nói lại!



Hoàng Bác dẫn Hồng Oa đi qua hai con đường, đến trước cảnh cổng của khách sạn Toàn Hưng chàng quay đầu nhìn tứ phía một lượt, rồi nhanh nhẹn dẫn nàng ta tiến vào khách sạn.



Sáng sớm thấy có khách đến với hành động khác thường, một người phục vụ đang quét dọn khuôn viên thấy vậy nét mặt hiện vẻ (...) ngước nhìn đôi thanh niên nam nữ xinh cất tiếng hỏi :



- Hai vị muốn hỏi đường phải không?



Hoàng Bác bước đến kề sát bên người đó, nói nhỏ :



- Tại hạ đến tìm một vị “Đoàn Lão Phu” có ở tại trong nhà nghĩ của các ngươi không?



Người này đại khái cũng biết qua, nghe nói vậy liền buông chổi niềm nở đáp :



- Vâng, vâng, nhà lão nhân ấy ở tại phòng khách số năm sau hậu viện, để ta dẫn các người vào!



Hoàng Bác lấy một số tiền đưa cho người đó, chàng vỗ vỗ vai gã ta cười nói :



- Không, ngươi bận thì cứ để ta tự vào cũng được!



Hai người đi vào nội viện, tìm đến phòng khách số năm, chàng đưa tay gõ nhẹ trên cửa phòng năm cái.



Cánh cửa chợt mở, người đag đứng khoan thai ở trong căn phòng là một vị lão nhân tuổi độ bát tuần chòm râu bạc trắng phất ngang ngực, mặt đầy nếp nhăn, lão nhìn thấy phía sau lưng Hoàng Bác lại có một cô nương trẻ tuổi nét mặt kiều diễm đang đứng, trên mặt lão thoáng hiện kinh ngạc, nhưng liền thay đổi thái độ với một nụ cười, nghiêng mình đưa tay tỏ ý mời họ vào phòng.



Cả ba người đều ngồi vào trong một chiếc bàn, Hoàng Bác quay đầu nhìn một lượt khắp phòng rồi quay sang lão nhân ngạc nhiên hỏi :



- Sư tổ, Thu Tuyền đâu?



Lão nhân đăt mắt nhìn phía vách phòng bên trái, tay vuốt lấy chòm râu nói :



- Nàng ta đang ngủ ở phòng bên, ngươi có đi gọi cô ta dậy không?



Hoàng Bác đáp lời đứng dậy, bỗng cảm thấy rằng không tiện, nét mặt chợt đỏ hồng lên, chàng mở miệng cười gượng từ từ ngồi xuống lại.



Vừa mới ngồi xuống, ở cửa phòng xuất hiện bóng người, Thu Tuyền vội vã bước vào. Nàng ta nét dung chưa trang điểm, nhan sắc chưa chỉnh tề, nên gặp Hoàng Bác đột ngột nàng vừa thẹn vừa mừng kêu lên “Bác ca ca” và cũng “a” lên một tiếng. Sau giây lát nhìn kỹ, nàng chỉ tay về phía cô nương có dung nhan diễm lệ gọi :



- Hồng Oa! Cô nương không phải là Hồng Oa sao?



Hồng Oa đứng dậy hướng sang nàng từ tốn đáp lễ, cười ngượng ngùng nói :



- Vâng, tiện thiếp bái kiếm Thượng Quan cô nương!



Thu Tuyền vẫn lấy làm ngạc nhiên, nàng đi đến trước mặt nắm lấy cổ tay Hồng Oa ngạc nhiên hỏi :



- Hồng Oa, ngươi làm sao lại ra được?



Hoàng Bác liền đứng dậy đi đến bên hai người và lấy ra cuốn sách “Lư Sơn Vân Hải Thiên Tự Kinh” từ trong người ra đưa cho Thu Tuyền. Chàng thuật lại sơ lược về sự việc bà di mẫu của nàng đưa cuốn sách đến cho nàng. Sau đó nói :




- Bây giờ Thu nhi tạm thời đưa Hồng Oa cô nương đến phòng mình đi, Hồng cô nương sẽ kể cho nàng nghe!



Thu Tuyền à một tiếng, ánh mắt gieo tình ngước nhìn chàng mỉm cười hỏi :



- Hoàng ca ca không gặp nguy hiểm gì chứ?



Hoàng Bác cười đáp :



- Nàng không thấy ta trở về đây hoàn hảo sao!



Thu Tuyền vừa thẹn vừa mừng cúi đầu cười nói :



- Hai chương “Tiên Cơ Võ Khố” chàng có đánh lừa để đoạt lấy được không?



Hoàng Bác gật đầu trả lời :



- Có! Có!



Thu Tuyền ánh mắt rực sáng lên dầy vui mừng và dẫn Hồng Oa quay mình muốn đi, bỗng dừng bước quay đầu lại hỏi :



- Sư huynh dùng điểm tâm sáng...



Hoàng Bác cảm thấy quá bất an đối với sự chăm sóc của nàng ta, vội đáp :



- Dùng rồi! Dùng rồi, vừa mới ăn trên đường đi.



Thu Tuyền dẫn Hồng Oa ra khỏi phòng, lúc này Hoàng Bác mới bắt đầu tường thuật đầu đuôi sự việc vào Vô Song bảo. Chàng nói đến sự xuất hiện của quái nhân trùm mền đỏ, kể ra chi tiết xong, cuối cùng chàng cất giọng hỏi :



- Sư tổ, đệ tử lâu nay chưa nói đến vị quái nhân này với sư tổ, sư tổ có thể biết được đương thời thân phụ con đã kết giao qua mấy vị bằng hữu không?



Vô Danh lão nhân cau mày trầm tư một hồi, lại đứng dậy chống tay bước quanh phong than thở :



- Sự việc này quả thật không thể lý giải được, ta không biết thân phụ của ngươi đã giao kết qua mấy vị bằng hữu. Nhưng lão ta đã tự xưng là bằng hữu của thân phụ ngươi thì lại có lý gì mà không muốn thổ lộ ra hình dáng của mình?



Hoàng Bác vốn cho rằng sư tổ cũng biết ít nhiều gì lai lịch của quái nhân “trùm mền đỏ”. Lúc này nghe vậy chàng ta cũng không biết thế nào, trong lòng thất vọng, chàng cúi đầu mặc nhiên nói :



- Đệ tử cũng nghĩ đến, lão ấy có thể sẽ là thân phụ của đệ tử. Nhưng vị “trùm mền đen” ở trong Vô Để cốc (hang không đáy) của Vô Song bảo lại phải giải thích thế nào?



Vô Danh lão nhân gật đầu trầm ngâm tiếp lời :



- Chính vậy, Kiếm Thánh Nhất Phái mỗi đời chỉ tuyền cho một người. “Du Long kiếm pháp” của Đông Kiếm nếu như không phải là của thân phụ ngươi, như vậy sẽ khiến cho người ta muôn phần khó giải đấy...



Hoàng Bác suy nghĩ hồi lâu, rồi ngẩng mặt hỏi :



- Sư tổ đương nhiên ở trong động cổ của Đại Hồng Sơn lúc phát hiện ra thi thể của Khuất Tín, người được truyền Kiếm Thánh lần thứ ba, có chú ý đến chiếc hộp thanh đàn trước mình người ấy đã bị người ta động đến chưa?



Vô Danh lão nhân lắc đầu cười gượng nói :



- Lúc đó trong bụng ta trúng độc dược đang phát tác, làm sao chú ý đến sự việc này được? Tuy nhiên đây là điều mình phải phân định, cứ thử nghĩ rằng giả như Đông Kiếm vào đến trong động trước ta, thì lão ta tuyệt đối không chịu để “Du Long kiếm phổ” lưu lại trong động cho người khác được. Đây là một đạo lý bất tất phải hoài nghi gì nữa!



Hoàng Bác mặc nhiên không nói. Chàng đã mất đi tung tích đối với phụ thân và những vấn đề về hai vị quái nhân đã nhọc lòng tốn sức thế mà giờ lại không nghĩ ra được manh mối của sự việc!



Vô Danh lão nhân đi vòng đến bên bàn, ngồi xuống, đưa mắt chăm chú nhìn chàng và nói nhỏ :



- Hài tử, ngươi không tin vào lời nói của lão thê Đông Kiếm sao?



Hoàng Bác ngẩng đầu lên rồi lại cúi đầu xuống cuối cùng lắc lắc đầu :



- Đệ tử rất muốn tin, nhưng tìm không ra đủ lý do để tin được!



Vô Danh lão nhân than một tiếng, tiếp lời :



- Ta tin rằng sự việc này sớm muộn gì cũng sẽ lộ chân tướng ra. Bây giờ mình trước tiên phải nghiên cứu những điều huyền bí ẩn tàng trong “Tiên Cơ Võ Khố” đã!



Hoàng Bác lấy từ trong người ra hai cuộn giấy bằng da cừu đưa cho sư tổ, chàng mỉm cười nói :



- Đệ tử vào lúc ban trưa ngày trước khi đang ăn cơm ở nội viện của Vô Song bảo, trong lúc vô ý lại phát hiện ra một điều bí mật rất quan trọng của “Tiên Cơ Võ Khố”!



Vô Danh lão nhân nghe vậy đôi mắt lại bừng lên, lão nhận lấy “Tiên Cơ Võ Khố” vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi :



- A, bí mật tại trong đó sao?



Hoàng Bác mỉm cười đáp :



- Bí mật không phải là hai mươi nốt đen trắng trên bức phổ cờ, mà ở tại trong nốt cờ thứ hai mươi mốt!



Vô Danh lão nhân tức tốc mở hai chương “Tiên Cơ Võ Khố” ra, chăm mắt nhìn trên hai mươi nốt trên bức phổ cờ, nét mặt đầy mê hoặc nói :



- Nốt cờ thứ hai mươi mốt? Trên hai bức cờ này không phải chỉ có hai mươi mốt hay sao?



Hoàng Bác lại mỉm cười đáp :



- Đệ tử nói là Đạo Chân người Côn Lôn phái Chưởng môn khi thiết kế hai chương “Tiên Cơ Võ Khố” có dụng ý là muốn người ta đoán ra nốt cờ thứ hai mươi hai ở trong đó!



Vô Danh lão nhân hoảng nhiên “À” một tiếng, gật gật đầu cười nói :



- Vốn là như vậy, nhưng ngươi làm sao biết được?



Hoàng Bác mỉm cười đáp :



- Điều này vốn là rất đơn giản, chỉ cần mình phải tóm lượt một tí. Thông thường tự thiết kề bày bố một cuộc trận, tác giả không có lý do nào mà muốn thiên về một phía, nếu không thì sẽ không thành được bức phổ cờ...




Vô Danh lão nhân cũng không rõ được, vội hỏi :



- Ý của ngươi là muốn chỉ điều gì?



Hoàng Bác đưa mắt nhìn lại chương giấy trên tay sư tổ nói :



- Nếu như tác giả không thiên về phía cờ đen hoặc cờ trắng, thì sư tổ cho rằng kết quả thế nào?



Vô Danh lão nhân suy nghĩ rồi cười :



- Đương nhiên là bảo trì ưu thế trước!



Hoàng Bác gật đầu :



- Vâng! Ngày đó đệ tử bất nhiên nghĩ đến vấn đề: Nước cờ đen thứ hai mươi mốt nên trong đó mới có thể bảo trì được ưu thế trước đó không?



Vô Danh lão nhân cúi nhìn bức phổ cờ lúc lâu, sau đó ngẩng mặt nói :



- Ngươi cho rằng nên đặt tại nơi nào là tốt nhất?



Hoàng Bác đứng dậy đi đến bên sư tổ, đưa tay chỉ vào trên bức “Tiên Cơ Võ Khố” mỉm cười nhỏ giọng nói :



- Sư tổ cho rằng đặt tại nơi này như thế nào?



Vô Danh lão nhân khảo sát một hồi, rồi gật đầu tán thán :



- Ôi, thật là chiếu cố đến thế lợi các mặt, đương nhiên là một nước cờ tốt!



Hoàng Bác cười tiếp lời :



- Bí mật của “Tiên Cơ Võ Khố” tại ở chính điểm này!



Vô Danh lão nhân ngẩng mặt đầy vẻ vui mừng hỏi :



- Giải thích thế nào?



Hoàng Bác lại đưa tay chỉ lên trên câu “Thử Vấn Từ Lang” ở trên bức phổ cờ Tiên Cơ Võ Khố mỉm cười đáp :



- Bí mật lại phải hỏi người này!



Vô Danh lão nhân thần sắc biến đổi, cất giọng hỏi :



- Vậy là lần trước lại nghĩ đến vị “Từ Huyễn” đó sao?



Hoàng Bác gật đầu mỉm cười, lên tiếng đọc :



- Thất nhiên, Nhị địa, Tam tài, Tứ thời, Ngũ hành, Lục quan, Thất đầu, Bát phương, Cửu châu, Thập nhật, Thập nhất động, Thập nhị nguyệt, Thập tam thuận, Thập tứ thỉ, Thập ngũ vọng, Thập lục tướng, Thập thất tọa, Thập bát tùng, Thập cửu khách...



- Sư tổ bây giờ biết được nốt cờ thứ hai mươi mốt danh xưng là gì rồi chứ?



Vô Danh lão nhân quá vui mừng, mở miệng muốn kêu lên, đột nhiên lão cảnh giác chỉ “à” lên một tiếng, lão nín giọng lại vội lấy tay viết lên bàn hai chữ “Vọng nhật” rồi phấn chấn hỏi :



- Hài tử, là gì vậy?



Hoàng Bác gật đầu một cái, chàng kề sát tai sư tổ nói :



- Bây giờ lại chưa có ánh sáng mặt trời, nhưng đệ tử lúc đang ở trong Vô Song bảo đã bí mật đưa chiếu qua ánh sáng mặt trời, quả nhiên là ở giữa lớp giấy da cừu của hai chương đó lại trùng hiện lên những tuyến đường vạch lên liền liền một đoạn đoạn cao cao thấp thấp, hợp nó lại thì hình thành nên một hình đỉnh núi.



Vô Danh lão nhân liền quay đầu nhìn ra sắc trời ngoài khung cửa, lập tức quay lại nhỏ giọng hỏi :



- Đỉnh núi có hình dạng như thế nào?



Hoàng Bác lại kề sát bên tai sư tổ trả lời :



- Hình dạng giống như một đầu rồng!



- Không có chú thích ngọn núi đó ở địa phương nào sao?



- Không có.



Mới nói đến đây chợt Vô Danh lão nhân cất tiếng thét lớn :



- Ai?



Bên ngoài chỉ có tiếng trả lời bằng hai giọng cười “khả khả”.