Vô Song Kiếm

Chương 69: Mỹ nhân tâm, anh hùng đảm






Nghe Mã Thiên Hành nói vậy, Âu Dương Thừa Kiếm cười khảy, bĩu môi đáp :



- Ta sẽ cho ngươi cả một tòa cơ nghiệp mà ngươi không tưởng được. Nếu như ngươi chờ ta về và giải xong hai trang Tiên Cơ Võ Khố.



Nói xong, không đợi Mã Thiên Hành có đồng ý hay không liền cười kha khả, quay người bước đi.



Hoàng Bác thấy vậy giật mình liền hớt hãi kêu lên một tiếng. Âu Dương Thừa Kiếm nghe tiếng chưa kịp xoay người thì hai huyệt phong phú liền nhói lên một cái, cứng ngắc tại chỗ.



Hoàng Bác liền lật đật mò vào người Âu Dương Thừa Kiếm lấy hai tấm Tiên Cơ Võ Khố, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên.



Hoàng Bác mang Âu Dương Thừa Kiếm vào trong giường, bỗng nghe ở cửa phòng sau lưng bị đánh “rầm” một tiếng, quá kinh ngạc, chàng thầm nghĩ rằng có người đã nhẹ nhàng đến ở ngoài cửa mà mình không phát giác được, loại khinh công như vậy ở tại nơi này thì chỉ có Đông Kiếm chứ còn ai nữa.



Chớp mắt nhìn, chàng bất giác phát lên một tiếng kinh ngạc, lập tức đứng ngây người như trời trồng vậy.



Vốn đứng ở trước cửa không phải Đông Kiếm, cũng không phải Hồng Oa, mà là một lão phụ tuổi độ thất tuần, tay đeo chuỗi tràng hạt. Vợ của Đông Kiếm.



Bà ta mình khoác chiếc áo màu xám, thái độ lạnh nhạt, đôi mắt trên khuôn mặt đầy đặn của bà ta đối với lần gặp mặt lần trước phát ra ánh nhìn sắc bén hơn, tựa như hai mũi tên nhọn xuyên thẳng vào lòng người vậy.



- Ngươi là ai?



Giọng điệu lạnh lùng, nghiêm trang khiến cho người ta đoán không hiểu được lòng dạ của bà.



Hoàng Bác tuy cũng biết bà là một tín nữ trung thành của Phật môn, đồng thời cũng là một vị lão phụ đau khổ đối với phu quân và con của bà. Nhưng không biết bà bây giờ có thái độ đối xử như thế nào khi mình đã hành động đối với con bà. Không biết làm sao mà trả lời câu hỏi của bà ta, quá hết sức đắn đo.



- Ngươi là ai? Sao lại không dám trả lời?



Hoàng Bác hít sâu vào, cất giọng cười, nói chậm rãi :



- Lệnh lang hồi nãy đã nói rồi, phu nhân không nghe sao?



Bà ta nhẹ gật đầu, lạnh nhạt :



- Nghe rồi, gọi là Hoàng Bác, nhưng lão thân không biết Hoàng Bác là ai?



Hoàng Bác lại cười, chậm rãi đáp :



- Môn hạ của Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi, từ trước đến giờ tiến nhập vào quý bảo đã bốn lần. Lần thứ nhất tiến vào để đưa điệt nhi của lão thân ra, lần thứ hai đột nhập hang vô đáy, lần thứ ba cứu lấy người Ngũ phái Chưởng môn, lần này là lấy Tiên Cơ Võ Khố, bây giờ đã lấy trong tay rồi...



“à”, bà ta bỗng phát lên một tiếng lạ lùng, trên nét mặt lại mất đi thần sắc lạnh lùng, bà vui mừng bước đến nửa bước, vội hỏi :



- Nói nhanh, cháu của lão thân bây giờ như thế nào?



Hoàng Bác thăm dò qua lời nói và sắc mặt bà, xem ra bà cũng có một tấm lòng rất nồng hậu đối với Thu Tuyền, lòng chàng vô cùng thích thú, chàng lại nghiêm nhị hướng sang bà ta, chắp tay vái nói :



- Cô ta hiện giờ cùng ở với Thiên Diện Quái Tú, sư tổ của tiểu khả, cuộc sống rất yên ổn.



- Tiểu tử, ngươi mấy tuổi rồi?



- Mười chín.



- Ngươi hiện tại hóa trang sao?



- Vâng.



- Ngươi tướng mạo thật như thế nào?



- À, bảo như vậy tiểu khả biết trả lời như thế nào được?



- Ôi, Thu Tuyền đã muốn cùng đi với ngươi, ta tin rằng không quá xấu...




- Phu nhân...



- Lão phụ hỏi trước ngươi, ngươi hiện giờ có thật sự yêu thích cô ta không?



- Vâng...



- Dự định cưới cô ta không?



- Lại không thể quyết định được, phu nhân.



- Vì sao?



- Tiểu khả với Bảo chủ có một mối hận thù không đội trời chung.



- Đó là mối thù hận gì?



- Liên quan đến việc mất tích của thân phụ tôi.



- Ông ta giết chết thân phụ của ngươi sao?



- Lại không biết, khả năng người ở hang không đáy.



- Ồ, ngươi cho rằng người ở hang không đáy là thân phụ của ngươi sao? Ôi...



- Phu nhân, không thể sao?



- Không. Tiểu tử, người ở hang không đáy đó không phải là thân phụ của ngươi, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ.



- Thế thì ông ta là ai?



- Lão thân không thể nói với ngươi.



- Thế thì Du Long kiếm pháp của Bảo chủ thì từ đâu đến, phu nhân có thể nói được không?



- Không, điều này không thể nói với ngươi được.



- Phu nhân...



- Đúng rồi, ngươi đem con của lão thân đi nơi nào rồi?



- Chỉ có điểm huyệt Phong Phú của hắn ta.



- Ôi, lão thân tối nay lúc ngồi tại Phật đường bỗng nhiên tâm thần không yên, không nghĩ rằng ngươi lại là bằng hữu của Thu Tuyền, bây giờ lão thân trịnh trọng nói thêm ngươi một câu: Người trong hang vô đáy đó không phải thân phụ của ngươi, ngươi về sau chớ có xem thường hiểm trở mà vào bảo nữa. Lại có một điều, em gái lão thân chỉ có một người con gái là Thu Tuyền, các ngươi đã thương yêu nhau, ngươi có thể cưới nó làm vợ, nhưng cần phải thương yêu đùm bọc nó.



Lão phụ đưa tay vào trong người lấy ra một cuốn sách nhỏ màu nâu, đưa cho Hoàng Bác, tiếp tục nói :



- Đây là thứ mà cha con ông ta đã dùng nó để nghĩ đến trăm phương nghìn kế, lão thân trao cho ngươi mang ra đưa cho Thu Tuyền, ngươi tối nay dám ra tay để đoạt lấy Tiên Cơ Võ Khố thì ta tin rằng ngươi sẽ có phương pháp để ra khỏi bảo. Nếu bất quá gặp đến những điều xảy ra ngoài ý, thì cuốn sách này phải tuyệt đối không thể để rơi vào trong tay của cha con ông ta, ngươi có thể thực hiện được không?



Hoàng Bác đưa tay tiếp nhận cuốn sách nhỏ đó, chỉ thấy ở trên mặt bìa có viết bảy chữ kiểu thảo như rồng bay phượng múa “Lư Sơn Vân Hải Thiên Tự Kinh”. Chàng ta trong lòng rất lấy làm kỳ lạ, liền ngước mắt nhìn bà ta hỏi :



- Phu nhân, đây là thứ gì?



Bà than nhẹ một tiếng, thả đôi bờ mi xuống, nói :



- Võ công tuyệt đỉnh của vị lão gia tiên nhiệm.



Hoàng Bác bất giác cúi đầu xem bảy chữ “Lư Sơn Vân Hải Thiên Tự Kinh”, một mặt lại hỏi :



- Ông cụ ta là...



- “Lư Sơn Ẩn Lão” Lang Kính Như, là lão đại của Võ lâm Tam anh đương thời.



Nói xong, bà liền vẫy tay áo và bước đi.



Hoàng Bác ngẩng đầu lên thì lão phụ đã đi mất, trong lòng chàng không khỏi bồi hồi, thầm nghĩ bà ta là con gái của Lư Sơn Ẩn Lão, tất sẽ biết đến giai thoại ân oán giữa ba người Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khuất Tín và Thần Kiếm Phân Quang Âu Dương Bình với cô đào Nhiếp Khanh ở Hàng Châu.



Suy nghĩ xong, chàng bắt đầu cất bước, đột nhiên thấy ở cửa phòng lại xuất hiện một người con gái. Hồng Oa với diện mạo tươi đẹp như hoa.



Cô ta trên khuôn mặt biểu lộ sự vui mừng kỳ lạ, vịn hai tay đứng dựa vào khung cửa, đôi mắt đen tuyền nhìn thăm thẳm đến chàng, nhỏ giọng nói :



- A, tôi bị nhầm rồi, anh vốn không phải là một người đáng thương.



Hoàng Bác do vì tình thế quá cấp bách, không thể không áp dụng biện pháp để hành động, nhất thời nên không tính được ở phòng bên đang có cô ta, lúc này thấy cô ta đến, sợ cô ta cất giọng la lên mà làm bại sự, chàng liền tụ hội chân lực ở cánh tay phải, từ từ đi đến hướng cô ta, nét mặt lạnh lùng, trầm giọng nói :



- Cô sao lại không la lớn tiếng lên đi?



Hồng Oa nhạy cảm, thoái lui một bước, sợ hãi gượng đáp lại :



- Chớ có đối đãi với tôi như vậy, anh không phải là một người rất nhân nghĩa sao?



Hoàng Bác không thay đổi thái độ, trầm giọng nói tiếp :



- Tôi nói với cô rằng, sao lại không la lớn lên?



Hồng Oa cười thống khổ, cúi đầu buồn đáp :



- Tôi không biết, cũng có lẽ rằng tôi trong cuộc đời mộng tưởng lại có một ngày như thế này.



Hoàng Bác xem ra cô ta không phải nói dối, trong lòng lấy làm ngạc nhiên, chàng giương mày cười nói :



- Tôi thật không dám tin, cô đang hận anh ta như vậy sao?



Hồng Oa nhếch môi, phát ra một giọng cười lạnh nhạt, đáp lại :



- Cũng thừa nhận rằng tôi không nên hận, nhân vì tôi là do anh ta dùng bạc mua lấy, anh ta có quyền.



Hoàng Bác đi đến trước mặt, đưa tay nâng lấy chiếc cằm cô ta, chăm mắt nhìn vào đôi mắt cô ta một hồi, rồi cất tay nói :



- Được rồi, tôi có nói là muốn đưa cô ra khỏi bảo. Tuy nhiên, tình hình này đối với tôi và cô đều rất nguy hiểm, nhưng cô nếu như nói rằng không sợ chết thì tôi nguyện ý sẽ thực hiện lời hứa.



Hồng Oa trầm mặc nhìn chàng ta một hồi, bỗng nhắm hai mắt lại, đôi dòng lệ lăn dài trên má, giọng run run :



- Tôi không sợ, chỉ không ngờ anh không kể sinh mệnh vượt qua mọi nguy hiểm để cứu lấy một người bại liễu tàn hoa.



Hoàng Bác liền nắm lấy cổ tay cô ta, vội nói :



- Thế thì đi nhanh, cô có thể biết được từ con đường lên núi đó tương đối an toàn lắm không?



- Chỉ có một biện pháp là ngồi lên trên chiếc bục đó để xuống, anh có thể hóa trang giả làm hắn ta không?



- Có thể, nhưng sợ Đông Kiếm sẽ lập tức quay lại ngay.



Hồng Oa quay đầu nhìn ra ngoài, nói gấp :



- Lúc ông ta đến tôi sẽ tìm cách ngăn cản lại, anh hóa trang nhanh lên.



Hoàng Bác “à” một tiếng, liền tức tốc quay vào trong giường kéo Âu Dương Thừa Kiếm đang nằm hôn mê bất tỉnh, vội vàng cởi chiếc áo ngoài và thanh kiếm của hắn ta ra mang vào trên mình và mang dụng cụ hóa trang ra.




Chàng ta đối với bí quyết phương pháp hóa trang của Thiên Diện Quái Tú đã thực nghiệm qua bốn lần. Trong lần thứ hai giả Âu Dương Thừa Kiếm để đột nhập vào hang không đáy, cho nên lần hóa trang hắn ta lần thứ hai này thì có thể nói là như cưỡi xe nhẹ đi đường quen, không khó khăn chút nào.



Hồng Oa trực ở cửa phòng, một mặt vừa hướng ra ngoài nhìn xem, một mặt lại để ý chàng ta chùi xóa đi khuôn mặt ốm gầy được hóa trang ban đầu của mình, lộ rõ ra một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, cặp mắt như sao, đôi mày như kiếm, lúc này cô ta mới biết được vì sao mình trước sau gì cũng không lay chuyển được chàng ta. Vốn anh ta trẻ tuổi như vậy, hào hoa như vậy, lại là một thiếu niên anh hung vượt trội hơn người.



Cô ta đột nhiên trỗi dậy một sự hổ thẹn đau buồn không thể chế ngự được, đôi dòng nước mắt lại tuôn trào, đến nỗi Đông Kiếm Âu Dương Trường đi đến phía sau lưng mà không hề phát giác ra được.



Đông Kiếm bước đến sát một bên, thấy con mình đã không có ở trong phòng, lại dừng chân cất giọng hỏi :



- Hồng Oa, Thừa Kiếm đi đâu rồi?



Hồng Oa bỗng giật mình, kêu một tiếng ngạc, tức thì liền quay người lại, dựa vào khung cửa, run sợ nói :



- A, Bảo chủ, người đến rồi.



Đông Kiếm đảo mắt nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô ta, ngạc nhiên hỏi :



- Việc gì thế? Cô khóc à?



Hồng Oa nghiêng mặt vào trong phòng, đưa tay ôm lấy ngực, thở dốc đáp :



- Ôi, hù dọa làm tiện thiếp phải giật mình.



Đông Kiếm dựng đứng đôi mày, trầm giọng nói :



- Ta hỏi cô sao lại khóc vậy?



Hồng Oa cúi đầu, giọng run run đáp :



- Tiện thiếp nên chết chứ không nên làm phiền Mã đại huynh...



Đông Kiếm như có điều hiểu được, gật đầu cười :



- Ồ người khách cờ họ Mã đó không cần cô sao?



Hồng Oa cúi đầu thấp, biểu thị tình thái ngầm thừa nhận như vậy.



- Chàng ta giờ đi đâu rồi?



- Hình như là đi làm vệ sinh.



- Thừa Kiếm đâu?



- Chủ mẫu gọi anh ta đi rồi.



- Ồ, bà ta gọi nó đi làm gì?



- Tiện thiếp không biết, chủ mẫu lại dặn rằng Bảo chủ đến đây cũng xin đi đến Phật đường một tí.



- Hừ...



Đông Kiếm “hừ” một tiếng nhỏ, quay mình, tiếng bước chân mất đi ở trong hành lang của viện.



Lúc này, ở trong giường Hoàng Bác đã hóa trang Âu Dương Thừa Kiếm xong và xuất hiện, chàng đi đến trước mặt Hồng Oa, cười nhỏ nói :



- Tôi cho rằng cô muốn bán luôn cả tôi, ông ta đến mà cũng không nói một tiếng.



Hồng Oa không rảnh mà đáp lại, liền kéo chàng ta đi ra khỏi phòng sách, tức tốc chạy nhanh ra hướng ngoài.



Hai người chạy quanh co vòng vèo qua mấy dãy đình viện, cuối cùng là ra khỏi ngoài cửa lớn của nội viện.



Đêm trống thăm thẳm, ánh trăng mờ nhạt, ở trên lầu chuông đá phát ra ánh sáng tản mạn yếu ớt, lan tỏa quanh vùng nội viện của Vô Song bảo, gợi lên một sự kỳ bí lạnh lùng.



Hoàng Bác quay đầu nhìn ngôi tòa kiến trúc nguy nga muốn uy hiếp muôn phái võ lâm này, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, mình nhập vào vùng này đã qua bốn ngày, nhưng đối với khu này thì quả là không hề biết gì được, có mấy làn vào đêm tối tuy muốn đi thăm dò một tí, nhưng sợ ảnh hưởng đến việc đoạt lấy Tiên Cơ Võ Khố nên không dám vọng động. Nói ra đây tự mình cũng không khỏi nhát gan, tuy nhiên cũng có điều an ủi là mục đích chính của mình đi đoạt lấy Tiên Cơ Võ Khố và cũng vào suốt đêm qua mình đã tham cứu ra được những điều ảo diệu của Tiên Cơ Võ Khố.



- Thiếu bảo chủ, người muốn đi xuống không?



Hoàng Bác bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn, vốn mình với Hồng Oa đã đi đến dưới gốc cây tùng lớn ở sườn dốc, hai người Hắc Bính kiếm sĩ phụ trách nâng hạ chiếc bục, đang quay sang cúi mình tỏ lời hỏi.



- Ồ, ta có việc gấp muốn đem Hồng Oa xuống núi, các ngươi hãy thi hành nhanh lên.



Chàng ta vừa phân tỏ, vừa bồng lấy Hồng Oa lên trên chiếc bục ngồi xuống. Chàng đưa tay ra lệnh bảo bắt đầu khởi động.



Hai người Hắc Bính kiếm sĩ tức tốc xoay chuyển trục gỗ, chiếc bục lúc này lập tức men theo sợi dây thép mà trượt nhanh xuống lơ lửng giữa không trung, xuyên vào trong màn đêm bao la mù mịt.



Chiếc bục rời khỏi đỉnh núi Vô Song bảo được hơn hai mươi trượng, Hoàng Bác thở sâu, hướng sang Hồng Oa hỏi :



- Vừa rồi, cô lừa Đông Kiếm đi đến Phật đường, khoảng cách cự ly với phòng sách có xa lắm không?



Hồng Oa nhíu mày, lo âu đáp :



- Phật đường nằm ở cuối cùng của Nội viện, cách phòng sách có đến nửa dặm, ông ta nếu không thi triển khinh công, thì đại khái cũng phát hiện ra bị lừa không sớm lắm.



Hoàng Bác kinh ngạc nói :



- Hỏng rồi, ông ta vừa rồi thi triển khinh công mà đi đấy.



Nét mặt của Hồng Oa bỗng đổi sắc, cô bất giác níu lấy bờ vai của chàng, run rẩy :



- Thế thì làm sao, chúng ta sợ rằng chưa đến tới Trung viện, sẽ bị họ phát giác ra.



Hoàng Bác vội suy nghĩ, bây giờ mình hiện đang ở trong chiếc bục này, cứ di chuyển xuống như vậy, không biết khe núi có sâu hay khong, nếu như bị Đông Kiếm phát giác, họ chỉ cần cắt đứt sợi dây thép, thì mình dù có ba đầu sáu tay cũng khó thoát được.



Hồng Oa đột nhiên ngã vào lòng Hoàng Bác, nghiến răng nói :



- Tôi không sợ, ông ta nếu truy đuổi đến được, tôi sẽ chết cho anh xem.



Chiếc bục tiếp tục trượt nhanh xuống hướng dưới núi, trong nháy mắt đã đi xa xuống trăm trượng, bốn mặt bao la một màn đen bao phủ, tựa hồ như đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.



- Bây giờ đã đến được khoảng nửa đường chưa?



- Tôi không biết, tôi trước đây tám năm chỉ có đi được một lần, lần đó là lên núi, tốc độ hình như không nhanh được thế này.



- Chỉ cần an toàn xuống đến Trung viện thì không còn sợ ai nữa.



- Cầu nguyện Bồ Tát bảo hộ cho chúng ta.



- Ồ, cô cũng tin Phật?



- Ngày thường thì không cần nghĩ đến tin hay không, ngược lại bây giờ cần phải tin.



- Tốt nhất không cần tin, nếu không thì sợ rằng sẽ khiến cho cô thất vọng đấy.



- Thế nào?



- Bò Tát không phải là chuyên môn đi cứu người lúc nguy cấp, vị đó không ngăn cản được việc Đông Kiếm cắt đứt đường dây thép này.



Tiếng nói vừa dứt, bỗng nghe trên đỉnh Vô Song bảo truyền ra những hồi chuông báo động khẩn cấp.



Keng, keng, keng...




Tiếng chuông cảnh tỉnh. Đây chính là tiếng chuông báo động của Nội viện Vô Song bảo khi phát hiện có địch.



Hồng Oa là một người con gái nhu nhược, nghe đến tiếng chuông lại giật thót mình lên, cô ôm chầm lấy Hoàng Bác, kinh hãi kêu :



- Trời ơi, biết làm thế nào, biết làm thế nào?



Hoàng Bác đôi mày dựng lên, lập tức đẩy cô ra, nói :



- Chớ có sợ, tôi cõng cô, bất cứ phát sinh ra sự việc gì, cô chỉ việc nhắm mắt lặng thinh.



Chàng vừa cõng Hồng Oa đứng dậy, chiếc bục đột nhiên dừng lại, bắt đầu từ từ quay ngược lại theo hướng đỉnh Vô Song bảo mà thẳng lên.



- Chiếc bục thăng ngược lên lại sao? Như vậy lẽ nào lại chịu bó tay để bị bắt.



Thoáng suy nghĩ như vậy, bỗng nhiên chàng giẫm mạnh hai chân bám theo đường dây, cứ như thế từng bước từng bước một mà đi xuống.



Hồng Oa kêu lên một tiếng kinh hãi, toàn thân phát run như đang bị bệnh sốt rét, miệng lại phát lên :



- Không... không...



Hoàng Bác đưa tay vòng phía sau ôm lấy ngang lưng cô ta, vừa đi vừa trấn an nói :



- Chớ có sợ, không hề có một chút nguy hiểm gì đâu.



Đường dây hướng thẳng lên trên, Hoàng Bác lại đi xuống. Cứ mỗi bước chân đặt xuống trên đường dây, thân hình lại bị kéo thẳng lên, không tự chủ được, nhiều lúc muốn đảo lộn về phía trước. Lại thêm Hồng Oa quá run rẩy, có mấy lần sắp bị bức khỏi dây, mồ hôi toát lạnh khắp cả người.



- Hồng cô nương, cô không nên phát run.



Hồng Oa liền la lên :



- Không... không...



- Trời ơi, đừng có run nữa, tôi cầu xin cô.



- Thả tôi ra, thả tôi ra, để tôi chết đi.



Hồng Oa quá run rẩy, làm chàng ta trong lòng lo lắng, chân bước đi lạnh như giẫm trên băng.



Vào lúc này, đột nhiên có tiếng sang sảng từ trên không truyền xuống, nghe thanh âm tựa như Đông Kiếm cũng theo đường dây truy đuổi theo.



Trong lòng Hoàng Bác không khỏi hoang mang, hốt nhiên không khống chế đôi chân được nữa, một cái chao đảo, lập tức mất thăng bằng và đảo lộn rơi xuống.



- A...



Hồng Oa kêu lên một tiếng thảm thương, hai tay theo bản năng ôm lấy Hoàng Bác, chàng ta thất kinh, hồn bay phách tán, liền vương tay phải ra bám lấy dây, bám không đến được, chàng lập tức dùng hai chân bám lấy.



Bây giờ hai người đã trở thành đầu xuống dưới, chân lên trên, bị xách lộn ngược như bị treo vậy, sợi dây di động và từ từ đưa hai người thẳng ngược lên, giống như đang tống tiễn hai người vào hỏa lò.



Hoàng Bác nhanh chóng hai tay ôm lấy Hồng Oa, cất cao giọng :



- Hồng cô nương, hãy nhanh lấy chân níu vào sợi dây đi.



Hồng Oa không đáp lại, thân hình bất động.



- Nhanh lên, hãy giúp tôi, lấy chân cô níu vào dây đi.



Hồng Oa vẫn một mực lặng thinh, vốn cô bị kinh hãi quá độ đến nỗi người như bị hôn mê ngất lịm đi.



Hoàng Bác không ngờ rằng tình hình lại khốn đốn đến như vậy, trong lòng nghĩ rằng cứ treo ngược người để bị dây đưa lên trên đỉnh Vô Song bảo như thế này cho Đông Kiếm bắt lấy há không phải là đại họa sao?



Biết làm thế nào, để cô ta rơi xuống sao. Không, mình đã đáp ứng cứu lấy cô ta thì sẽ tận lực mà cứu đến cùng, nếu như mình bất lực không cứu cô ta ra được thì cũng không thể để cho cô ta rơi xuống chết được.



- Kha, kha, kha...



Trong màn đêm bỗng nhiền truyền đến một tràng cười lớn của Đông Kiếm làm kinh hãi lòng người, nghe tiếng cười cũng biết được là đối phương đang đuổi theo cách khoảng ba mươi trượng thôi.



Hoàng Bác thấy tình thế cấp bách, chàng vận lực ở hai chân, tay phải hướng ra phía sau xuất một chưởng, thân hình thuận thế lao vút bay lên khoảng một trượng, tức thì liền giữ lấy chân khí, thi triển chưởng thế “Xuân Phong Túy Tuyết” của Tuyết Hoa bộ hướng đến sợi dây sắt mà rơi xuống, chân phải đáp xuống đúng ngay trên dây, người giữ lại được thế thăng bằng.



Lúc này, tiếng cười của Đông Kiếm đã đến gần khoảng hai mươi trượng, trong lúc quá cấp bách, chàng liền triển khai khinh công Tuyết Phiêu Phi, bám chân trên dây lao xuống dưới, có định ý là thà có thể bị rơi chết đi nữa cũng phải liều.



Nhưng chàng lại cõng một người, tốc độ dù cho thế nào đi nữa cũng không so được với tốc độ truy đuổi của Đông Kiếm, lại nghe tiếng cười của lão ta mỗi lúc một gần, mười tám trượng, mười bảy trượng, mười sáu trượng...



- Tiểu tử, hãy dừng lại, ta sẽ tha tội chết cho ngươi.



Hoàng Bác không hề để ý đến, cứ một mực hướng phía trước mà lao đi, chàng phóng mắt nhìn xuống, chỉ thấy đường dây trong khoảng cách mười trượng, còn xa hơn nữa là một màn đêm mênh mông, cũng không biết khoảng cách đến đỉnh núi của Trung viện còn có xa lắm không?



- Hoàng Bác có nghe không? Dừng lại ta sẽ tha cho ngươi.



- Nói dối, ngươi phỉnh lừa con nít sao?



- Hoàng Bác, ngươi đem Tiên Cơ Võ Khố giao lại đây, lão phu sẽ cam đoan từ nay về sau không giết ngươi.



- Ngươi miễn đi, Hoàng Bác này không lãnh hội ý ngươi đâu.



- Ôi, thật là không biết sống chết, hôm nay ngươi nếu như có thể trốn được ra khỏi bảo thì lão phu sẽ nể phục ngươi đấy.



- Được, ta sẽ tận lực rat ay để cho ngươi bội phục.



Hoàng Bác quyết tâm liều mình, bám nhanh trên dây lao xuống dưới, tốc độc cực nhanh như tên bay.



Lao đi một hồi, bỗng nghe Đông Kiếm cất cao giọng quát :



- Vạn tổng quản, hãy chận đứng hắn ta lại, nó là tiểu tử Hoàng Bác.



Thế nào? Đỉnh núi của Trung viện đã đến rồi sao.



Hoàng Bác cúi nhìn xuống, trong lòng vui mừng không tả được, quả nhiên là bức vách núi của Trung viện đã xuất hiện trước mắt chỉ có bảy, tám trượng thôi...