Vô Song Kiếm

Chương 59: Chân chân giả giả nhất gia nhân






Người Bắc Chưởng Phục Ma Thần Cái ban đầu ở đấu trường lại nhào mình vào trong lòng vị lão nho râu trắng đó, dáng bộ nũng nịu lên tiếng :



- Lão tổ, rồi đột nhiên lại khóc thút thít.



Lung Tuyết đạo nhân bèn theo tiếp đến trước mặt Bắc Chưởng và Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi quỳ xuống, xưng hai tiếng “sư phụ” rồi lạy sát xuống đất.



Lúc đó không cần giải thích, mọi người cũng đều hiểu rõ ra được.



Tiếu Di Lặc quá vui mừng, quay sang Tái Hoa Đà cười hi hi nói :



- Đối với lão lang, bây giờ lại cần giải thích không?



Tái Hoa Đà lắc đầu cười gượng, dở khóc dở cười.



Bắc Chưởng và Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi đều lấy tay dìu đỡ người Lung Tuyết đạo nhân giả đứng dậy cười nói :



- Kha kha, đệ tử đáng quý! Bằng vài phần biểu diễn hôm nay, chúng ta đều phải nên cám ơn người đấy!



Hoàng Bác cười đứng dậy, cũng tại lúc này bỗng nghe gần bên có tiếng trách mắng, quay mặt nhìn sang thì chỉ thấy Tiểu Bình điên cuồng vung tay hướng về lão nho râu trắng nhằm thẳng vào Phục Ma Thần Cái ở trong lòng Vô Danh lão nhân khóc trách mắng :



- Tiểu yêu tinh, vốn lại là cô, vừa rồi cô ra bộ quát mắng ta dữ dội, hạch sách ta muốn chết đi được. Ta và ngươi hãy quyết một trận!



Vô Danh lão nhân vội đưa Thu Tuyền lùi vào sau lưng mình, đưa tay ngăn cản Tiểu Bình, đồng thời luôn giọng lên tiếng :



- Lung Tuyết đạo trưởng, nữ đồ đệ ngươi quá hung hãn đấy!



Lung Tuyết đạo nhân chậm rãi cất bước đến hướng Tiểu Bình, vẫy tay cười hi hi nói :



- Đồ nhi đáng mến, cô hãy dừng tay đi, để sư phụ thay ngươi chủ trì cho công bằng hơn!



Hoàng Bác vội bay sang nắm cánh tay cô ta lại, gấp gáp nói :



- Tiểu Bình, nàng hãy nghe ta nói...



Tiểu Bình giật lấy chòm râu giả dưới cằm của chàng ta, ném lên không trung một cái, giọng đanh lại quát :



- Cút đi, tôi không biết được anh là Ngưu Tư Tử giả này!



Lung Tuyết đạo nhân nâng chòm râu cười kha khả nói :



- Đúng! Đồ nhi đáng mến của ta hãy mau đến bên Ngưu Tư Tử thật đi!



Tiểu Bình quả nhiên ngã vào lòng của Ngưu Tư Tử thật, nước mắt chảy dàn qua đầy mặt, bắt đầu khóc lóc thảm thiết, như đã bị người ta khinh thường phụ bạc.



Phục Ma Thần Cái sau khi vẫy tay về hướng Huệ Tâm Thượng Nhân, Trúc Lâm thất duật, Thiết Tảo Tửu Lạc, lại đi đến trước Thu Tuyền, ngồi xuống tán thán khen ngợi tỉ mỉ một hồi sau đó lại ngẩng mặt lên nhìn Phục Ma Thần Cái giả đang ở bên Vô Danh lão nhân lên giọng ca tụng :



- Thật là lợi hại! Bang chủ Thác (...) Chưởng của cô lại xuất sắc nhiều so với lão khiếu hóa này!



Người Phục Ma Thần Cái giả liếc nhìn một cái thấy Ld đạo nhân không có râu nữa, bèn cười thẹn cúi đầu xuống.



Vô Danh lão nhân mặc nhiên một hồi, đột nhiên lại hướng sang Lung Tuyết đạo nhân cao giọng nói :




- Lung Tuyết đạo trưởng, xin hỏi ngươi dự định xử lý như thế nào?



Lung Tuyết đạo nhân xoa vào đầu tóc mượt mà của Tiểu Bình cất cao lời đáp lại :



- Để ngăn ngừa “Ngọc Thạch câu phần”, chúng ta đều phải cùng đem một người đi, như thế nào?



Vô Danh lão nhân kéo Thu Tuyền lại trả lời :



- Rất tốt, chúng ta đồng thời cùng hành động!



Lung Tuyết đạo nhân cười nói :



- Lão tiên sinh có thể đi trước được không? Bần đạo có ý muốn nói với nam đồ (...) mấy câu.



Vô Danh lão nhân gật đầu đồng ý, (...) sau đó liền dẫn Thu Tuyền đi nhanh xuống núi.



Thu Tuyền lúc này không muốn đi khỏi đây, (...) hai chân lại đứng như trồng bất động. Đôi mắt chằm chằm nhìn Hoàng Bác không hề nhấp nháy. Trong ánh mắt trong sáng lại chứa đầy nỗi oán hận thầm lặng.



Hoàng Bác cảm thấy không tiện trầm mặc được, lúc đó liền hướng sang cô ta chào nói :



- Thu Tuyền, nên đi với sư tổ đi, ta cần đến Vô Song bảo nữa. Sau đó nếu rảnh được thì nhất định sẽ đi đến cô!



Tiểu Bình nghe được toàn thân run bật lên, nắm lấy cánh tay của sư phụ khóc giãy nảy nói :



- Sư phụ, nghe kìa, nó thiệt tình thân thiết như thế, tôi... tôi... tôi lại đi gả gán cho Tiểu Đới Lập.



Tiểu Bình chuyển mình muốn chạy đi, Lung Tuyết đạo nhân vội kéo cô ta đứng lại, nhỏ giọng dịu dàng :



- Chớ có vội, đồ nhi đáng thương, có câu nói rằng: Dòng nước phi phiếu chớ đem tưới ra ngoài ruộng vườn. Lão đạo này nhất định phải làm chủ thay cô, tuyệt đối không thất vọng!



Vừa dỗ dành vừa khuyên can, cho đến sau khi Vô Danh lão nhân dở sống dở chết đem lại Thu Tuyền xuống núi, lúc này cô ta mới dừng khóc than, mới biết xấu hổ ngượng ngùng, thẹn thùng lùi vào trong lòng của sư phụ.



Trên đỉnh núi Liên Tâm lúc này mới từ từ trở lại yên tĩnh vắng lặng...



Mười một người cả già lẫn trẻ đều quây quần ngồi lại thành một vòng tròn. Hoàng Bác ngồi ra phía sau lưng hai sư phụ. Chợt nghe hai sư phụ kể lại tường tận chuyện của chàng đi Tuyết Sơn rồi gặp Hắc Bạch song ma như thế nào, đồng thời đề cập đến Thiên Niên Lục Linh Chi ra sao? Chàng nghe đến đấy liền toát mồ hôi hột khẽ nói :



- Bẩm... sao hai sư phụ lại biết rõ vậy?



Lung Tuyết đạo nhân vuốt rầu cười “khà khà” không đáp.



Hoàng Bác liền day ánh mắt sang Bắc Chưởng cầu khẩn.



Thấy vậy lão ăn mày không đành lòng liền nói :



- Mọi việc mà hai sư phụ biết con cũng đừng nên thắc mắc, nhưng mọi sự an bài của hai sư phụ là muốn con sau này sẽ thay thế hai ta hành động đối với Vô Song bảo. Nhất là cuộc tỉ đấu danh dự giữa con và Âu Dương thiếu bảo chủ sắp tới.



Nói đến đây lão vừa gật gù vuốt râu cười “kha kha”.



Chợt nghe Huệ Tâm Thượng Nhân cất giọng buồn buồn nói :



- Ngũ đại môn phái bây giờ đã tan rã, một mình bần tăng cùng các vị có muốn phá Vô Song bảo là một vấn đề khó khăn.



Nói đến đây thì Bắc Chưởng cũng tiếp lời than một tiếng khẽ rồi rên rĩ :



- Cái khó nhất là muốn vào Vô Song bảo phải phá cho được trận đồ. Ngay chính lão và Lung Tuyết đạo nhân cũng bị vây khốn mấy ngày mà không thoát được.



Day qua Huệ Tâm Thượng Nhân, Bắc Chưởng cười buồn tiếp :



- Không biết lão tà đã vào đó chưa?



Huệ Tâm Thượng Nhân lại than nhẹ :



- Lão tăng cũng chỉ mới xem qua thôi...



Hoàng Bác lúc này chuyển hướng sang Thiết Tảo Tửu Lạc chấp tay cười nói :



- Lão tiền bối, cuốn sách về trận đồ của hai viện trong và ngoài Vô Song bảo đó còn tồn tại hay không?



Thiết Tảo Tửu Lạc ánh mắt rực sáng, hô lên kinh ngạc :



- Vốn lại là ngươi!



Hoàng Bác áy náy đáp :



- Ngày đó có nhiều mạo phạm, lão tiền bối chớ có nên lấy làm lạ.



Thiết Tảo Tửu Lạc đưa tay mò vào trong người lấy ra một cuốn sách nhỏ đưa cho Hoàng Bác, sảng khoái cười và nói :



- Lão phu trước đây ở tại ngoại thành Đình An cũng có nhiều mạo phạm, vậy đó và đây xem như huề hòa công bằng!



Hoàng Bác trong lòng rất phục đối phương, chàng nhận lấy cuốn sách nhỏ cầm hai tay đưa cho Huệ Tâm Thượng Nhân nói :



- Thứ này đối với thượng nhân cũng thật vô dụng. Nhưng nếu như trong tứ phái có người lâm trận hay khốn cùng thì thượng nhân có thể dựa vào cái này mà cứu họ ra. Hoặc nhân vậy mà nói có nhiều khả năng khiến cho họ thật lòng tin phục, chấp nhận liên hợp lại.



Huệ Tâm Thượng Nhân quan sát qua một lượt, lấy nó bỏ vào trong mình, chấp tay cúi đầu nói :



- A di đà Phật, tiểu thí chủ thật là có tấm lòng nghĩa hiệp, lão tăng quả là xấu hổ, nguyện sẽ ra tay thi hành. Giờ xin cáo từ!



Mọi người đều đứng dậy chấp tay chào tiễn biệt. Tiếp theo là Trúc Lâm tam dật cùng Thiết Tảo Tửu Lạc cũng kế tục cáo từ mà đi. Lúc này ở đỉnh Liên Tâm chỉ còn lại Bắc Chưởng, Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi, Hoàng Bác, Tiểu Bình và hai đệ tử Cái bang.



Lung Tuyết đạo nhân lúc này mới cười và nhìn sang Hoàng Bác nói :



- Tiểu tử, lão đạo này có râu, ngươi chớ tái xuất giả dạng xấu xí của ta nữa.



Hoàng Bác mỉm cười cởi áo bào ra, chùi lột hết sạch những nét hóa trang trên mặt, khôi phục trở lại khuôn mặt ban đầu và mỉm cười nhìn sang Tiểu Bình. Tiểu Bình cong môi cười diễu cợt, quay mình chẳng thèm nhìn chàng ta.



Lung Tuyết đạo nhân thấy vậy cười kha khả nói :



- Đồ nhi đáng mến, lão đạo này lệnh cho chàng ta đọc qua một lượt thử như thế nào?




Tiểu Bình nét mặt ngọc đẳng đờ hỏi :



- Đọc gì sư phụ?



Lung Tuyết đạo nhân cười và trả lời :



- Đọc lời tình của Quảng Trọng Cơ!



Hoàng Bác vội vàng giãy nảy tay chân nói gấp :



- Sư phụ, đọc không được.



Tiểu Bình ngoảnh đầu cắn môi cười tủm tỉm, Phục Ma Thần Cái cũng phá lên cười theo nói :



- Hừ! Đái Lập Ông quả là không biết xấu hổ.



Lung Tuyết đạo nhân ngẩng đầu cười ha hả tiếp lời :



- Đây sẽ do lão khiếu hóa ngươi không tìm tòi kỹ đến nguyên nhân của lão bà. Lão đạo này đã phát hiện được.



Phục Ma Thần Cái chớp mắt trừng nhìn vẻ tức giận nói :



- Lão khiếu hóa này mấy khi mà nghĩ gì đến lão bà đâu.



Lung Tuyết đạo nhân giương mắt nhìn lão ta cười nói :



- Lão đạo này hai tháng lại đây được Cái bang các ngươi chiêu đãi ân cần, sau khi trà rượu xong thường hay cùng với lão Lai Tử đầu lão chín lão nói chuyện phiếm với nhau. Cho nên lúc này lại có đề cập đến thời trẻ tuổi của lão khiếu hóa, cũng rút ra được một điểm đấy!



Phục Ma Thần Cái đỏ mặt đỏ mày, trách mắng :



- Lão Lai Tử đó trời sanh ra miệng lưỡi đàn bà, ngươi chớ có nghe hắn nói lung tung!



Lung Tuyết đạo nhân muốn nói ra lại thôi, Tiểu Bình lấy làm lạ, bức xúc nói :



- Sư phụ, nói ra đây cho chúng tôi nghe đi!



Phục Ma Thần Cái sắc mặt trầm lắng lại, đưa tay chỉ Hoàng Bác và mắt thì lại chăm chăm nhìn Tiểu Bình nói :



- Tiểu cô nương, đồ đệ một nửa là thuộc lão khiếu hóa, vậy chàng ta tương lai muốn hôn thú lão bà ít nhiều cũng nghe ý kiến của lão khiếu hóa đấy.



Tiểu Bình quá ngượng ngùng, che mặt và lùi lại phía sau sư phụ, Lung Tuyết đạo nhân cười kha khả lên tiếng :



- Được rồi, được rồi, bây giờ hãy nói chuyện đứng đắn đi, ai cũng chớ nói gì ai nữa!



Phục Ma Thần Cái cười rạng rỡ, hướng đến Hoàng Bác nói :



- Coi thử, công lực ngươi đã tăng tiến nhiều đến như vậy, tự mình có đọ sức với Đông Kiếm được không?



Hoàng Bác ung dung đáp :



- Nếu như Đông Kiếm không có những tài năng kỳ lạ khác thì đệ tử tự tin rằng có thể thắng được.



Phục Ma Thần Cái gật đầu cười nói tiếp :



- Lão khiếu hóa vốn chỉ trông mong vào tài năng của ngươi đánh bại được Âu Dương Thừa Kiếm tại Hoàng Sơn kiếm hội mà thôi!



Lung Tuyết đạo nhân đằng hắng lên tiếng :



- Lão khiếu hóa, sở thích của ngươi quá lớn!



Phục Ma Thần Cái chăm nhìn lão ta mỉm cười đáp :



- Ngưu Tư Tử, ngươi cho rằng không có khả năng sao?



Lung Tuyết đạo nhân nghiêm nét mặt lại, trầm ngâm nói :



- Âu Dương lão nhi có thể lui khiến Hắc Bạch song ma như kẻ nô bộc. Sợ không phải là chuyện nói về sở năng. Du Long kiếm pháp mà gã ta mang trên người...



Phục Ma Thần Cái trầm mặt trong một lát, lại ngước mắt chăm chú nhìn Hoàng Bác nói :



- Cai tử, lại còn hơn tám tháng nữa là đến kỳ thứ mười chín của Hoàng Sơn kiếm hội đấy, tám tháng sẽ qua nhanh. Trong kỳ này ngươi có dự định như thế nào không?



Hoàng Bác thật lòng đáp :



- Đệ tử dự định thâm nhập vào lại Vô Song bảo đề dò xét đến người có “tấm nỉ đen trong người” ở trong hang vô đáy.



Phục Ma Thần Cái ngửa mặt nhìn lên bầu trời trầm tư một hồi, than dài một tiếng nói :



- Tốt nhất không đi là hay hơn, xông vào Vô Song bảo thực tại không phải là chuyện dễ dàng...



Hoàng Bác đau buồn đáp :



- Đây là con đường duy nhất để tìm kiếm cha tôi và Du Long Cửu Kiếm Học Toàn...



Lung Tuyết đạo nhân than vãn :



- Cái tử, ngươi lại hoàn toàn không tin vào lời nói của người có “tấm nỉ đỏ trong người” ở đường Hàng Châu nói với ngươi sao?



Hoàng Bác lắc đầu đáp :



- Đệ tử không biết gã ta tên tuổi là gì, thì làm sao mà có thể tin lời nói người đó được? Trái lại nói về Du Long kiếm pháp hội Đông Kiếm là một sự thật. Tuyệt đối không thể nói rằng không liên quan với cha tôi!



Phục Ma Thần Cái trầm tư suy nghĩ nói :



- Sẽ định như vậy thì lão khiếu hóa rốt cuộc cũng không làm thế nào được...



Lung Tuyết đạo nhân bật cười tiếp lời :



- Lão khiếu hóa một lần bị rắn cắn mà ba năm còn sợ cỏ nhọn sao?



Phục Ma Thần Cái gằn giọng :




- Lão khiếu hóa suốt cuộc đời không biết sợ hãi là gì, mà vấn đề là không phải lão khiếu hóa thâm nhập Vô Song bảo!



Lung Tuyết đạo nhân chuyển sang nhìn Hoàng Bác nói :



- Tiểu tử, ngươi sao lại không tìm cách cầm hai trượng Tiên Cơ Võ Khố đó đem lại đây trước?



Hoàng Bác cúi đầu cau mày :



- Âu Dương Thừa Kiếm nếu như đã đem nó vào trong viện thì sợ rất khó lấy được...



Tiểu Bình đứng ở phía sau Lung Tuyết đạo nhân đột nhiên lên tiếng :



- Hừ! Cái này có gì khó, muốn cần đến tôi thì trong chốc lát sẽ có thể trộm lại được!



Lời nói làm kinh ngạc mọi người, Lung Tuyết đạo nhân quay đầu cười ngạc nhiên hỏi :



- Giống như trộm lấy Thất Hồng Kiếm vậy phải không?



Tiểu Bình nhếch miệng mỉm cười đáp :



- Không, so với lần đó thì lại cao siêu hơn nữa!



Lung Tuyết đạo nhân cảm thấy rất hứng thú, thôi thúc nói :



- Nói nhanh lên đồ nhi đáng yêu, lão đạo này thấy được trí của cô thắng Đái Lập Ông thì sẽ đem lòng nể phục cô đấy!



Tiểu Bình mở tròn xoe đôi mắt liếc nhìn Hoàng Bác, rồi nhón chân kề tai sư phụ nói mấy câu. Lung Tuyết đạo nhân nghe được mà mặt mày rạng rỡ, gật đầu lia lịa nói :



- Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Kha kha, kha kha kha...



Phục Ma Thần Cái thấy nghi hoặc, đưa mắt chăm chăm nhìn Tiểu Bình nói :



- Tiểu cô nương, cô nếu như cho rằng lão khiếu hóa không đủ để coi trọng, thì mặc ngươi cứ việc giấu diếm, nhưng sau này có gì thì đừng có trách ta nghe!



Tiểu Bình không chịu nổi sự uy hiếp, bèn đi vòng sang hướng lão ta và kề đến bên tai nói nhỏ, lão khiếu hóa càng nghe càng kinh ngạc, sau đó lại cất giọng cười kha khả nói :



- Quả nhiên là diệu kỳ không thể nói được, kha kha kha...



Hoàng Bác nghe hai vị sư phụ hết lời tán thưởng, trong lòng cũng biết được kế sách của cô ta quả nhiên là không tầm thường, bèn khao khát hướng sang cô ta nói :



- Tiểu Bình, để cho ngu huynh lãnh hội một tí có được không?



Tiểu Bình giữ nét mặt, quay người để mặc chàng ta, trông như đang còn trong giai đoạn giận hờn chưa nguôi được.



Hoàng Bác vẻ lúng túng, lại vòng đến trước mặt cô ta vái dài nói :



- Tiểu Bình, tôi thật lòng cáo lỗi, cô đừng có giận hờn nữa!



Tiểu Bình quay mình không đáp, Hoàng Bác tâm trí như muốn phát lửa, nổi giận và quay sang hai vị sư phụ nói :



- Sư phụ, chúng ta xuống núi đi!



Phục Ma Thần Cái thấy Tiểu Bình hơi quá đáng, bèn cau mày lại muốn nói, nhưng Lung Tuyết đạo nhân vội khua tay lên tiếng :



- Chớ vội, chớ vội! Hãy nghe lão đạo này đi!



Phục Ma Thần Cái đột nhiên nhìn một cái nói :



- Ngư Tư Tử, nữ đồ nhi của ngươi tuy có nhiều kế hay, nhưng lại không tránh được sự gay gắt quá đáng.



Lung Tuyết đạo nhân lập tức trừng mắt quát :



- Nói xằng bậy, nữ đồ nhi một mực đều tốt, lão khiếu hóa ngươi căn bản vì không biết cô ta hiện tại tâm lý đang có nhiều điều buồn bã ray rứt!



Nói xong, hốt nhiên hướng sang Hoàng Bác khua tay bảo :



- Đi! Ngươi muốn đi Vô Song bảo thì hãy đi ngay bây giờ đi!



Hoàng Bác nghe mà sững sờ :



- Sư phụ, để qua vài ngày cũng không sao...



Lung Tuyết đạo nhân nghiêm túc, lắc đầu :



- Không được! Trước mắt Ngũ phái đang tập trung Vô Song bảo, tất nhiên là hiện trường nào nhiệt, nếu ngươi không thừa cơ hội lúc này mà tráo nhập vào thành thì đợi khi nào nữa?



Hoàng Bác cảm thấy có lý, bèn ngẩng mặt nhìn Phục Ma Thần Cái thỉnh cầu ý kiến. Lão khiếu hóa trầm ngâm một hồi, gật đầu mỉm cười :



- Cũng được, bây giờ là lúc phải đi.



Hoàng Bác tỉnh ngộ, lúc này liền cúi đầu bái biệt hai lão rồi đứng dậy gật đầu chào hai người đệ tử Cái bang đứng cạnh bên. Sau đó, lại đi vòng sang trước mặt Tiểu Bình chào một cái, quay chân đi nhanh về hướng dưới núi.



Xuống núi Liên Tâm rồi chàng lại từ từ cất bước chậm rãi. Đi được một hồi quả nhiên nghe được từ phía sau truyền đến những tiếng chạy gấp gáp. Chàng quay mình nhìn, thì thấy Tiểu Bình thân hình như cánh én đang chập chờn ẩn hiện giữa khoảng rừng tùng xanh.