Vô Song Kiếm

Chương 27: Bách trượng tử cốc






Khi Hoàng Bác đã xuống núi đi chừng hơn một dặm, chợt nhớ lại quên hỏi Vô Danh lão nhân không biết Âu Dương Thừa Kiếm đã đoạt lấy tấm kỳ phổ đen “Tiên Cơ Võ Phú” từ tay Đào trưởng lão của Cái bang hay không nên liền quay trở về trong rừng.



Trong chốc lát, Hoàng Bác đã quay về chỗ cũ, nhưng xung quanh vắng vẻ chẳng còn thấy Vô Danh lão nhân và Thu Tuyền đi về đâu nữa?



Hoàng Bác thoáng nghĩ đang tìm vào sâu trong rừng tìm xem bất chợt ngước đầu lên nhìn thấy gì đó, liền vận khinh công thi diễn “Phong Quyện Tàn Tuyết” lượng lui hơn hai trượng.



Thì ra dưới gốc cây tùng đối diện đang đứng sừng sững một bóng đen, đó là Vô Song bảo hộ pháp Hắc Đầu Lâu Vưu Tiết.



Lão ta đứng im như ma, với ánh sáng phản chiếu mờ nhạt của ánh trăng chiếu lên xâu chuỗi đầu đầu lâu mà lão ta đeo trên cổ, thì giống như một con ác quỷ, thật là kinh người.



Lão ta thấy Hoàng Bác đã phát hiện ra mình, liền nổi một tràng cười như đười ươi thật lạnh lùng nói :



- Tiểu tử kia, Thiên Diện lão nhi đi đâu rồi?



Nghe vậy, Hoàng Bác cảm thấy yên lòng vì sư tổ đã đi xa rồi, nên chàng ung dung khẽ cười nói :



- Ông ấy à, thì cứ chờ mãi không thấy hai vị nên đã bỏ đi rồi.



Hắc Đầu Lâu mặt như đóng băng, lạnh lùng nói :



- Mau nói ra lão đã đi đâu, lão phu đây sẽ đặc ân cho ngươi được toàn thây.



Hoàng Bác cười khảy nói :



- Tôi không biết.



Vẻ mặt Hắc Đầu Lâu liền thoáng hiện đằng đằng sát khí hung ác nói :



- Trước mặt lão phu mà ngươi dám cứng đầu, bộ ngươi không sợ chết à?



Hoàng Bác đã vận lên nội công chuẩn bị nghinh chiến, vừa khẽ nói :



- Ai mà không sợ chết chứ? Nhưng Hắc Đầu Lâu ông có khả năng không chứ?



Hắc Đầu Lâu nghe vậy ngước mặt phát ra một tràn cười hung tợn, vừa từ từ bước đến Hoàng Bác, nhưng vừa đi được hai bước bỗng như nhớ ra điều gì mà đứng lại nói :



- Lão phu hỏi ngươi, lúc nãy xuất chưởng đánh lén lão phu là ai?



Hoàng Bác cảm thấy ngạc nhiên hỏi :



- Cái gì? Các ngươi đã rượt không kịp à?



Hắc Đầu Lâu cau mày lạnh nhạt nói :



- Rượt không kịp? Hừ, lúc này chắc hắn đã đến chầu Diêm Vương rồi.



Hoàng Bác nói :



- Như vậy, không nhìn thấy người ta à?



Hắc Đầu Lâu nói :




- Hừ, thấy chứ, hắn ba phần giống người mà bảy phần giống ma, trên mình lại quấn chiếc mền đỏ.



Hoàng Bác sững sốt, ồ lên :



- Người quấn mền đỏ à? Hắn ta hiện giờ ở đâu?



Hắc Đầu Lâu hậm hực nói :



- Xa lắm, nhưng hắn ta cũng khó vuột khỏi Độc Thiết Quảy của ta.



Hoàng Bác nghe vậy thầm nghĩ, bỗng hỏi :



- Như vậy, người khó thoát khỏi chắc là lão đại của ngươi chứ gì?



Hắc Đầu Lâu thoáng biến sắc diện, bước tới quát lên :



- Nói, hắn ta là ai?



Hoàng Bác lắc đầu cười khẽ nói :



- Rất tiếc, luôn cả tôi cũng không biết.



Hắc Đầu Lâu trố mắt nhìn Hoàng Bác rất hung dữ, lại bước thêm một bước quát hỏi :



- Ngươi thật không biết?



Hoàng Bác cảnh giác lùi lại hai bước, vung tay nói :



- Nếu tôi đã biết, chắc cũng không cần che giấu ngươi là gì có phải không?



Hắc Đầu Lâu hình như đã nhận ra Hoàng Bác không nói dối, vẻ mặt ôn hòa lại, gật đầu nói :



- Thôi được, chuyện này bỏ qua một bên, đêm nay lão phu thừa lệnh lấy mạng của ngươi, ngươi có trối trăn gì không?



Lão ta nói rất tự nhiên như trò chuyện với ai vậy, xem việc giết người là rất bình thường.



Hoàng Bác cảm thấy hơi hốt hoảng, nhưng nét mặt vẫn bình thản cười khẽ nói :



- Tôi đã biết trước ý đồ của ngươi rồi, nhưng mà ngươi cũng đừng tự tin quá, lỡ không thành thì thiên hạ chê cười ngươi đó.



- Hừ, tiểu tử ngươi cũng muốn đụng với ta à?



- Chuyện đó đâu có gì là lạ?



- Được, xem ngươi chịu đựng được mấy chiêu của lão phu.



- Xin phép.



Trong tiếng trả lời, Hoàng Bác đã thi triển Tuyết Điệp Hý Hoa lượn mình tới trước lão ta, tay phải xuất chưởng “Mai Hoa Trác Phóng” vung lên một luồn bóng hoa mai, hướng về trước ngực lão ta điểm tới.



Hắc Đầu Lâu vẫn đứng yên tại chỗ, vì lão ta muốn xem tên tiểu tử này làm trò gì, tuy rằng đã thấy thân pháp Hoàng Bác quả là kỳ lạ, nhưng lão ta vẫn cười nhạt.



Không ngờ chỉ một chút sơ suất, bỗng lão ta phát hiện trước mặt mình toàn là bóng hoa mai, ảo diệu vô cùng, hư hư thật thật chẳng phân biệt được, liền giật mình vung chưởng chống đỡ.



Tuy rằng lão ta chỉ tùy tiện vung tay chống đỡ, nhưng với nội ngoại công lực đã luyện đến mức cao siêu, nê vẫn phát ra một nguồn kình lực hùng mạnh vô cùng.



Trong nháy mắt, chỉ nghe một tiếng “xẹt”, hai bóng người tách tra, trên tay Hoàng Bác đã nắm được một tay áo đen của lão, nhưng thân hình đã bị kình lực của lão chấn lùi bốn năm bước.



Hắc Đầu Lâu cúi xuống nhìn tay áo phải bị tét của mình, gương mặt tức thời trở nên hung tợn, cười khàn nói :



- Hì hì, không ngờ tiểu tử ngươi cũng có chút quỷ môn đạo, lão phu sơ ý thật.



- Đúng rồi, tôi đã nói trước người đừng quá tự tin mà.



Hắc Đầu Lâu nóng ran cả người, đang muốn xuất chưởng tấn công, bỗng lùi lại hỏi :



- Tiểu tử, chiêu nay gọi là chiêu gì?



Hoàng Bác ngạc nhiên cười nói :



- Mai Hoa Trác Phóng là hoa mai bỗng nở mà.



- Đó là cái gì Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi hôm sáng đó dạy ngươi?



- Không sai, ngươi rất thú vị chứ gì?



- Thú vị? Hừ, linh hoạt thì có, uy lực thì quá tệ.



- Uy lực quá tệ? Ha ha ha, nếu chiêu này do sư phụ tôi xuất chiêu thì Hắc Đầu Lâu ngươi đã tiêu tùng rồi.



- Nói láo, nếu mà sư phụ ngươi đã nghĩ tới, đương nhiên lão phu không sơ ý được, làm sao mà bị chứ?



- Ha ha, nói vậy cũng phải, nhưng ngưoi hãy cẩn thận, đừng lại bị lần nữa nghen.



Hắc Đầu Lâu càng nói càng bị thằng nhỏ nó chê cười, lão ta giận run cả người hú lên một tiếng, dựng đứng cả tóc gáy, gồng mình mà gân cốt toàn thân kêu lộp cộp, vung hai tay lên như nanh vuốt con ó, từng bước một đến gần Hoàng Bác.



Thấy vẻ hung tợn của lão, Hoàng Bác cảm thấy hơi rợn người, thầm nhủ tiên hạ thủ vi cường, liền vận đầy nội lực, hô lớn một tiếng, tay phải xuất chưởng “Bắc Phong Khởi Động” tấn công về hướng đối phương.



Hắc Đầu Lâu bị bại một chiêu, vốn không dám khinh địch nữa, nhưng thấy Hoàng Bác lần này chỉ vung tay xuất chưởng, bèn nổi lòng khinh rẻ, thầm nhủ: “Tiểu tử này chắc là muốn chết, dám đối chưởng lực với ta, nếu ta không dùng chưởng lực chấn cho ngươi chết thì ta không gọi là Hắc Đầu Lâu nữa”.



Nghĩ vậy, lão ta cười hì một tiếng, tay phải giương thủ, xuất chưởng với kình lực cuồn cuồn, mãnh liệt phi thường, hướng về Hoàng Bác vút đi.



Hoàng Bác thì đâu dám tiếp đỡ ngay chính diện, không chờ kình lực mang mùi hôi thúi tử thi cuả lão vung tới đã dùng chiêu “Tuyết Điệp Hý Hoa” né qua bên trái của lão, tay phải xuất chưởng “Mãnh Long Hấp Thủy” dùng hết sức lực hút về phiá sau, tiếp sau đó liền lượn lui về phía trái ba trượng.



Hoàng Bác đã phối hợp sử dụng hai chiêu thức một của Bắc Chưởng và một của Phục Ma Thần Cái xuất chưởng, tránh né, tái xuất chưởng, tái tránh né, như một chuỗi liên hoàn nhanh như tia chớp.



Hắc Đầu Lâu không ngờ thân pháp của Hoàng Bác nhanh chóng đến nỗi này, vừa mới vung ra “Hắc Thi chưởng” kỳ độc, bỗng thấy bóng người trước mắt thoáng luợn bay qua, đồng thời cảm thấy dưới chân bị một kình lực lôi tới, vì không ngờ được, nên đã bị hút tới một bước.



Dù cho lão ta rất tự cao, cùng không giằng được sửng sốt thốt lên một tiếng, quay mình ném nhìn Hoàng Bác nói :



- Tiểu tử, chiêu này lại là gì đây?



Hoàng Bác đắc ý cười lên nói :




- Đây là chiêu Mãnh Hổ Hấp Thủy của sư phụ trong Diệp Luân thập bát chưởng Nhất Hấp khả tận đến Đông Hải.



Hắc Đầu Lâu mắt tỏa kỳ quang, gương mặt nhăn nhó, cười gằn nói :



- Hừ, lão phu mấy mươi năm không xuất giang hồ, không ngờ trên võ lâm đã nổi lên nhiều cao thủ, hôm nào lão phu phải tìm hai vị sư phụ của ngươi tỉ đấu mới được.



Hoàng Bác cười nói :



- Tốt lắm, nhưng tôi dám nói người chịu đựng không nổi đến một ngàn chiêu.



Hắc Đầu Lâu nóng giận quát to :



- Ngươi dám khinh rẻ lão phu à?



Hoàng Bác vẫn cười nói :



- Đây không phải là vấn đề khinh rẻ, sư phụ tôi từng nói Hắc Bạch song ma các người công lực đã đến mực cao siêu dị thường, nhưng tiếc rằng chiêu thuận thì quá kém, cho nên nhận định ngươi chỉ có thể chống đỡ được chừng một ngàn chiêu thôi.



Hắc Đầu Lâu cười lên một cách bí ẩn nói :



- Nói như vậy, lão phu sẽ chuyển đấu nội công với sư phụ ngươi.



Hoàng Bác cười ha hả nói :



- Cái đó thì phải xem sư phụ tôi có hứng thú hay không đó.



- Hừ, lão phu nhất định phải cho sư phụ ngươi có hứng thú mới được.



- Thật là buồn cười, bây giờ thì ngươi chẳng có hứng thú gì với tôi đó.



- Hì hì, lão phu bây giờ cho ngươi hứng thú đây.



Vừa dứt lời, Hắc Đầu Lâu đã vung song chưởng, phát ra hai luồn kình phong hướng về Hoàng Bác. Lần này lão ta dồn hết công lực như sóng cuồn cuộn vỗ bờ, nhanh như tia chớp.



Hoàng Bác không dám chống đỡ, liền vặn mình diễn chiêu “Phong Quyện Tàn Tuyết” né về bên trái, chỉ nghe hai tiếng “đùng đùng” chỗ đứng lúc này đã bị chưởng lực mãnh liệt phi thường của Hắc Đầu Lâu vỗ trúng hai hố sâu tới ba thước, nhất thời cát bụi tung bay, cả cây cổ thụ cũng rung rinh bởi kình lực của lão.



Hoàng Bác thầm kinh hãi, vỗ tay cười nói :



- Ha ha, ngươi coi vậy có hao công phí sức không?



Hắc Đầu Lâu sát khí đằng đằng, quát lên một tiếng, hai xuất chưởng bằng mười thành công lực, liên miên bất tận tấn công về phía Hoàng Bác.



Lão ta đúng là võ lâm ma đầu tiền bối, dày dạn kinh nghiệm, thấy thân pháp của Hoàng Bác quá nhanh chóng, liền thay đổi chiến lược, song chưởng đánh ra liên miên, càng đánh càng nhanh, đã có ý định không cho Hoàng Bác nghỉ thở.



Trong chốc lát, với sức công phá của kình lực lão như trời đất quay cuồng, cây cối đổ ngã, cát bụi bay tung tóe, mù mịt cả khu rừng.



Thân hình Hoàng Bác dưới chưởng lực dũng mãnh của Hắc Đầu Lâu vẫn lượn bay như bươm bướm, nhưng rất khẩn trương, không dám có tí nào sơ suất.



Hai người ác đấu như nửa khoảng canh giờ, bỗng Hoàng Bác cảm thấy chân khí vận lên không còn thông suốt như ban đầu nữa, biết Hắc Đầu Lâu công lực thâm hậu phi thưòng, mình không thể nào sống sót nếu không kịp tháo chạy, chắc chắn sẽ phơi thây tại đây. Nên thân hình uốn lượn quay và hướng ra ngoài rừng phóng đi.



- Hừ, tiểu tử ngươi muốn trốn à?



Hoàng Bác vừa phóng ra tới bìa rừng, chợt nghe tiếng gió xé trên đỉnh đầu, ngước mắt nhìn lên, thấy Hắc Đầu Lâu đang bay trên tầm cao và xuất chưởng từ trên tấn công ngay trên đỉnh đầu mình.



Chưởng thế nhanh như tia chớp và hung mãnh như trời rầm, dù cho bộ pháp Tuyết Hoa bộ của Hoàng Bác có kỳ diệu cõ nào chăng nữa dùng hết sức mình chỉ né lướt được bảy tám bước và chưởng lực đối phưong đã ấn tới.



Trong một tiếng “đùng” Hoàng Bác đã bị kình lực chưởng phong chấn động tới huyết khí dâng trào, bước chân loạng choạng té nhào ra.



- Hừ, năm nay sau này sẽ là ngày giỗ của ngươi, nộp mạng đây.



Trong tiếng hô, thừa dịp Hoàng Bác chưa đứng vững, Hắc Đầu Lâu lại một chưởng hướng thẳng vào Hoàng Bác đẩy tới.



Hoàng Bác vô cùng kinh hãi, dưới chân mượn thế đánh té ra ngoài sử dụng một chiêu Xuân Phong Túy Tuyết né qua phía phải một trượng, tiếp đó vung hai tay lên diễn chiêu “Tuyết Phiêu Phi” phóng thụt mạng ra ngoài rừng.



Hắc Đầu Lâu không ngờ trong lúc thập tử nhất sinh mà Hoàng Bác có thể né trốn được.



Trong lúc sửng sốt thì Hoàng Bác đã phóng xa hơn bốn năm trượng, lão ta đã nóng thốt lên nhiều tiếng chửi rủa, và vung tay rượt theo.



Lúc này đã sắp tàn canh tư, cảnh vật ngoài mươì trượng không còn nhìn thấy rõ nữa.



Hoàng Bác trong lúc trốn chạy đã mất cả phương hướng, mà chạy ngược vào trong núi, phi thân khoảng hơn trăm trượng đã cảm giác được Hắc Đầu Lâu đã cận kề sau lưng đuổi đến quay đầu nhìn lại, biết mình đã đến đường cùng.



Hắc Đầu Lâu thoáng thấy Hoàng Bác quay đầu lại, lão ta phát ra nhiều tiếng cười rùng rợn nói :



- Tiểu tử, khinh công ngươi cũng khá đấy, là Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi nổi tiếng khắp giang hồ phải không?



Hoàng Bác chẳng dám trả lời, dùng hết sức mình vào đôi chân để tiếp tục phóng chạy, phía sau thì Hắc Đầu Lâu càng đuổi càng đến gần hơn, khi đến khoảng cánh với Hoàng Bác chừng hơn trượng, lão ta đã xuất chưởng hướng về sau lưng Hoàng Bác tấn công tới.



Chưởng chiêu của lão hình như đã dùng hết công lực để lấy mạng Hoàng Bác kình lực hơn cả ngàn cân, hung mãnh dị thường.



Cảm giác kình lực phía sau cận kề không còn thời gian để suy nghĩ nữa liền dùng hết sức lượn sang bên phải.



Nhưng Hoàng Bác đã hoàn toàn không ngờ được vừa né được chưởng phong, thì phát hiện mình đang ở giữa không, dưới chân tối mịt, chắc là một cốc chết vô đáy.



Trong cơn hoảng loạn, Hoàng Bác muốn dừng lại cũng không kịp nữa, may nhờ ứng biến mau lẹ, thân hình đang khi rơi xuống liền hút một ngụm chân khí vưon cả tay chân ra sử dụng Tuyết Hoa bộ trên không là “Đạp Không Sải Tuyết” thân hình bỗng lượn bay lên một trượng rưỡi, trở mình hướng vền sườn núi phóng lên.



Vì đã thông huyền quanh nên thân hình nhẹ nhàng, Hoàng Bác lại rất thông minh, nên trong lúc lâm nguy bấn loạn đã tùy cơ ứng biến, công phu đã có thể liệt vào hàng cao thủ võ lâm.



Trong khi thấy sườn núi đã cận kề, chân sắp chạm đất...



Đứng ở bìa sường núi, Hắc Đầu Lâu thấy Hoàng Bác liên tục diễn xuất tuyệt chiêu cứu mạng, thầm nhủ tiểu tử này tuy tuổi còn trẻ mà võ công đã cao thế này, nếu trước mắt không khử đi thì mười năm sau e rằng sẽ là sát tinh của mình. Trong lòng thoáng nghĩ mà gương mặt lão đã hiện lên nét cười tàn nhẫn, đột ngột xuất chưởng vô ngay vào Hoàng Bác, vừa cười hung ác :



- Tiểu tử, ngươi xuống dưới đi thôi, để lão phu đỡ hao sức.



Hình như lão ta nghĩ ra để Hoàng Bác rơi xuống vực thẳm té chết còn hay hơn là do chưởng lực của mình đánh chết, nên lão chỉ phát ra có bốn thành công lực.



Hoàng Bác lúc này chưa thoát hiểm cảnh và vì khoảng cách quá gần, nên muốn tránh né cũng không kịp nữa, đã bị kình lực đánh trúng, chỉ cảm giác trên mình rung động mạnh, may mà có Tiên Thiên Vô Cực chân khí hộ thân, không bị thương, nhưng thân hình đã rơi xuống vực sâu nhanh như sao xẹt.



Chỉ nghe tiếng gió xé tai, thân hình mỗi lúc một nhanh từ trên sườn núi cao rơi nhanh xuống.



Biết lúc này muốn dùng hết sức trở lên núi đã không còn khả năng, hơn nữa Hắc Đầu Lâu trấn giữa sườn núi, sẽ không tha chết cho mình, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, nên nhắm mắt chờ chết...



Khi thân hình rơi thêm chừng mười bảy trượng, bỗng trí thoáng hiện, thầm nhũ: Hoàng Bác còn quá nhiều việc phải làm, nếu hôm nay chết dễ dàng như vậy chắc sẽ bị thân thuộc, sư phụ và Thu Tuyền chê trách.




Trong lòng thoáng nghĩ, ý niệm sống nổi lên, liền mở mắt đảo nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn tối như mực, và thân hình đang nhanh chóng rơi xuống.



Liền há miệng hít một ngụm chân khí, cố gắng cho cơ bắp giản nở, vận công ném nhìn tứ phía.



Quả nhiên hữu hiệu, vì từ khi Nhâm Đốc nhị mạch được đả thông, chân khí trong cơ thể có thể không chêt tùy ý, lúc này thư giãn toàn thân, thân hình đã nhẹ như cọng lông, và thế rơi xuống đã chậm lại rất nhiều.



Đồng thời Hoàng Bác cũng đã nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh trong cốc rất là chật hẹp, chu vi chỉ chừng năm trượng, nhưng dốc núi xung quanh như chẻ, ngoại trừ có ít vân đá lồi ra trên vách núi, thì chẳng có nơi để dừng chân hoặc trèo bám.



Hoàng Bác chẳng hề nản lòng, trong cái thế đang rơi xuống mặt đất bỗng vung chưởng bằng mười hai thành công lực vỗ xuống ngay đáy cốc.



Hai luồng kình lực từ trong chưởng phát ra, mượn thế vừa khựng lại của thân hình, liền hít một hơi chân khí, hai chân đạp trên không, diễn chiêu “Trèo Không Đạp Tuyết” cho thân hình phóng ngược lên hai ba thước sau đó lượn bay ngay, hướng về vách núi phóng đi.



Hoàng Bác nhờ có khinh công cái thế “Tuyết Phiêu Phi”, mũi chân điểm liên tục vào vách núi, lượn vòng theo vách núi phóng xuống, như ong bướm tìm hoa mật, trông rất đẹp mắt.



Cứ thế phóng lượn vòng xuống đáy cốc khoảng hơn trăm trượng, bỗng mũi chân đạp hổng, và thân hình lại rơi xuống như bay, rất may là lúc này cách mặt đất chỉ chừng tám chín truợng, liền trở thân hình, hai tay vung ra liên tục, từ từ nhảy xuống đáy cốc.



Sau khi chân chạp đất, định thần lại, Hoàng Bác lau sơ mồ hôi trên trán, đưa mắt nhìn quanh, trong lòng cảm thấy sửng sốt.



Thì ra vách núi trên hẹp dưới rộng, hình như cổ chai, tứ phía đều là đá bén nhọn lòi ra lỗm chỗm, dù cho khing công cao cỡ nào đi nữa, muốn phóng mình lên trên núi cũng không thể nào được.



Nhìn quanh dưới đất, xung quang rộng cỡ hai mươi trượng, đất đá lỗm chỗm, một cảnh tượng hoang dã thê lương.



- Nguy rồi, đây là một tử cốc.



Trong cơn thất vọng, Hoàng Bác tự lẩm bẩm một mình, lúc này bỗng nghe tiếng truyền âm nhập mật của Hắc Đầu Lâu từ trên đỉnh núi :



- Tiểu tử, ngươi ở đâu?



Hồi lâu, lại nghe tiếng vang của lão :



- Hì hì, tiểu tử à, ngươi không có chết mà không mở miệng thì ngươi không phải anh hùng.



Hoàng Bác ngước mắt nhìn lên, trời đất mịt mù, chẳng thấy gì cả, nên nhún vai cười khẽ nói :



- Hừ, ngươi sợ ta té không chết, mới truyền âm thử ta, cho ngươi cứ gọi.



Vừa tự dứt lời, đột ngột nghe tiếng đùng đùng trên đầu, một phiến đá nặng cỡ ngàn cân từ trên cao rơi xuống trúng chỗ cách mình không xa, đất đá tung toé, bụi bay đầy trời.



Trong tiếng rung động ầm ĩ, Hoàng Bác hốt hoảng phải lẫn tránh dưới vành đá lõm vào. Lại nhiều đợt đá rơi xuống, tiếng đùng đùng làm rung chuyển cả một bầu trời.



Hoàng Bác thầm nhủ: “Cứ thẩy đi, chờ khi ngươi lấp đầy thì ta dễ bề lên thôi”.



Lại thêm vài phiến đá lớn rơi xuống...



Sau đó, không gian trở về sự tịch mịch của nó.



Chờ hồi lâu không thấy còn đá rơi xuống nữa, biết Hắc Đầu Lâu đã rời khỏi, Hoàng Bác mới thở phào nhẹ nhõm, tinh thần bớt căng thẳng, thì mình mới cảm thấy thấm mệt, nên Hoàng Bác ngồi xếp bằng, nhắm mắt vận khí theo Tiên Thiên Vô Cực tâm pháp phục hồi sức khỏe.



Khí vận chu thiên, Thần Qui Tử Phủ, Linh Đài minh tịch, Hoàng Bác đã đi vào tử không cảnh giới.



Đến khi mở mắt ra, thì trời đã sáng lên. Hoàng Bác bật dậy nhình quanh tứ phía, không sai bốn bên vách núi, bên nhọn thẳng đứng, bằng láng như kiếng soi, cao hơn trăm trượng, xác thực không cách nào có thể leo lên được, với tử cốc này, đừng nói cỡ mình lên không nổi, dù cho là Lung Tuyết đạo nhân sư phụ e rằng cũng khó mà lên được.



May mà mình không bị té chết, nhưng ra không được tử cốc này chỉ còn đói chết thôi.



Không biết hai vị sư phu, Lung Tuyết đạo nhân và Phục Ma Thần Cái có đến tìm mình không nhỉ? Nhưng làm sao sư phụ biết mình đã bị rơi xuống tử cốc này chứ?



Thôi mọi hy vọng đã tắt lịm rồi...



Hoàng Bác ôm mặt, lòng đau như cắt công thể tả xiết...



Cha, Mẹ, Thu Tuyền, sư phụ, từng bóng hình một hiện lên tâm trí...



Tội nghiệp cho mẹ, mười mấy năm trước cha bỏ nhà đi, mẹ đã phải gánh chịu cuộc sống khắc khoải chờ mong, duy chỉ có mình an ủi mẹ, nhưng bây giờ thì cũng rời xa và sẽ mãi mãi...



Việc cha mất tích đã tìm được manh mối, chỉ cần mình luyện được bốn chiêu Du Long kiếm pháp, rồi lẻn vào Vô Song bảo xuống Cốc vô đáy tìm cứu cha, nhưng hiện tại mình bị rơi vào vực thẳm này thì đã thập tử nhất sanh, không còn hy vọng gì...



Thu Tuyền, nàng...



Hoàng Bác không dám tiếp tục cho chạy theo dòng suy nghĩ nữa, vì chàng cảm thấy mình cứ đi nghĩ đến cô cháu gái của kẻ thù là một điều không thể dung tha cho bản thân mình được.



Hoàng Bác ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn từ dưới lên trên núi, lòng thầm suy tính...



Nếu mình dùng mười ngón tay vận dụng nội gia chân lực, cố ghim vào vách núi trèo lên từng bước thì leo khoảng được bao cao?



Ba mươi trượng?



Ồ không, chắc mình có thể trèo cao hơn.



Bốn mươi trượng?



Không mình phải ráng hết sức mình chứ.



Như vậy chắc chừng năm mươi trượng là hết mức, đến chừng đó chắc mình không còn sức lực hai tay chắc cũng phải tan xương nát thịt, chẳng những không thể trèo lên tiếp, mà muốn xuống trở lại cũng sẽ lực bất tòng tâm, cuối cùng thì mình chắc chắn té xuống thành một đống thịt vụn.



Hoàng Bác cảm thấy rùng rợn, bần thần đảo bước trong cốc, bỗng thấy ngoài vài chục bước có ao sơn tuyền trong suốt chu vi rộng chừng một trượng, phản chiếu cảnh vật xung quanh, cũng thể hiện nét đẹp hoang dã tại đây.