Vô Song Kiếm

Chương 14: Nguy biến nhân gian






Hoàng Bác hoảng hốt xoay mình, chỉ thấy Thiếu bảo chủ đã đứng ngay trước cửa động không biết từ hồi nào, tay khoanh trước ngực, lộ vẻ cười nham hiểm trên gương mặt, đang nhìn thẳng vào mình.



Trong tình huống này, Hoàng Bác biết việc bị hiểu lầm là khó tránh khỏi, một mặt vận công cảnh giác, sau đó đứng dậy ôm quyền cười nói :



- Thiếu bảo chủ đã về rồi à? Không biết truy kích Nam Thiên Độc Thủ Ma kết quả ra sao?



Tuyền nhi vẫn yên vị như không nghe thấy gì, đôi mắt vẫn nhìn lên bầu trời.



Âu Dương Thừa Kiếm khẽ nhún vai, cười nói :



- Không cần biết ngươi đến bổn đảo với ý đồ thế nào, cũng bởi vì ngươi cứu Hàn Chiếm Phi nhất mạng. Vô Song bảo chúng tôi vẫn rất cảm kích ngươi, nhưng hiện tại, chúng ta sẽ gặp mặt tại bân viện (phòng trọ).



Nói xong, ném mắt thoáng nhìn Tuyền nhi, rồi xoay mình đi vào động.



Hoàng Bác thầm nghĩ một lát rồi nói với Tuyền nhi :



- Thượng Quan cô nương, xin tạm biệt.



Tuyền nhi ngước mặt u buồn, nói :



- Huynh muốn rời khỏi Vô Song bảo?



Hoàng Bác gật đầu, nói :



- Đúng vậy, ngoại trừ quý bảo không cho tôi rời khỏi, chắc cô cũng biết thái độ hiểu lầm lúc nãy của Thiếu bảo chủ chứ?



Tuyền nhi lại cúi đầu lặng thinh, gương mặt rất là thản nhiên kỳ lạ.



- Thượng Quan cô nương không cùng về chứ?



Tuyền nhi lắc đầu, chẳng nói một lời.



Hoàng Bác cảm thấy lạ, duy chỉ nói câu tạm biệt rồi quay vào trong động.



- Ê!



Hoàng Bác nghe tiếng kêu, dừng bước, quay mình lại hỏi :



- Thượng Quan cô nương có chi chỉ giáo?



Tuyền nhi trầm lặng hồi lâu, bỗng gương mặt ửng đỏ, mắc cỡ khẽ hỏi :



- Huynh chắc trở lại Vô Song bảo chứ?



Tự dưng Hoàng Bác cảm thấy rung động cả trái tim, vô cùng xúc động, nói :



- Nhất định là tôi sẽ trở lại.




- Hy vọng là huynh nói thật chứ?



Với gương mặt đầy vẻ kích động, Hoàng Bác nói tiếp :



- Tất nhiên, tôi rất cảm kích cô đã dành những niềm vui thanh thản trong những ngày tôi lưu lại quý bảo.



Tuyền nhi gương mặt ửng đỏ, khẽ nói :



- Chắc huynh còn nhớ đến muội chứ?



Không thể nén nổi niềm kích động trong lòng. Hoàng Bác buột miệng nói :



- Nhớ... nhất định là nhớ đến cô.



- Thôi thì tạm biệt huynh.



Nàng nước mắt rưng rưng không dám nhìn chàng. Và Hoàng Bác càng cảm thấy náo nức xúc động, nhìn nàng hồi lâu... cuối cùng chàng nói :



- Xin tạm biệt cô nương.



Rồi Hoàng Bác bước vào sơn động.



Sau khi về đến trung viện và bước vào phòng khách, chỉ thấy Vạn Sâm Thanh tổng quản đang đợi, khi thấy Hoàng Bác bước vào, Vạn Sâm Thanh liền quay mình vào trong gọi :



- Vương An!



Trong viện có tiếng vâng và một bảo đinh từ trong bước ra, trên tay đang cầm một khay lớn đựng nhiều lạng bạc, đi đến đứng trước Vạn tổng quản.



Vạn Sâm Thanh nhận lấy cái khay đầy nén bạc, gương mặt nở nụ cười, nói :



- Đây là một ít lòng thành của bổn bảo với Điền tiểu hiệp, chẳng đáng là bao, mong Điền tiểu hiệp thâu nạp.



Hoàng Bác cười thản nhiên, nói :



- Vạn tổng quản không cần như thế, tại hạ đây xin cáo biệt.



Vạn Sâm Thanh liền nói :



- Điền tiểu hiệp đừng hiểu lầm, bổn bảo không có ý như vậy...



Mày kiếm nhướng lên, Hoàng Bác lạnh nhạt nói :



- Vạn tổng quản không phải là người thiển tục, nếu mãi như thế không sợ bị võ lâm chê cười hay sao?



Gương mặt vàng chanh của Vạn Sâm Thanh bỗng ửng đỏ lên, ho khan một tiếng đáp :



- Nếu Điền tiểu hiệp đã quyết định rời khỏi bổn bảo, lão phu cũng không dám cưỡng lại, như vậy...



Hắn ta quay mình bảo với tên bảo đinh :



- Vương An, ngươi tiễn đưa Điền tiểu hiệp xuất bảo...



......



Sau khi Nhất Kiếm Kinh Thần Vạn Sâm Thanh thấy Hoàng Bác đã rời khỏi, liền quay vào Vô Song Thinh bẩm báo với Âu Dương Thừa Kiếm :



- Thiếu bảo chủ, tiểu tử đó đi rồi.



Âu Dương Thừa Kiếm ngồi trên ghế thái sư, tay phải rờ cằm, lạnh nhạt nói :



- Hắn không có nói gì chứ?



- Dạ không, hắn cũng biết điều lắm.



- Hừ, nếu không phải gia phụ đã dặn dò, chắc hắn đã phải chết từ lâu.



- Bảo chủ dặn dò chi?



- Gia phụ nói tên tiểu tử này là kẻ gian, bảo ta về đây trước điều tra lai lịch của hắn.



- Kẻ gian?



- Không sai.



- Nhưng hắn cứu Chiếm Phi từ Thuần An về, làm sao mà giả được?



- Đó chỉ là dịp may thôi, hắn mà không cứu Chiếm Phi, cũng có thể tham gia Chiêu Anh đài để trà trộn vào đây.



Vạn Sâm Thanh cúi đầu tới lui, ngẫm nghĩ hồi lâu bỗng ngước mặt lên hỏi :



- Không biết hắn có phải là truyền nhân của Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi hay không?



Âu Dương Thừa Kiếm nghe vậy giật thót cả người, mắt tỏ ra hai luồng sáng nói :



- Sao lại khẳng định được chứ?



- Lão Bốc hôm tháng rồi có tỷ đấu với một thiếu niên bịt mặt ở trên Hùng Nhĩ sơn, lão ta nói thiếu niên này đã sử dụng công phu độc môn của lão đạo Lung Tuyết.



- Lung Tuyết đạo nhân hình như chẳng có gây hấn gì với bổn bảo.



- Lung Tuyết đạo nhân là Lung Tuyết đạo nhân. Đồ đệ là đồ đệ, hắn với bổn bảo chẳng liên can gì, tại sao lại bịt mặt chứ?



- Ừ, đi mời Bốc giáo đầu đến hỏi xem.



Không bao lâu, Nhất Kiếm Ánh Huyết Bốc Mộng Dương đến cầu kiến.




Âu Dương Thừa Kiếm chào hỏi, mời ngồi rồi nói :



- Tổng giáo đầu vết thương đã đỡ nhiều chưa?



Bốc Mộng Dương trả lời :



- Khỏe nhiều rồi, thêm vài hôm nữa thì có thể cử động bình thường. Thiếu bảo chủ mới về đấy à?



- Ừ.



- Bảo chủ rượt đuổi Nam Thiên Độc Thủ Ma chẳng biết có truy kịp không?



- Ma đầu ấy tay chân thật là lanh lẹ, rượt đuổi hai ngày vẫn chưa thể chận hắn lại, nên gia phụ bảo tôi về trước để điều tra lai lịch của Điền Lực.



- Ố Điền Lực, bộ có gì không ổn à?



- Theo gia phụ nói là hôm trước Thiên phong đạo trưởng bại dưới tay Thiếu Lâm chưởng môn là do Điền Lực lén xuất chưởng giúp đỡ đó.



Vừa dứt lời. cả Bốc Mộng Dương, Vạn Sâm Thanh đều vô cùng kinh ngạc “ủa”. Cả hai đều đỏ ửng mặt lên, nhất thời chẳng nói nên lời.



Âu Dương Thừa Kiếm khẽ cười nói tiếp :



- Thật ra hôm đó cả tôi cũng không phát hiện được... Tổng giáo đầu hôm gặp tên thiếu niên bịt mặt tại Hùng Nhĩ sơn, theo ông hắn và Điền Lực có điểm nào giống hay không?



Bốc Mộng Dương lại ồ một tiếng kinh ngạc, trầm tư hồi lâu, nghiêm mặt nói :



- Về thân hình in là giống nhau, nhưng tiếng nói thì khác hẳn, giọng nói của tên thiếu niên bịt mặt hơi khàn khàn.



- Tiếng khàn có thể nguỵ tạo được.



- Hổ thẹn thiệt, lão phu chưa từng nghĩ đến Điền Lực, hắn hiện giờ ở đâu?



- Đã bị tôi đuổi đi rồi, hừ, không ngờ hắn cả gan giao tiếp với em họ của tôi.



- Vậy...



- Tôi cho rằng như vậy chúng ta sẽ dễ dàng điều tra lai lịch của hắn hơn, hắn không thể trốn được đâu.



Nói tới đây, Âu Dương Thừa Kiếm lại hỏi Vạn Sâm Thanh :



- Tổng quản đã phái ai theo dõi chớ?



Vạn Sâm Thanh đáp :



- Tôi đã phái Hắc Hồ Ly Tướng Tứ và Ưng Hồ Đại Kiết đi, họ là lão giang hồ chắc là chẳng sơ suất gì đâu.



Âu Dương Thừa Kiếm nghe vậy đứng lên nói :



- Được, một lát nữa tôi sẽ đích thân theo dõi hắn. Tổng quản từ Bân viện trở về có thấy em họ tôi không?



- Dạ có, cô ấy hiện giờ chắc là ở trong phòng của Bành lão phu tử.



- Hừ, dạo này nàng đã thay đổi quá nhiều rồi.



- Cô ấy tuổi hãy còn trẻ, Thiếu bảo chủ đừng nên trách cô ấy.



- Tôi không trách nàng, nhưng mà...



- Đi thăm cô ấy đi, chắc hiện giờ cô ta đang buồn. Nhưng thiếu gia không được trách cô ta nhé, ha ha ha...



Âu Dương Thừa Kiếm đến Bân viện, chỉ thấy mình Bành lão phu tử ngồi ở trong vườn đang cắt tỉa hoa kiểng. Lão ta thấy Thiếu bảo chủ đi đến, liền đứng dậy nói :



- Ố, Thiếu bảo chủ về rồi đó à?



- Vừa về tới, em họ tôi có ở đây không?



Bành lão phu tử đáp :



- Cô ấy mới rời khỏi, nói là đến ngoài động Tiên Âm xem biển trời



Âu Dương Thừa Kiếm thoáng biến sắc diện, nói :



- Cái gì? Cô ấy mới từ đó về sao lại đi nữa?



Bành lão phu tử trố mắt hỏi :



- Vậy... vậy là chuyện thế nào?



Âu Dương Thừa Kiếm cảm thấy bâng khuâng, liền nhún vai phóng mình bay đi.



Thấy vậy, Bành lão phu tử thoáng cười lên một cách khó hiểu, đang muốn ngồi xuống tỉa tiếp hoa kiểng, bỗng từ trên tường một bóng hình bay xuống. Tuyền nhi đã ôm một gói đồ đi đến nơi Bành lão phu tử và khẽ hỏi :



- Nhanh đi, con đã lấy được đồ của anh ta ra rồi.



Bành lão phu tử liền kéo Tuyền nhi đi nhanh vào phòng mình và đóng sầm cửa lại, không gian lại trở lại tĩnh mịch.



Chừng một canh giờ sau, cửa phòng hé mở, chỉ thấy Bành lão phu tử đi cùng Thiếu bảo chủ Âu Dương Thừa Kiếm từ trong phòng bước ra.



Hai người đi được một đoạn, chỉ thấy Thiếu bảo chủ bước đi và cử chỉ có vẻ không tự nhiên, Bành lão phu tử liền nói :



- Trời ơi, Thiếu bảo chủ à, ngài phải đi bước lớn chút nữa chứ.



Thiếu bảo chủ Âu Dương Thừa Kiếm khẽ cười với hàm răng trắng xóa, rồi bằng những bước đi hùng dũng đi tiếp.




Bành lão phu tử gật đầu cười nói :



- Đúng vậy, cứ bước đi như thế, nhưng không được cười, phải tỏ ra đang nóng giận mới được... thôi, đi thôi, đừng chậm trễ nữa.



Âu Dương Thừa Kiếm hướng về Bành lão phu tử hành lễ rồi bước ra khỏi Bân viện,



Bành lão phu tử quay trở về phòng, mới vừa cởi áo dài xuống thì nghe ngoài Bân viện có nhiều tiếng xôn xao, từ xa đến gần, liền mặc áo chỉnh tề, mở cửa ra xem chỉ thấy Thiếu bảo chủ Âu Dương Thừa Kiếm sắc mặt bàng hoàng, thống lĩnh Bạch chuôi thất kiếm đi vào Bân viện.



Vừa thấy Bành lão phu tử ló dạng liền hỏi ngay :



- Bành lão phu tử, em họ tôi thật đã đi đến Tiên Âm động hay sao?



Bành lão phu tử giả vờ kinh ngạc nói :



- Phải rồi, cô ấy không có ở đó à?



- Tôi đã tìm rồi, không có.



- Vậy chắc là về Nội viện rồi.



- Nội viện tôi đã tìm khắp rồi.



- Ủa, vậy thì là thật.



- Lúc nãy trước khi đi nàng có nói gì với Bành lão phu tử không?



- Cô ấy nói đi xem biển trời ngắm nhìn cha mẹ. Hừ, cô này cứ ưa thích nói và nghĩ những chuyện không thực. Lão đây cũng không để ý lắm, hay là cô ta kém suy nghĩ...



Nghe tới đây, Âu Dương Thừa Kiếm càng tỏ ra sầu thảm, với sắc mặt trắng bệch liền hướng về Thất Kiếm bảo :



- Đi, chúng ta xuống cốc tìm xem.



Nhất Kiếm Ánh Huyết Bốc Mộng Dương nghe vậy, cau mày trầm ngâm nói :



- Thiếu chủ, tuyệt cốc đó là nơi cấm địa của bổn bảo, đi không được.



Âu Dương Thừa Kiếm nghe vậy sượng mắt, cúi đầu nói :



- Tìm người quan trọng hơn, chứ biết sao bây giờ...



Nhất Kiếm Kinh Thần Vạn Sâm Thanh lắc đầu tiếp lời :



- Thiếu bảo chủ, xin ngài đừng quên lời nói của Bảo chủ: Bất cứ ai nếu tùy tiện xuống cốc đều phải chết.



Âu Dương Thừa Kiếm tay sờ cằm suy nghĩ hồi lâu, tuyệt nhiên nói :



- Chẳng sao, cứ do tôi chịu.



Vạn Sâm Thanh vẫn một mực lắc đầu nói :



- Xin ngài hãy bình tĩnh, Thiếu bảo chủ tuyệt cốc đó rất là nguy hiểm.



Âu Dương Thừa Kiếm tỏ vẻ không vui, nói :



- Chỉ cần mình đừng đến gần quá nơi hắn ở thì có sao nguy hiểm chứ?



Bành lão phu tử liền phụ hoạ, nói tiếp :



- Đúng rồi, hiện tìm người là cấp bách, ở tuyệt cốc đó là ai đang ở vậy?



Âu Dương Thừa Kiếm chẳng trả lời câu hỏi của Bành lão phu tử, ném mắt nhìn Thất Kiếm bảo :



- Như vậy đi, bảy người các ngươi chia ra đến khu núi tìm kiếm, để tôi xuống cốc một mình là được rồi.



Nói xong, liền vận công phóng người ra khỏi Bân viện.



Bọn Thất Kiếm nhìn nhau cười gượng, cùng lúc phi thân phóng theo hướng Thiếu bảo chủ.



Nhìn mọi người đi mất hút, Bành lão phu tử gương mặt hiện vẻ thẫn thờ, tay vuốt râu dài lẩm bẩm :



- Tuyệt cốc? Cấm địa? Nguy hiểm? Đừng đến gần hắn? Hắn là ai? Hay hắn là... hừ. Bảy năm chờ đợi, nay cuối cùng cũng tìm ra dấu vết, dù sao đi nữa mình cũng phải rời khỏi đây thôi...



Đoạn lão ta bước vào phòng đóng cửa lại, hồi lâu, khi cửa phòng mở ra, chỉ thấy một lão già có gương mặt vàng nhạt, vận áo màu xanh và hàm trên có bộ râu đen từ trong phòng bước ra...ấy, đó chính là Nhất Kiếm Tinh Thần Vạn Sâm Thanh.



Với bước chân nhẹ nhàng, hắn ta bước ra khỏi Bân viện.



Bước ra khỏi Trung viện.



Ra ngoài Vô Song bảo đi mất dạng.