Vô Song Chi Chủ

Chương 86: Hang sâu




Rời khỏi Vương Đô về sau, Vân Hoàng dùng tốc độ nhanh nhất, hướng La Vũ Thành phương hướng mà tới.

La Vũ Thành cũng đã gần Nguyên Hạo Quốc biên ải nên quãng đường có chút xa, dù là hắn dùng hết tốc lực phi độn cũng phải mất tới vài ngày thời gian.

Ngày thứ ba, Vân Hoàng chỉ còn cách La Vũ Thành có hai ngàn dặm.

Mục đích của hắn đến đây không phải vì muốn quay lại La Vũ Thành, mà hắn muốn tìm hiểu về vụ cái hang lần trước Nguyệt Nha đi vào kia.

Từ lúc rời khỏi cái hang đó về sau, Vân Hoàng cảm giác nguy cơ không có giảm bớt mà càng tăng lên. Hắn cảm quan nhạy bén vượt qua bất cứ tu sĩ nào. Việc này chắc chắn có ẩn tình.

Mà nghĩ tới nghĩ lui Vân Hoàng cũng không nghĩ ra được cái gì khác ngoài thứ ẩn mình trong màn bóng đêm kia.

Nếu đây không liên quan đến an nguy của hắn và Nguyệt Nha, có cho Vân Hoàng hai cái lá gan hắn cũng không muốn đụng vào.

Vân Hoàng dịch dung thành một cái trung niên nhân, đi quanh La Vũ Thành dò hỏi thử xem gần đây trong thành có truyện gì kì lạ không. Sau nửa ngày, hắn biết trong cuộc trò chuyện của những lính canh trên tường thành thường nhắc đến sự kiện những con nhỏ yếu yêu thú thường đâm đầu đến chết trước tường thành, một số tu sĩ mất tích tại yêu thú sơn mạch.

Vân Hoàng đến những nơi mà yêu thú được tìm thấy chết.

Có lẽ vì bây giờ chưa đến lúc dọn các nên vừa tới Vân Hoàng đã thấy ngay mười mấy cái xác Nhất cấp yêu thú, lí do bị thương quả thật là do đâm đầu đến chết.

“Quả thật rất kì quái a, yêu thú tự dưng đâm đầu đến chết, cũng là lần đầu tiên mình thấy được.”

Vân Hoàng thần thức tỏa ra, nén ép lại trong phạm vi cách hắn ba trăm trượng. Hắn giờ phút này đang cố dò xét trong cái đống hỗn tạp kia, có ẩn dấu thứ gì không. Quả đúng như Vân Hoàng đoán, hắn ngay lập tức bắt được một luồng khí tức quái lạ bên trong đám tử khí hỗn loạn. Đạo khí tức này ẩn dấu thật sâu, nếu không phải Vân Hoàng cố tình dò xét kĩ càng có lẽ sẽ không phát hiện ra.

Vân Hoàng hít một hơi lãnh khí, cẩn thận truy tung theo đạo khí tức hư hư thực thực này. Vân Hoàng thi triển chính hắn sáng tạo ra thuật pháp ẩn giấu. Đem linh lực phóng xuất ra nương theo dòng chảy của thiên địa chi lực, khiến hắn gần như vô hình dưới thần thức của tu sĩ khác. Đây cũng là cách mà kiếm khôi trong di tích có thể công kích hắn mà không bị phát hiện, tất nhiên là Vân Hoàng vẫn chưa thể làm hoàn mĩ như vậy được.

Đi được vài trăm dặm, không ngoài dự đoán của hắn, nơi bắt nguồn của nó chính là cái hang đá lần trước.

Thần thức hắn quét một lượt xung quanh hang, cảm thấy không còn nguy hiểm gì mới tiến thêm, bất quá Vân Hoàng vẫn như cũ cảnh giác, từng ly từng tí một lại gần cái cửa hang.

”Đi, màn bóng đêm biến mất?”

Vân Hoàng ngạc nhiên, trong hang ngoại trừ đá ra thì chỉ còn lại đá, không có đây vết gì của cái mang bóng đêm ngày đó.

Vân Hoàng gãi gãi đầu, chả lẽ cái thứ kia mọc chân ra chạy sao?

Vân Hoàng ngày đó rõ ràng, thứ đó không có khí tức sinh mệnh. Thậm chí cả tử khí cũng không có nốt. Vì vật nên đó không thể là bất cứ định vật sống hoặc đã từng sống nào.

Hắn tiến lại gần vị trí lúc trước, khí tức ngắt quãng tại đây. Đến đây xem như vướng vào đường cụt.

Vân Hoàng không có cam lòng như vậy, hắn bỏ dò xét chỗ đó, tiếp tục tiến sâu vào trong hang tối. Bất ngờ thay, cái hang này so với hắn tưởng tượng thì sâu hơn nhiều.

Vân Hoàng thần thức tập trung hướng về sâu trong hang, nhưng khi thần thức hắn đã vươn tới cực hạn cũng không thể các định điểm cuối cùng. Nên biết là thần thức của hắn nếu phóng thích ra thì so với Thông Linh cảnh tứ cấp tu sĩ cũng không kém là bao.

Vân Hoàng tiếp tục đi sâu vào trong, càng đi, hắn càng cảm giác rằng mình đang đi sâu xuống lòng đất.

Cái hang, không, đường hầm này dường như vô tận, hắn đi liên tục một ngày trời vẫn không có tới được điểm cuối cùng.

Ba ngày sau, Vân Hoàng bắt đầu hối hận, có lẽ hắn không nên phí phạm thời gian như thế.

”Hả, khí tức này...”

Luồng khí tức hư hư thực thực đó lướt qua thần thức của hắn. Vân Hoàng tốc độ vọt lên, đột nhiên sắc mặt hắn đại biến, muốn thoát ra ngoài, nhưng một lực lượng vô hình đã hút hắn lại.

Trước mắt Vân Hoàng, cảnh vật cung quanh bị méo mó, cong vẹo giống như bị bẻ cong.

”Không!”

Vân Hoàng hét lên một tiếng, ba loại lực lượng linh lực, cương nguyên, hồn lực trong nháy mắt bộc phát, trước khi cái khí tức hủy diệt kia kịp chạm đến hắn thân thể. Vân Hoàng Diệt Vấn Đao điên cuồng chém xuống.

Oanh oanh oanh

Diệt Vấn Đao khí sinh ra là để phòng ngự, độ bền chắc căn bản không một đao khí hay kiếm khí cùng cấp có thể phá hủy, giờ đây trước luồng sức mạnh kia lại yếu ớt như vỏ cây đồng dạng, không mất tới ba cái hô hấp liền bị vỡ nát. Vân Hoàng không có để ý, càng là điên cuồng chém ra.

Nhưng mắt, tốc độ mà đao khí sụp đổ vẫn quá nhanh so với tốc độ ra đao. Vân Hoàng bất đắc dĩ thôi động linh lực. Khi đao khí cuối cùng bị phá hủy thời điểm, hắn đánh ra một quyền trong hư không, thiên địa chi lực ngưng kết thành từng khối nặng nề. Để cho Vân Hoàng vui mùng là, những cái kia vặn vẹo bị chậm lại.

Bất quá chậm lại cũng không được bao nhiêu, Vân Hoàng một quyền oanh phá, khối cứng thiên địa chi lực nén ép vỡ ra, xé toạc tất cả những gì tồn tại bên trong đó. Thấy vẫn chưa đủ, Vân Hoàng sử dụng mười hai đạo Long Văn tăng phúc cho chính mình công kích. Lại một quyền nữa nối tiếp, bằng mắt thường có thể nhìn thấy, hư không dường như muốn vỡ ra.

”Thiên Hoang Phá Thiên!”

Rắc rắc rắc rắc rắc

Liên tục những tiếng nứt gãy vang ra, hỗn loạn đối đầu cùng hỗn loạn, nhưng bên Vân Hoàng bị áp đảo ngay lập tức. Những đường nứt trong hư không bị xoắn nát phá hủy, Vân Hoàng lúc này do sử dụng quá nhiều linh lực nên đã suy yếu, bị luồng lực lượng vặn vẹo đó xé tan hộ thể cương nguyên, đánh thẳng lên người hắn. Vân Hoàng cảm giác giống như bị bóp nghẹt, toàn bộ cơ thể giống như một miếng bột bị nhào nặn liên tục. Hắn điên cuồng vận chuyển Vĩnh cửu kinh mạch kết hợp với Bá Cực Chi Thể nhằm giữ nguyên vẹn chính mình thân thể.

Cho đến lúc mà hắn đã sắp không thể chịu đựng nổi, cái luồng lực lượng cong vẹo kia đã biến mất, Vân Hoàng ngã uỵch xuống đất. Cái mông chổng lên trời, cái gì khí phái cường giả đều vứt đi hết.

Ban đầu hắn nhầm tưởng cái vùng loạn lưu đó là không gian bị bẻ cong, nhưng khi đích thân lấy thân thể nghiệm, Vân Hoàng phát hiện đó cũng chỉ là thiên địa chi lực cực kì nồng đậm bị vặn vẹo liên tục thôi. Bởi vì nếu đó thật sự là không gian loạn lưu, hắn chắc chắn sẽ chết cả chục không nổi, chứ đừng nói là sống sót trở ra.

Khí huyết trong người rốt cuộc cũng có chút ổn định lại, Vân Hoàng mở mắt ra quan sát xung quanh. Gắn phát hiện ra xung quanh hắn toàn những xác yêu thú, máu từ chúng chảy ra nhiều đến nỗi biến thành một cái huyết hồ.

Trong này có không dưới ngàn cái xác yêu thú khác nhau, rốt cuộc vì lý do gì đã gây nên truyện này.