Vô Song Chi Chủ

Chương 72: Xuất thủ cứu người




”Vậy cho hỏi Lăng gia có mục đích gì khi đến tìm Vân mỗ?”

Đang ngồi bên trong xe, Vân Hoàng đột nhiên cất tiếng hỏi.

Trung niên nam tử hơi sững sờ một chút xong rồ cười khổ.

”Vân Đại Sư chê cười rồi.”

Y thần thức dò xét thì thấy cách âm trận đã được khởi động thì thở phào một hơi, ngữ khí có phần hơi gấp gáp.

”Lăng gia chúng ta luôn cùng Lộc Chi Các gián tiếp đối đầu, vì vậy cẩn thận là điều không thể thiếu.”

”Vân Đại Sư, chắc ngài cũng biết Lăng gia phủ thành chút và Lộc Chi Các là hai thế lực đứng đầu phải không?

Vân Hoàng gật đầu, một tháng này lăn lộn La Vũ Thành, hắn đối với tin tức cũng tương đối hiểu rõ, huống chi hắn cùng Lộc Chi Các còn ở thế đối địch.

“Thực ra... chúng ta muốn đại sư cứu chúng ta gia tộc.”

Vân Hoàng nhíu mày, ngữ khí có chút đề phòng.

”Không hiểu ý của các hạ là gì?”

Đùa sao? Giao tính mạng của cả tộc vào trong tay một ngoại nhân như Vân Hoàng hắn căn bản là quá khó tin.

Trung niên nam tử cũng hiểu Vân Hoàng ý tứ, vội vàng giải thích.

”Đại Sư hãy khoan, thật ra Lăng gia các trẻ tuổi đệ tử đang bị nhiễm một loại bệnh kì lạ.”

”Đó là khoảng một hai tháng trước, Lăng gia gia chủ chi tử Lăng Mạc dẫn theo rất nhiều Lăng gia đệ tử ra ngoài yêu thú sơn mạch lịch lãm, khi trở về thì phát bệnh khiến linh lực không thể quán thông được, tinh thần không cách nào bình lặng, nhiều đệ tử thậm chí đã hoá điên tấn công tộc nhân.”

”Lăng gia chúng ta sử dụng rất nhiều Đan dược và linh dược quý hiếm, nhưng chỉ có thể kiềm hãm lại, không cách nào chữa trị tận gốc.”

Vân Hoàng minh ngộ, thảo nào Lăng gia lại bất lực đến mức đến cầu một ngoại nhân như hắn. Một cái thế lực tối trọng yếu ba cái đó là tích lũy, có cường giả tọa trấn cùng thế hệ kế thừa. Nếu không có thế hệ trẻ kế thừa, thế lực vào thời kì sau sẽ rất nhanh xuống dốc.

Hơn nữa Lăng gia không thể mời Lộc Chi Các xuất thủ bởi vì cả hai đang là thế đối lập, Lộc Chi Các động tay động chân sau đó đổ tại là không cứu nổi nguy cơ xảy ra có lẽ rất cao.

“Đã vậy thì trả công thế nào?”

Trung niên nam tử thấy Vân Hoàng đã thu bớt sự cảnh giác thì cười nhẹ. Lấy ra từ nhẫn trữ vật một quyển trục.

”Đây là... luyện Đan thủ pháp?”

Vân Hoàng có chút ngạc nhiên nhìn nội dung trong quyển trục, trung niên nam tử giải thích.

”Vân Đại Sư, không giấu diếm ngài làm gì? Thật ra từ trăm năm trước Lăng gia chúng ta là một cái Đan đạo thế gia, nhưng thiên phía đang đạo dần lụi tàn, những di sản này của tổ tiên buộc phải chôn vùi một góc, nhưng nếu Vân Đại Sư thấy hữu dụng thì cứ tự nhiên.”

”Thành giao!”

Vân Hoàng vô cùng thỏa mãn với vụ làm ăn trao đổi này, Đan đạo tri thức với hắn mà nói quan trọng hơn linh thạch hay tiền tài nhiều. Đợi đến khi hắn đột phá Nhập đạo cửu phẩm, thậm chí là đại sư thì kiếm linh thạch còn khó sao?

Nguyên bản quãng đường đến phủ thành chủ cũng không có dài lắm, khi cuộc trò truyện vừa mời kết thúc Vân Hoàng đã nhìn thấy đại môn có khắc chữ “Lăng” ở đấy.

”Vân Đại Sư, đã đến nơi!”

Vân Hoàng cùng Nguyệt Nha bước ra, lập tức liền có một đoàn gia nhân xếp hai hàng tiếp đón, bước ra là một vị trung niên tứ tuần, tươi cười tiếp đón.

”Vân Đại Sư, nghe danh đã lâu!”

Vân Hoàng ôm quyền.

”Lăng thành chủ khách khí.”

Vân Hoàng hơi trầm mặc, Lăng gia chủ tu vi cũng không phải là yếu, đã đạt đến Thông Linh cảnh nhị cấp đỉnh phong.

“Người đâu, mau đem Nguyệttieeur thư đến gian phòng nghỉ. Vân Đại Sư, mời ngài xuất thủ.”

”Được.”

Vân Hoàng được một hạ nhân dẫn đến chỗ những đệ tử bị cho là bị bệnh. Ở đằng xa, bên cạnh Lăng gia chủ không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một lão già, Lăng gia chủ khuôn mặt tươi cười khi nãy đã Hoàng toàn biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo không kém phần tàn nhẫn.

”Lãi tổ, nếu hắn là gián điệp của Lộc Chi Các hay bất cứ thế lực bài các muốn làm tổn hao ta Lăng gia, trực tiếp giết.”

Lão tổ Lăng gia dường như suy nghĩ điều gì đó, trần giọng nói.

”Lăng Viễn Trình, trước tiên đừng vọng động, ta cảm thấy gã này còn giấu diếm gì đó, thậm chí cho ta một tia mơ hồ nguy hiểm.”

Lăng Viễn Trình trầm ngâm, cuối cùng gật nhẹ.

”Ta đã rõ lão tổ.”

...

Nơi những đệ tử bị nhiễm bệnh là một cái đình viện riêng được che phút bởi trận pháp, không phải để ngăn kẻ đi vào mà ngăn nhũng thứ có thể chui ra.

Trận pháp mở ra, Vân Hoàng bước vào trong đình viện. Khí tức u ám như cửu u lập tức xông đến chỗ hắn nhưng khi rơi trên người Vân Hoàng thì bị trấn bay ra.

“Trường kì sinh sống ở nơi như thế này quả thật không khác gì địa ngục là bao.”

Vân Hoàng lúc này chỉ còn một mình, hắn đi sau vào bên trong, bắt gặp rất khoảng mười mấy vị Lăng gia đệ tử đang bị xích cùng với trận pháp trấn áp.

Vân Hoàng lại gần một với đệ tử, y thấy hắn tiến đến gần như lên cơn điên đồng dạng, con mắt đỏ ngầu, từ trên khoé miệng chảy ra nước bọt rớt xuống, tơ máu tràn đầy khoé mắt.

Vân Hoàng thần thức đảo qua thì hắn chợt nhận ra, trạng thái của người này tuy rằng ác liệt hơn nhiều nhưng giống hệt người đã đến cầu hắn luyện chế Thanh Thần Đan, khách hàng đầu tiên của Vân Quán.

”Trước tiên phải làm rõ mọi truyện đã.”

Vân Hoàng có cảm giác hắn vừa dây vào một truyện không có đơn giản như hắn tưởng tượng. Nhưng Vân Hoàng không thể lùi bước được nữa, đâm lao theo lao.

Vân Hoàng phá giải trận pháp. Hắn búng liền ba viên Thanh Thần Đan vào miệng của vị đệ tử kia, linh lực mạnh mẽ luyện hoá Đan dược rồi rót vào y cơ thể. Con ngươi điên cuồng dần biến mất, tơ máu cũng rút đi.

Vị Lăng gia đệ tử khôi phục được một chút thần trí, kinh hoàng kêu hào, trong ánh mắt trang đầy sự tuyệt vọng và sợ hãi.

“Bức tượng đó, là bước tượng đó, là bức tượng...”

Đó là tất cả những lời cuối cùng mà Vân Hoàng có thể nghe được trước khi vị đệ tử này ngất đi.