Vô Song Chi Chủ

Chương 60: Chung cực cuộc chiến




Bên ngoài đại điện

”Ha ha, lão quỷ ngươi nghĩ rằng dùng một trò hai lần với ta có khả năng sao?”

Hắc khí từ trên thân gầy yếu nam tử càng lúc càng nhiều. Sắc mặt bạch y lão nhân trở nên âm trầm, lão cánh tay kéo lại, Thuỷ Thiên Thương rút trở về. Gầy yếu nam tử cười khinh bỉ.

”Muốn chạy? Diệt cho ta!”

Từ trong trăm dặm hắc khí mù mịt vươn ra một cái đại thủ vươn cao cả ngàn trượng, ẩn chứa mãnh liệt ăn mòn, linh lực xung quanh nó liền trở nên hủ mục tan biến, gầy yếu nam tử trong con mắt tràn đầy tàn nhẫn, ra lệnh cho đại thủ đập xuống. Bạch y lão nhân hừ lạnh một tiếng, trước mặt lão xuất hiện một bộ lục sắc quyền sáo. Hai cái quyền sáo tự động gắn vào tay lão, bạch y lão nhân niệm pháp quyết, linh lực màu xanh bốc lên.

“Mộc Thiên Binh, Mộc Thiên Thủ!”

Từ đạo pháp ấn được lão tạo ra nhanh vô cùng, mỗi đạo lục sắc pháp ấn lại mang hơi thở ngập tràn sinh mệnh, hàng trăm đạo pháp ấn bay xung quanh người lão tạo thành một bộ hoàn chỉnh trận đồ.

”Phù Thuỷ Chi Lâm!”

Oanh oanh oanh

Mặt đất cứng rắn bên dưới mọc lên vô số những chồi non xanh, dùng tốc độ bằng mắt thường sinh trưởng, chỉ trong vài hơi thở đã hoá thành những cây đại thụ chọc trời. Những làn khí tức sinh mệnh màu xanh kia tạo thành một lớp màn chắn mỏng như cánh ve, nhưng lại hoàn mĩ không lọt ngăn cách cả biển hắc khí kia.

Bạch y lão nhân nắm chặt song quyền, những cây đại thụ cuốn vào nhau tạo thành hình một cái cự thủ. Cự thủ một quyền xuất ra, chặn lại hắc ám cự thủ đang đậy xuống dưới.

Oanh oanh oanh oanh

Kinh khủng dư ba lan tỏa khắp vạn dặm, những dư ba này dù là Thông Linh cảnh đỉnh phong dính vào cũng chỉ còn nước chịu chết.

Hai cái đại thủ giao chiến giữa không chung, gầy yếu nam tử lạnh lùng. Từ trên người y bắn ra vô số những sợi hắc ti cuốn quanh hắc ám cự thủ, đâm lên thiết mộc cự thủ. Ăn mòn lấy sinh mệnh từ những cây đại thụ.

”Đừng hòng, Hoả Thiên Binh! Hoả Thiên Đao!”

Rực cháy ánh đao xuất hiện, xích sắc đại đao vung lên, vô vàn đao mang nở rộ chém đi hắc ti, bạch y lão nhân tay cầm rực cháy chiến đao hét lên.

”Mộc sinh Hoả!”

Những đốm lửa nhỏ bén vào thiết mộc đại thủ, đốt cháy thiết mộc. Nhưng cự thủ không có lụi tàn mà áp lực từ trên người nó càng khinh khủng, mang theo bá đạo hỏa diễm một quyền đấm nát hắc ám chi thủ. Đại vực chi hỏa tái hiện, hỏa diễm thiêu đốt lĩnh vực màu đen phát ra ngàn vạn tiếng hét thảm như địa ngục trần gian.

Bạch y lãi nhân biểu tình thâm trầm, giọng nói ẩn chứa vô tận hận ý.

”Lúc đó chỉ vì mềm lòng ta đã không thể xuống tay với ngươi, dẫn đến tông môn bị diệt, chính ta! Đã dâng hết thảy cho ngươi! Thê tử ta, nữ hài ta, tất cả đã mất hết rồi!”

”Giờ là lúc phán xét! Để mạng lại đây cho ta!”

Oành!

Một cái thiết mộc cự thủ nữa mọc lên, Thuỷ Thiên Thương máy động, dòng nước chảy vào bên trong thiết mộc cự thủ, mà thiết mộc cự thủ khi nhận được nước càng phát trướng to ra.

”Thuỷ sinh Mộc!”

Cự thủ bỗng chốc cao tới gần chục vạn trượng, năm ngón tay khổng lồ tách ra, một trảo giáng xuống, một chiêu này như muốn đem đại địa lật lên. Không gian trong này dưới sức mạnh đó trở nên bạch nhược, vỡ ra lỗ chỗ không gian lỗ hổng, cả Phương Tiên Tháp rung lên bần bật, khung cảnh tựa hồ như là ngày tận thế.

Gầy yếu nam tử con ngươi từng trận co rút, sắc mặt càng trở nên vặn vẹo xấu xí. Khí tức bộc phát mỗi lúc một cường đại khiến thiên địa xung quanh trở nên vặn vẹo.

”Lão quỷ, chết đi cho ta!”

Từng trận nổ vang, chín toà hắc ám đạo đài giờ phút này hoàn toàn lộ diện ra khỏi làn sương đen, mỗi toà đạo đài đều lớn hơn của Vân Hoàng gấp mười mấy lần, một khi cùng lúc đánh ra uy lực sẽ kinh khủng đến nhường nào?

Lại một trận va chạm lớn đến nỗi có thể khiến tu sĩ Chân Đan cảnh màng nhĩ vỡ vụn. Hai cự thủ của bạch y lão nhân liên tục giáng từng quyền nặng nề vào nhau. Hắc ám, hỏa diễm, đại hải cùng một chỗ tạo thành một đống hỗn độn.

“Thổ Thiên Binh! Thổ Thiên Bào!”

”Kim Thiên Binh! Kim Thiên Côn Bằng!”

Hai món Thiên Binh cuối cùng gia nhập vòng chiến, ngũ hành lĩnh vực cùng hắc ám lĩnh vực điên cuồng đụng nhau, chiến trường lần xa ngàn dặm. Ngũ Hành Thiên Binh cùng Cửu Đại Hắc Ám Đạo Đài giao chiến càng kịch liệt, nhưng bất phân thắng bại.

Gầy yếu nam tử quẹt đi trên miệng mình tiên huyết, cười gằn với bạch y lão nhân.

”Lão quỷ, ta có thể không giết được ngươi, nhưng trên tiểu tử đó thì... hắc hắc!”

Y cũng cực kì kinh hãi trước thực lực của bạch y lão nhân, may mắn là lần này y đã chuẩn bị đầy đủ vốn liếng, nếu không thì có khi y sẽ là người bỏ mạng ở đây.

Đột nhiên, gầy yếu nam tử thất thói, y cảm thấy liên kết giữa mình và phân thân kia vậy mà lại bị cắt đứt, đạo phân thân đó dù là tu sĩ Thông Linh cảnh cũng không thể giết nổi, sao có thể dễ như vậy bị tiêu diệt?

Chả lễ là tiểu tử kia...

Không đúng! Tiểu tử kia rõ ràng cong chưa đạt đến Luyện Khí cảnh hậu kì, đừng nói là đem chém giết, sống dưới một chiêu của nó đã là vạn hạnh.

Vô số suy nghĩ ngổn ngang trong chốc lát lướt qua gầy yếu nam tử tâm trí. Bạch y lão nhân sao có thể bỏ qua cơ hội đối phương thất thần?

Chỉ thấy mấy cái cự thủ bạo nổ, đánh văng toàn bộ Đạo đài, những đạo đài này như diều đứt dây mất đi khống chế rơi xuống, bạch y lão nhân hống lên một tiếng kinh thiên, chân đạp Kim Thiên Côn Bằng, hai tay đeo Mộc Thiên Thủ, cầm song trọng binh khí Thuỷ Thiên Thương và Hoả Thiên Đao, cả người mặc Thổ Thiên Bào, chiến khí như những lão tướng ngoài chiến trường xông tới.

Hắc ám lĩnh vực bị chém làm hai nửa. Gầy yếu nam tử sợ hãi, muốn điều động chín toà đạo đài nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Bạch y lão nhân đã tiếp cận sát gã, Thuỷ Thiên Thương đâm thủng đầu y, Hoả Thiên Đao chém cả người y thành mười mảnh.

”Lữ Hạo!!! Ta chắc chắn sẽ cho ngươi sống không bằng...”

Thuỷ Long cùng Hoả Long từ song binh cuốn lên, nuốt sạch gầy yếu nan tử, kể cả lời cuối của hắn cũng không cho nói hết.

Lúc này, toàn bộ thiên địa lại yên tĩnh, bạch y lão nhân hạ xuống, Thiên Binh biến mất, lực lượng biến mất, ngay cả bóng dáng võ tướng chính chiến tứ phương kia cũng tiêu biến, chỉ để lại hình bóng lão già lưng còng gần đất xa trời.

”Ngươi năm đó dùng thân xác sư tôn ta, huynh đệ ta giết ta, đây chính là kết cục mà ngươi phải nhận lấy.”

Lão cả người quỳ xuống đất, khuôn mặt già nữa ứa ra từng giọt nước mắt. Giọng nói run rẩy.

”Sư phụ, lão đại, nhị sư huynh, tứ sư đệ, tiểu Xá, tiểu Hà, ta đã trả thù được cho tất cả mọi người rồi...”

”Bây giờ, Lan Thi nàng cùng Mĩ nhi có thể yên lòng được rồi...”

Mà thân thể của lão ngày càng mờ đi, dường như đang dần biến mất, một trận chiến này tuy thắng, nhưng cũng tiêu hao toàn bộ sự tồn tại của lão.

Bạch y lão nhân nhìn về phía đỉnh Phương Tiên Tháp.

”Có lẽ, chính ngươi sẽ là tương lai của cả đại lục này!”

Lão già phảng phất như trẻ lại, nở một nụ cười thanh thản trước khi tan biến.

”Mọi người, ta đến đây...”