Vô Song Chi Chủ

Chương 56: Lật cả thiên địa




Dù đã đặt chân đến bậc thứ ba mươi sáu, Vân Hoàng vẫn cảm giác có chút không chân thực. Thử thách mà hắn tưởng chừng không vượt qua nổi liền bị hắn dễ dàng phá giải.

Nhưng ngẫm lại Vân Hoàng vẫn thấy chưa coi vào đâu cả, muốn đạt tới hoàn mĩ vô khuyết phòng ngự thế thì hắn cần phải chém ra hoàn hảo 36 vạn phòng ngự phương vị. Diệt Vấn đao Vân Hoàng luyện có thể chém ra hai mươi tư đao cùng lúc, trong một tức có thể chém ra mấy trăm phương vị đã là không tệ, nhưng so với 36 vạn phương vị thì kém xa vạn dặm.

Hơn nữa, Diệt Vấn đao chém ra càng nhiều, sức ép lên cánh tay hắn ngày càng tăng, nếu đổi lại là một tu sĩ Luyện Khí cảnh đỉnh phong xem chừng cánh tay sẽ bị dập cho nát bét.

Vân Hoàng tuy không có thụ thương đến bản nguyên, nhưng cũng bị thương không phải là nhẹ, không có vào ba ngày tĩnh dưỡng tuyệt đối không vượt tháp tiếp được.

Vân Hoàng nuốt một viên Đan dược vào hồi phục sơ bộ thương thế, Vĩnh cửu kinh mạch vận chuyển, đồng thời bắt đầu tu luyện luyện thể chi pháp.

Đan dược chữa thương đối với hắn càng ngày càng khan hiếm, dùng một viên sẽ ít đi một viên, nên hắn chỉ dám dùng từng viên một thôi, hồi phục chút yếu là dùng linh lực thiên địa tiến hành ôn dưỡng kết hợp luyện thể.

Cũng may rằng thiên địa linh lực ở đây nồng đậm vô cùng, cũng không đến nỗi không chèo chống được.

”Nếu ta còn có Nhị cấp hay Tam cấp linh dược thì hoàn toàn có thể luyện chế ra vài khỏa Linh giai Đan dược, lúc đó cũng không đến nỗi túng quẫn như thế này.”

Vân Hoàng ảo não thở dài.

Hắn kiếp trước Đan đạo thành tựu không có cao, cũng chỉ có thể luyện chế Linh giai Đan dược.

Dù là Pháp bảo, Đan dược hay phù lục đều phân ngũ giai, Linh giai, Huyền giai, Tiên giai, Thiên giai, Thánh giai. Mỗi phẩm giai lại chia làm hạ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp.

Mà tương ứng, các Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, Phù sư đều có năm bước phân chia. Nhập đạo đối Linh giai, Đại sư đối Huyền giai, Tông sư đối Tiên giai, Tôn giả đối Thiên giai, Đế cấp đối Thánh giai. Mỗi bước lại chia cửu phẩm, Vân Hoàng hiện giờ là Nhập đạo bát phẩm.

Hắn sau khi hồi phục hoàn toàn, kinh hỉ khi phát hiện ra đạo thứ bảy Long văn đã sắp thành hình, Luyện thể tầng thứ nhất cũng sắp đạt đến cực hạn.

”Bằng những thứ này chắc chắn có thể trong thời gian ngắn vượt tháp! Cố lên!”

Vân Hoàng khí thế tràn đầy, hướng bậc tiếp theo lao tới.

...

Nghị sự đường Ma Viên tông.

Ma Viên tông tông chủ Viên Thương nhìn vào Viên Vô Đao trước mặt, giọng nói mang theo nghi hoặc.

”Đệ đệ ngươi nói là có một lão già, chỉ một đòn tuỳ ý có thể bức lui đệ?”

Những vị lão tổ cũng không nói gì, chờ đợi câu trả lời của Viên Vô Đao.

”Đúng vậy, thông qua giao thủ đệ đoán rằng thực lực của lão già đó ít nhất cũng là Hoá Đan kì!”

”Hoá Đan kì!!!”

Tất cả lão tổ, kể cả Viên Thương đều trở nên trầm mặc.

Trong Chân Đan cảnh, tiếp sau bước đầu tiên Hư Đan kì chính là Hoá Đan kì. Tuy cùng là Chân Đan cảnh, nhưng khác biệt với nhau không chỉ một hai không đâu.

Khó trách thần sắc của toàn bộ cao tầng Ma Viên tông lại ngưng trọng đến vậy, những người mạnh nhất Ma Viên tông bất quá cũng chỉ là Hư Đan kì đỉnh phong mà thôi.

Viên Vô Đao nói tiếp.

”Sau khi rút đi một hai ngày, đệ đã âm thầm phái người đi xem xét lại đi tích đấy thì thấy toàn bộ di tích đã không cánh mà bay.”

Viên Thương cau mày một chút, y có thể dám chắc rằng lão già trong miệng đệ đệ hắn có liên quan tới lão già kia.

Nhưng mà cụ thể liên quan như thế nào thì y không biết.

...

“Chặn lại cho ta!!”

Vân Hoàng gầm lớn, cánh tay chém ra càng nhiều đao mang, chặn đứng công kích đang tiến tới.

Gần ba tháng nay dưới khí thế trùng thiên, Vân Hoàng một mạch leo rất nhiều nấc thang.

Mỗi lần tiến lên, đều cho Vân Hoàng một phen cực lớn mài luyện chính mình. Công kích ngày càng khó nhằn hơn, xảo trá hơn, cơ hồ đem Vân Hoàng toàn bộ yếu điểm đem móc hết ra công kích.

Dù đã nắm trong tay phòng ngự mạnh nhất thế, nhưng Vân Hoàng vẫn có không ít lần hắn thương tổn cực đại thảm trọng, phải bỏ ra lớn đại giới mới có thể hồi phục lại, tiếp tục vượt tháp.

Một con Lôi xà nhanh như cắt cắn vào Vân Hoàng trên tay, hắn hai hàm răng cắn chặt, chịu đựng dòng điện như đang muốn đốt cháy kinh mạch của mình. Bóp nát Lôi xà.

Hắn hai cánh tay vung càng là quyết liệu hơn, đao mang chém ra cuồn cuộn không dứt như sóng lớn đại hải. Tạo nên tầng tầng lớp lớp phòng ngự. Dù cho là bao vây tứ phía cũng không chính diện đánh thẳng vào hắn được.

Vân Hoàng tuy có thể chém ra gần ngàn đao một lúc cũng cảm thấy cánh tay này có chút chịu không nổi.

Cuối cùng, phòng ngự của Vân Hoàng dù sao cũng không phải vạn năng, bị phá vỡ hoàn toàn, Vân Hoàng một ngụm tiên huyết phun ra, điên cuồng Băng Hoả Phong Lôi như hổ đói thấy thịt đồng dạng, muốn trong một hơi thở đem Vân Hoàng diệt sát.

Hắn trong tâm trí không có một chút nào từ bỏ, Vân Hoàng hắn đã đi đến một bước này rồi, há có thể chết đi vô ích. Nếu hắn chết đi, Nguyệt Nha sẽ ra sao? Còn Lục Thi Y nữa?

”Ta không thể thua!!!”

Vĩnh cửu kinh mạch giờ khắc này điên cuồng vận chuyển, Vân Hoàng đem hơn mười viên Đan dược một hơi nuốt vào. Khí thế bàng bạc tràn ra, chiến lực lúc này đạt đến mức cái nhất.

Tơ máu quanh mắt dần dần nổi lên. Hắn đột nhiên bộc phát ra một quyền đánh về phía trước.

”Thiên Hoang Táng Thần!”

Thiên địa trong một sát na bỗng ngừng lại, một hư ảnh cực lớn hơn trăm trước cự trụ giáng xuống, một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc. Vân Hoàng vọt lên phía trước, lần này hai cánh tay như đao liên tiếp chém ra, nhưng không để phòng ngự mà để tấn công.

”Khởi Phong thức! Truy Phong thức!”

Lúc này, nhục thân Luyện thể tầng thứ nhất cực hạn cùng chín đạo Long văn sáng rực cũng bộc phát ra.

Phong Quyển gào thét, cao hai ngàn trượng cuốn đi hết toàn bộ mặc kệ có là Băng, Hoả, Phong, Lôi hay gì nữa. Vân Hoàng bên trong con mắt trở nên cương quyết, thân hình hắn đột nhiên biến mất trong phong quyển.

”Lăng Phong thức!”

Đệ tam thức Lăng Phong thức từ lâu Vân Hoàng đã sớm chạm tới, này cuối cùng một tia minh ngộ cuối cùng cungx hoàn thành.

Lôi Long, Lôi Xà, Lôi Chu đầy rẫy trên bầu trời, từng đợt nóng bỏng đến kinh người Hoả diễn chồng chất lên nhau. Trong không gian, gió và tuyết cùng gào thét, hoá thành những vũ điệu trắng xoá hủy diệt thiên địa.

Dưới tầng tầng như vậy công kích, phong quyển nhỏ bé của Vân Hoàng liền lộ ra vẻ nhỏ yếu cùng bất lực, tựa như khi phàm nhân đứng trước thiên nhiên đồng dạng. Cảm giác sâu sắc trong thiên địa vô tận này, mình chỉ là một đầu kiến hôi bò dưới đáy, chỉ có thể đối với thiên địa ngước lên.

”Nhưng, kiến hôi thì thế nào?”

Phong Quyển của Vân Hoàng vốn cuồng bạo giờ lại dần an tĩnh lại, đôi mắt hắn rất trong, như phản ánh lại thiên băng địa liệt trước mắt. Khí thế mỗi lúc lại kéo lên.

”Ta chỉ là kiến hôi, đúng!”

”Nhưng chỉ cần một điểm tựa!”

”Một đòn bẩy!”

”Thì ta có thể đem thiên địa này lật đỉnh!”

Vân Hoàng lúc này sa vào trạng thái ngộ đạo, đồng tử của hắn lại xuất hiện ra đồ án Thần Long cắn đuôi. Hắn từ trên không trung hạ xuống, cánh tay phải gió lốc cuốn quanh như tạo thành một cây cực lớn đại đao. Hắn một đòn vung xuống.

”Thiên Địa Lật Đỉnh!”

Một đao này khí thế như muốn phá thiên, nghiền nát hết thảy, Hoả diễm bị quét sạch, gió bãi bị cuốn bay, lôi điện bị trảm sát. Một chiêu, thiên địa toàn diệt!