Vô Song Chi Chủ

Chương 47: Thượng cổ Thanh Long huyết mạch




Vân Hoàng không có tiếp tục động thủ, hắn đứng im tại chỗ, đợi một chút nữa trạng thái toàn thịnh sẽ lần nữa phát động công kích.

Đột nhiên, từ trên người Thanh Đầu Xà yêu lực bành trướng dữ dội, nó phát ra một tiếng kinh thiên, Vân Hoàng nghe thấy thì khuôn mặt trở nên trầm trọng

”Không ngờ lại là Long huyết mạch!”

Tiếng này về sau, đầu óc Ván Hoàng cũng hơi choáng váng. Nhìn thấy Thanh Đầu Xà lúc này sát khí trùng thiên, toàn thân yêu lực, lân giáp bành trướng, hắn không khỏi cảm giác được một cỗ tử vong nguy cơ.

Vút!

Chỉ nghe thấy một tiếng xé gió, trái ngược với hình thể to lớn của mình, Thanh Đầu Xà lao nhanh như tiễn bắn đến chỗ Vân Hoàng, cái đuôi toàn lân giáp nhô ra sắc nhọn, giống như một cái roi quật vào hắn. Vân Hoàng hai tay làm tư thế phòng thủ, cuồn cuộn cương nguyên cùng linh lực tạo thành một lớp chắn bao quanh hai cánh tay hắn.

Rắc rắc rắc rắc

Lớp lá chắn bị một lực đạo mạnh khủng khiếp chấn cho vỡ tan, Vân Hoàng thân hình lùi về phía sau, trên khoé miệng chảy ra tiên huyết.

“Thiên Hoang Táng Thần, Tứ Phương Trấn Sát!”

Phía trên Thanh Đầu Xà ngưng tụ ra một cái cự đại ngọn núi, ngón tay của hắn hướng xuống, ngọn núi nặng nề đè lên Thanh Đầu Xà. Nó gầm lên một tiếng, trong miệng yêu lực ngưng thành một lục sắc quả cầu, lục sắc quả cầu mang theo khí thế kinh thiên đụng chạm cùng ngọn núi.

Oanh!!!

Một tiếng chấn động khiến mặt đất xung quanh rung chuyển, cây cối bị dư ba đánh gãy đổ rạp xuống, khói bụi mù mịt. Vân Hoàng quệt trên miệng mình tiên huyết, quét thần thức ra thăm dò.

Một vật thể to lớn giống như thanh đại kiếm đâm tới bụng của Vân Hoàng, tốc độ của vật thể này nhanh vượt qua tốc độ phản ứng của Vân Hoàng. Bụng của hắn bị đục một lỗ máu, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, xương sườn hắn đoán cũng phải gẫy ba bốn cái. Thân hình hắn bị trấn bay ra xa, nằm sóng soài trên mặt đất.

Vân Hoàng khó nhọc ngồi dậy, khuôn mặt với cùng khó coi.

”Thượng cổ Thanh Long.”

Thanh Đầu Xà lúc này khí thế trùng thiên, bộ dáng cũng có chút tương tự Thanh Long, nó khinh mắt nhìn Vân Hoàng, gia hỏa này tuy mạnh, nhưng sao có thể so được với nó.

Thanh Đầu Xà trườn đến chỗ Vân Hoàng, cái miệng há ra, muốn một ngụm nuốt trọn hắn. Đột nhiên một thanh kiếm ném về phía nó, đụng vào lớp lân giáp. Thanh Đầu Xà quay đầu lại thì thấy Nguyệt Nha đang đứng đằng sau nó.

”Con rắn kia! Không được làm hại sư tôn!”

Nàng dù đứng trước uy áp khủng bố từ Thanh Đầu Xà vẫn cố duy trì không lui bước, đôi mắt to tròn mặt đối mặt với nó.

Thanh Đầu Xà phẫn bộ, một cái nhỏ yếu nhân loại tiểu nữ hài, vậy mà cũng dám chọc giận nó?

Thanh Đầu Xà ban đầu dự định sẽ nuốt sống Vân Hoàng, nhưng bây giờ nó đã đổi chủ ý. Một cái mềm nhỏ nhân loại là một nhóm khai vị tuyệt vời, còn tên kia thì toàn thân cứng cáp như thiết kim vậy, nó sẽ xử lí sau.

”Tìm người bằng cỡ mình đi!”

Trong một sát na Thanh Đầu Xà mất cảnh giác, Vân Hoàng bật người Lê vào, hai chân hắn khép vào nhau, co gập lại rồi bắn ra như dây cung vậy. Thanh Đầu Xà mà bên trái lân giáp bị đập cho vỡ vụn. Vân Hoàng vận dụng toàn lực cương nguyên phòng ngự những chỗ yếu hại, nuốt một bình linh dịch vào, linh lực toàn bộ vận dụng vào việc chữa trị thương thế.

Rầm rầm rầm rầm

Quyền ra không ngừng nghỉ, mỗi quyền tuy yếu hơn so với những đòn trước, nhưng liên tục công kích một chỗ cũng khiến cho lân giáp vỡ vụn. Thanh Đầu Xà sợ hãi, gia hỏa này sao đột nhiên lại điên cuồng như vậy? Nó dùng mọi thủ đoạn phản công lại nhưng không thành, mỗi lúc Vân Hoàng tới gần nó là lại bị đấm, đá, quăng quật không thương tiếc.

Vân Hoàng phát hiện ra chỉ cần có đủ dược liệu chữa thương hồi phục là có thể thông qua sát thương vật lý lên cơ thể tiến hành rèn luyện nhục thân. Bất quá lực đạo đánh lên không thể quá mức mạnh được, Thanh Đầu Xà này vừa hay phù hợp, thế là Vân Hoàng vừa lấy nó ra luyện thể, vừa rèn luyện kĩ xảo chiến đấu luôn.

Đối với Thanh Đầu Xà yêu lực công kích, Vân Hoàng thừa nhận không nổi, nhưng lực tấn công vật lí của nó lại là điều kiện lí tưởng.

Oanh!

Vân Hoàng thét dài một tiếng, đạo Long văn thứ sáu đã thành hình, tu vi của hắn cũng nước chảy mây trôi bước vào Luyện khí cảnh ngũ cấp.

Tinh Thần của hắn ngưng tụ, Vân Hoàng có thể nhìn thấy toàn bộ lỗ hổng và cách đi chuyển của Thanh Đầu Xà. Hắn càng là bỏ mặc phòng ngự, tập trung tối đa vào tốc độ và khả năng chữa lành.

Thanh Đầu Xà trên người lân giáp vỡ nát, rơi lả tả xuống. Nó sợ hãi lui ra, gia hỏa này mặc kệ bị nó quật trúng cũng như cái bóng đồng dạng, luôn áp sát tấn công nó. Tuy lực tấn công không chút nào ảnh hưởng đến bản nguyên của nó nhưng Thanh Đầu Xà cảm thấy nhân loại trước mắt mỗi lúc lại mạnh thêm là sao?

Vân Hoàng cuối cùng cũng không có tiếp tục luyện thể theo cách điên cuồng đó nữa, cái này mặc dù tăng trưởng nhanh, nhưng nếu hắn hết sạch linh dược chữa thương thì sẽ làm án thương chồng chất lên trên cơ thể, nửa bước tu vi khó tiến.

Linh dược chữa thương Vân Hoàng còn cần nhiều lắm, hắn chiếm được rất nhiều Đan dược nhưng dùng một cái lại ít đi một cái, không thể lãng phí.

Hơn nữa tinh thần ngưng tụ, đối với hồn hải của hắn cũng tạo thành hao tổn.

Thanh Đầu Xà thấy Vân Hoàng dừng lại thì mừng rỡ không thôi, nó sử dụng cả đời lớn nhất yêu lực bao quanh thân, cả người hoá thành một thanh lợi kiếm hướng Vân Hoàng chuẩn bị đâm tới.

Bất chợt, từ sâu bên trong hắc động hồn hải của Vân Hoàng bắn ra một mũi tử sắc chi tiễn mang theo nồng đậm tử vong chi ý.

Thanh Đầu Xà hét thảm một tiếng, tầm mắt nó trở nên nhiễu loạn, toàn thân yêu lực loạn thành một đoàn. Vân Hoàng cố nén cảm giác mệt nhọc do hồn lực đột nhiên tiêu hao lớn, liên tiếp quyền giáng lên đầu nó.

Hắn sau khi ngưng ra sáu đạo Long văn, nhục thể liền có thể xuyên thủng hộ thể linh lực của Hư linh cảnh sơ kì cường giả, cũng đã gần như ngang bằng Thanh Đầu Xà rồi.

Thanh Đầu Xà sau khi lấy lại được ý chí thì chỉ thấy cả người tiên huyết chảy xuống, toàn thân tàn tạ không chịu nổi, nó quay đầu đi, muốn dùng tốc độ cao nhất bỏ chạy

”Đừng đi vội thế, Truy Phong Thức!”

Gió bão lại một lần nữa nổi lên, nhưng không giống phong bạo hủy diệt như trước, mà lại làm người khác có cảm giác phảng phất như dù có ở ngay trước mặt cũng không thể bắt được. Phong quyển bao trùm lấy Thanh Đầu Xà. Nó liều mạng cắn trả, yêu lực càng là phóng bừa bãi, nhưng bản thân Vân Hoàng giống như hoà vào làm một với làn gió, một làn gió trong một cơn bão, không ai có thể bắt được hắn.

Vân Hoàng thỉnh thoảng lại lợi dụng phong quyển lực lượng gây tổn thương cho Thanh Đầu Xà, nó cũng hiểu đây là một trận chiến tiêu hao, toàn lực phòng ngự cùng hồi phục, chờ cho phong quyển tan đi, lúc đó nó có thể đem Vân Hoàng nhất kích tất sát.

Nhưng Vân Hoàng sai có thể như những tu sĩ thông thường? Trong cơ thể hắn nối liền một vĩnh cửu đại mạch, lại khai mở ra thế giới thụ 1080 vạn mạch, linh lực chảy xuôi không chỉ nhiều hơn phổ thông tu sĩ mà còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Cuối cùng, Thanh Đầu Xà phòng thủ cũng không nổi nữa, nó nội thương ngoại thương chồng chất, yêu lực vì sử dụng lung tung đã hai sạch sẽ, lân giáp phòng hộ vỡ nát. Cuối cùng triệt để ngã xuống, toàn thân khí tức cách tuyệt bỏ mình.

”Triệt để xong...”

Vân Hoàng lúc này khoảng cách bỏ mạng hết đà cũng không kém bao nhiêu. Sử dụng tử sắc chi tiễn, bảo vệ bản thân yếu hại bộ phận, duy trì phong quyển Truy Phong Thức đối với cương nguyên, linh lực cùng hồn lực tiêu hao thảm trọng.