Vô Song Chi Chủ

Chương 39: Chúng ta đi




Mấy ngày kể từ lúc Vân Hoàng chiến thắng Văn Dụng, hắn luôn cảm giác trạng thái mình có chút kì lạ.

Khi hắn nghỉ ngơi, một vài hình ảnh khó hiểu liên tục chạy qua tâm trí hắn, những hình ảnh này vô cùng mơ hồ, Vân Hoàng có dùng cách gì cũng không có nắm bắt được.

Mỗi khi hắn tu luyện thần hồn, một cỗ kì lạ lực lượng dường như muốn dung hoà làm một với hồn hải của hán, cỗ lực lượng này rất khó phát hiện thấy, nếu hắn không có tu luyện Thần hồn chi pháp, đối với năng lượng mẫn cảm thì có lẽ đã cùng nó trở thành một rồi.

Đây cũng không phải chuyện gì tốt, rất nhiều khả năng là hắn sẽ bị đoạt xá, Vân Hoàng càng quyết tâm tu luyện, ít nhất cần đạt đến Thông linh cảnh mới có thể hoàn toàn trừ bỏ mối lo này, hiện giờ hắn chỉ có thể cẩn thận dè chừng.

”Ây da, lại tới nữa a!”

Vân Hoàng đình chỉ tu luyện thức hồn, mỗi khi hồn hải hắn thả lỏng, cỗ kì lại lực lượng kia sẽ lại được đà lấn tới.

Lục Thi Y đã tìm một gian phòng bế quan trùng kích Luyện khí cảnh, nên về cơ bản hắn đang ở một mình.

Vân Hoàng sau vài ngày tìm hiểu tường tận toà tháp đen này thì cũng đã phát giác ra ý định thật sự của Dạ Cách cung.

Mục tiêu của chúng, nguyên lai là đồ vật của Lam Anh tán tu để lại.

Lam Anh tán tu lai lịch hắn trước ở Phong Ngân tông cũng đọc qua một số ghi chép cùng điển tịch. Chỉ biết ông là tu sĩ từ phương Bắc đến, tu vi khoảng chừng Thông linh cảnh sơ kì đi.

Nhưng ở đây Vân Hoàng phát hiện ra, Lam Anh không phải chỉ có tu vi Thông linh cảnh sơ kì, mà ít nhất cũng là Thông linh cảnh hậu kì đỉnh phong, so với hắn kiếp trước cũng không kém.

Lam Anh chu du nhiều nơi, đồ vật sở hữu cực kì kinh nhân, có được những thứ này, Vân Hoàng tin chắc trong vòng một năm Dạ Cách cung có thể thừa sức bồi dưỡng ra năm gã Thông linh cảnh cường giả.

Mà ở đây cũng có một số bút kí mà Lam Anh để lại, Dạ Cách cung muốn nuốt trọn ba phái còn lại, mục đích là muốn tiến đến Trung hải.

Trung hải Vân Hoàng ngày trước cũng có đi qua ít nhiều, các thế lực chính phân hoá làm tứ quốc ngũ tông, năm tông môn thực lực mạnh nhất, nhưng về nhân số thì thua so với tứ quốc, nên thực lực cả hai bên sàn sàn nhau, không phân cao thấp.

Mà chỉnh thể thực lực của Trung hải ớt vùng phía Tây Vĩnh lạc đại lục này, cũng thuộc hàng trung thượng.

Vân Hoàng sự định sẽ nghĩ cách trốn đến vùng Trung hải này, nơi này ở lâu không tốt chút nào, Dạ Cách cung nhìn chằm chằm, hơn nữa ba phái còn lại cũng như hổ đói rình rập hắn.

Phong Ngân tông tuy là mẫu tông của hắn, nhưng hắn cảm thấy Phong Nhân tông sẽ vì một đệ tử nhỏ như hắn mà đối đầu với ba phái còn lại sao?

Không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi!

Tiếc nối duy nhất của hắn lúc này là Vương Thần vẫn không có tìm thấy. Hắn sợ rằng Vương Thần đụng mặt với lũ hắc y nhân kia, nhiều lần đi tìm nhưng vẫn vô vọng.

Vân Hoàng nhìn tờ Phá Không phù duy nhất trên tay mình, vẻ mặt đăm chiêu.

Phá Không phù là Huyền giai cao cấp phù lục, là bảo vật du nhất lúc này có thể bảo mệnh.

Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, vội vàng giấu đi tấm Phá Không phù.

Lục Thi Y lúc này bước vào, mở miệng nói.

”Vân Hoàng, ta đột phá.”

Vân Hoàng ngẩng đầu lên, cười đáp lại.

“Đi, chúng ta ra ngoài luận bàn.”

...

Ngày qua ngày, quãng thời gian này cũng là lúc yên bình nhất với cả Vân Hoàng và Lục Thi Y.

Ở một nơi yên bình như thế này, lại có thêm một người bầu bạn thì còn gì bằng.

Đôi khi, Vân Hoàng ước mong rằng khoảng thời gian này sẽ kéo dài mãi mãi.

Nhưng tất cả cũng chỉ là bình lặng trước cơn bão.

Lục Thi Y càng là thể hiện thiên phú nghịch thiên của mình. Học tập một lúc ba loại kiếm quyết khác nhau, hơn nữa lại dựa vào ngộ tính của mình chắt lọc lấy tinh hoa trân quý nhất bên trong kiếm quyết, sáng tạo ra một cái mới kiếm, quán chưa thêm lĩnh ngộ chân ý của riêng nàng, uy lực cực kì kinh nhân. Tu vi cũng vì thế mà tiến triển cực nhanh.

Vân Hoàng không có thiên phú bực này, hắn chỉ tu luyện một môn quyền pháp, kêu là Huyền Phong quyền. Quyền pháp có tổng cộng sáu tầng, Khởi phong, Truy phong, Lăng phong, Du phong, Diệt phong và cuối cùng là Huyền phong.

Quyền pháp này cũng chính là đấu kĩ mạnh mẽ nhất của Lam Anh tán nhân, theo mô tả của ông thậm chí từ có thể tiến giai thành Thần Thông.

Thiên Hoang Táng Thần, Tứ Phương Trấn Sát của hắn tuy mạnh mẽ, nhưng cách cảnh giới Thần Thông còn xa lắm, đủ để hiểu bộ quyền pháp này mạnh bực nào.

Thời gian càng về sau, Vân Hoàng càng khắc khổ tu luyện, tu vi của hắn cũng vững chắc bước vào Luyện khí cảnh tam cấp, Lục Thi Y càng là biến thái, đã là Luyện khí cảnh tứ cấp.

Mà Lục Thi Y đối với toàn bộ ý cảnh cảm ngộ càng là sâu thêm một tầng, thậm chí nàng còn lĩnh ngộ thêm được cả Lôi chi ý cảnh cùng Băng chi ý cảnh, cộng thêm Phong chi ý cảnh, Cương nhu ý cảnh cùng Huyễn ảo ý cảnh lần tổng cộng năm loại ý cảnh đồng tu. Yêu nghiệt đến cực điểm.

Tế luyện toàn bộ pháp bảo, bất kể là bán pháp bảo hay Linh giai hạ cấp đi nữa, để chuẩn bị cho trận chiến này, hắn không tiếc bất cứ thứ gì cả.

Vân Hoàng vũ khí sử dụng chính là chiến phút của Văn Dụng lúc trước, Lục Thi Y vũ khí thì là song kiếm Linh giai trung cấp pháp bảo.

Ba tháng ở bên trong Lam Anh, hơn một tháng đầu tiên chém giết, tìm kiếm cơ duyên, thời gian còn lại chỉ còn có hai bọn họ nơi đây, ngày ngày tu luyện, tất cả để chuẩn bị đón đại địch trước mắt.

Hôm nay, không gian bên trong Lam Anh bí cảnh tựa hồ có chút vặn vẹo, Vân Hoàng biết, hắn và Lục Thi Y sắp bị truyền tống ra.

Vân Hoàng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật nhét vào lòng bàn tay Lục Thi Y.

”Lục Thi Y, cầm lấy đi.”

Nàng nhận lấy nhẫn trữ vật của hắn, khẽ gật đầu.

Vân Hoàng không hiểu sao lại cười một nụ cười thanh thản đến lạ kì, dù cho chỉ ít phút nữa thôi, cuộc sống bình lặng của hắn sẽ biến mất, đối mặt là hàng chục kẻ thì vây công.

“Lục Thi Y, chúng ta đi.”

Hắn và nàng nắm tay nhau, một luồng sáng vặn vẹo bao trùm lấy cả hai, hình bóng của Vân Hoàng và Lục Thi Y mờ dần, cuối cùng biến mất trong thiên địa.