Vô Song Chi Chủ

Chương 154: Thoát đảo (2)




Nam Cung Tự khó khăn nuốt một khoả đan dược vào, sắc mặt mới giãn ra một chút. Nhưng ngay lập tức phải nhảy người chạy trốn.

Một đạo quang mang hạ xuống, đem nơi hắn vừa đứng một đòn huỷ diệt. Nam Cung Tự toàn thân đầy mồ hôi lạnh, nếu hắn trúng đòn này, dù không chết cũng bị lột một lớp da.

Cửu cấp.

Vừa nãy thi triển ra cái kia quang mang, chính là một Thông Linh cảnh cửu cấp.

Gã cửu cấp này trong miệng thầm niệm, một đạo giáng trời phi kiếm xông đến, kiếm khí cắt ngang hư không. Nam Cung Tư rút lấy đoản kiếm của mình. Đoản kiếm cùng phi kiếm va chạm ma sát qua, dù cho đã tránh đối đầu trực tiếp nhưng Nam Cung Tự cũng cảm giác như cả người bị chém đôi vậy, kinh khủng kiếm khí, để lại ngang phần bụng của hắn một vết dài. Cunhx may chỉ là lớp da và cơ, chưa chạm đến lục phủ ngũ tạng.

“Có thể tuỳ ý cắt chém linh lực hộ thể của mình... chạy!”

Nam Cung Tự cùng cảnh giới lực công kích không tệ. Nhưng đối đầu với cửu cấp, thực lực có thể dễ dàng đánh xuyên qua linh lực hộ thể của hắn. Chưa kịp đại triển thần uy thì có khi đã bị chém giết, vì vậy Nam Cung Tự lựa chọn bỏ chạy.

Hơn nữa Vân Hoàng kế sách, chính là kéo dài càng lâu càng tốt, không phải giết địch, vì vậy Nam Cung Tự cũng không dại mà đi chịu chết.

Vút! Vút! Vút!

Đạp đoản kiếm, lợi dụng địa hình bỏ chạy. Nam Cung Tự điên cuồng lạng lách né tránh thuật pháp dội xuống, rất nhiều sóng linh lực cuồng toả, trấn cho Nam Cung Tự nhiều lần rung động.

Để hắn một lần nữa mồ hôi lạnh quấn thân là, ngoại trừ gã trước kia giao chiến, vậy mà lại thêm hai cái cửu cấp nữa!

Ba luồng khí thế áp bách đang ráo riêt truy đuổi đằng sau khiến Nam Cung Tự nhịp tim càng gia tốc lợi hại. Hắn áp chế trong lòng hồi hộp cùng lo sợ, thân hình như quỷ mị lướt đi.

Những người khác tình hình cũng không khá hơn là bao.

Chật vật nhất bất ngờ là lại chính là Long Thiên, hắn lúc trước đã ra tay tiêu diệt hai Thông Linh cảnh cửu cấp, cả người tiêu hao rất lớn. Bây giờ hắn chỉ có thể toàn lực bỏ chạy câu kéo thời giờ, thậm chí vận dụng một ít bài bảo mệnh.

Long Thiên trong lòng không khỏi mừng thầm, nếu hắn không đột phá Thông Linh cảnh cửu cấp, sợ rằng sẽ có bảy phần khả năng bỏ mạng ở nơi này.

“Thái Âm Chi Thủ! Thái Dương Chi Thủ!”

Long Thiên song quyền đấm ra, đungn vào một thanh cự đại trường kiếm đang giáng xuống. Trường kiếm tan đi, hiện ra thân ảnh của một người, hắn trong tay kiếm vung vẩy, kinh thiên kiếm khí bắn ra.

Long Thiên thầm kêu không ổn, người trước mắt này e sợ rằng đã chạm đến cực hạn của Thông Linh cảnh cửu cấp trung kì.

Hơn nữa cái kia sắc bén kiếm ý, là một gã kiếm tu không sai, vì vậy lại càng khó đối phó hơn.

...

Dù cho không ai muốn đem thân mình ra làm mồi nhử, nhưng cũng không ai cho phép kẻ khác hưởng thụ mà không xuất lực.

Hơn nữa tại tình huống này, Vân Hoàng là người duy nhất có kế sách, bọn họ cũng phải vì hắn mà làm ra cơ hội.

Bạch Ảnh khoé môi bị nhuộm đỏ, một tia máu từ trên khoé miệng chảy xuống.

Phải nói, từ lúc xuất sinh đến giờ, nàng chưa bao giờ phải chật vật như thế này.

Bọn họ có thể xưng là hàng đầu thiên kiêu, có lực chiến đấu cùng giai siêu quân bạt tuỵ không phải chỉ nhờ thiên phú tốt, mà là trải qua bách chiến mà bước ra, sinh tử cũng trải qua không ít. Nhưng tại đây, cuồn cuộn không dứt đại quân, như từng bước bóp nát hi vọng của bọn họ, phảng phất như chìn vào vô tận tuyệt vọng.

Nàng mệt mỏi rồi!

Bạch Ảnh thân ảnh bị đánh bay, ra tay là một lão già Thông Linh cảnh cửu cấp. Lão uy áp toả ra kinh nhân, một chỉ giáng trần, khí tức một mực khoá chặt lấy Bạch Ảnh mà tới.

Mà đang tiến tới từ đằng xa, lại thình lình mọc ra một vị cửu cấp nữa, kém chút nữa làm một thân thục nữ của nàng phải chửi ầm lên.

Lạc Vô Ngọc lướt trên băng mỏng, sau lưng là một người đang cưỡi trên lưng một đầu Thanh Điểu, người này tuy rằng chỉ mới vào cửu cấp, nhưng đầu Thanh Điểu dưới chân hắn lại là Tam cấp đỉnh giai yêu thú. Thanh Điểu hai cánh chém ra vô tận đao gió, cắt phăng mọi vật cản, cùng với khả năng truy tung thần tốc, không thể không khiến Lạc Vô Ngọc cắm đầu mà chạy trốn.

Văn Phú, Thanh Diên tuy là hai giới tính khác nhau, nhưng đều xó chung một đặc điểm, đó là cuồng dã.

Cả hai đều là cuồng chiến chi nhân, đích xác từ trong đống xác bò ra chí cường giả. Nếu không cũng sẽ không giết tới Long Thiên cấp độ.

Nhưng tại thời điểm này, từng vị thiên kiêu đang gặp quá nhiều khó khăn, địch nhân giống như giết mãi không hết, xói mòn bọn họ, dù biết rằng lưỡi đao trên cô mình sắp hạ xuống cũng không thể làm được gì.

Văn Phú cả người khuỵ xuống, xém chút nữa quỳ rạp xuống đất, trước mặt hắn hoàng kim cự phủ nứt ra. Giống như đá vụn dần rơi rụng xuống, hắn quanh thân kim quang cũng ngày một ảm đạm, khí tức trượt lợi hại.

Đối mặt với Văn Phú là hai cái cửu cấp, từ trên cao nhìn xuống tựa hồ như khinh thường hắn vậy.

Thanh Diên bị một quyền nên lên thân, trong tay trường cung gãy làm đôi. Trước mặt nàng dùng quyền sáo Thông Linh cảnh cửu cấp không vì thế mà dừng lại. Song quyền xé gió đánh ra. Thanh Diên lôi điện quấn thân giống như chiến giáp. Từ trong nhẫn trữ vật bay ra trường kích, Thanh Diên cả người căng lên, ngũ lôi oanh đỉnh đâm ra đối quyền.

Âm thanh bạo phát trấn cho màng nhĩ nổ tung, trung không khí ngập tràn mùi vị cháy khét.

Kiến trúc xung quanh nhận lôi đình ảnh hưởng mà cháy rụi. Nhưng Thanh Diên không vì thế mà vui mừng, ngược lại một mặt ngưng trọng.

Cuồng bạo như vậy lôi đình, chỉ có thể để lại trên đôi tay của gã cửu cấp kia vệt cháy đen. Vết thương nhìn như đáng sợ doạ người, nhưng không có tổn thương đến căn bản.

Đối phương là Thể Tu!

Gã cửu cấp kia một mặt âm trầm đứng dậy, xung quanh hắn không khí điên cuồng văn vẹo như cuồng phong ngưng tụ, tuy rằng tu vi chỉ vừa vặn đạt đến cửu cấp, nhưng luyện thể thực lực tại tầng thứ này có thể xưng là chí cường giả, tức là có thể chống đỡ cửu cấp hậu kì cường giả tồn tại.

Xung quanh bị huỷ diệt thành một vùng chân không, khủng bố quyền phong áo xuống chỗ Thanh Diên đang đứng, cảm giác như một người khổng lồ đang hướng dưới chân con kiến dẫm tới.

“Lôi Đình Phá Kích!”

Thanh Diên con mắt bắn ra tia lửa, khí thế dâng cao đến cực hạn, một kích cuộn trào lôi chi lực đâm tới, nhưng ngoài dự đoán là một kích này không có nhằm hướng đàng trước, mà là hướng xuống dưới mặt đất. Lực lượng khổng lồ nhấc bổng Thanh Diên lên không trung, nàng toàn thân lôi đình lúc này mới thật sự bộc phát, hướng phía xa chạy đi.

Còn về cửu cấp kia, một quyền hạ xuống, đem toàn bộ địa hình xung quanh ma diệt, san thành bình địa. Nhìn sau lưng kinh hoàng tràng cảnh, Thanh Diên không khỏi một trận tâm lạnh, nếu nàng chọn cứng rắn đối đầu, sợ là đến bây giờ đã không còn mạng.

“Chí cường giả.”

Với sự xuất thủ của Thông Linh chí cường giả đầu tiên, hi vọng về một tình cảnh đẹp như mơ càng lúc càng nhỏ. Tình thế bỗng chốc trở nên nguy hiểm khôn cùng.

Sáu đạo tử sắc quang mang lao vút lên trên không, phân biệt là sáu hướng tách ra. Trong mỗi đạo quang mang có thể thấy lờ mờ một bóng người, toàn thân khí thế áp lực cực đại, khuếch tán ra bốn phía hư không.

Toàn bộ sáu người này đều là Thông Linh chí cường giả.

Tất cả mọi người đều biến sắc.

Nam Cung Tự tốc độ càng là nhanh đến biến thái, thân hình như quỷ mị, lưu chuyển chỉ là dư ảnh, nhưng to lớn tử sắc quang mang kia vẫn như hình với bóng bám lấy hắn.

Thanh Diên đối thủ vốn đã là một cái Thông Linh chí cường giả. Giờ này cũng đang thục mạng chạy.

Văn Phú tuy rằng là chiến đấu cuồng nhân, nhưng cũng không cuồng đến mức đem não đều vứt, nên cũng tức tốc chạy đi. Hắn tốc độ tuy không nhanh như những người còn lại, nhưng bù lại vô cùng bền bỉ, có thể dây dưa một hồi.

Uất ức nhất là Long Thiên, vốn thân phận là thập cường đệ nhất nhân, lẽ ra hắn phải dẫn dắt đội ngũ đánh ra một cái huy hoàng chiến tích. Nhưng tại đây, chỉ bị động phòng ngự, đánh trả, còn lại đều là chạy trốn. Từ lúc xuất đạo đến giờ căn bản chưa uất ức thế này bao giờ.

Đồng thời cũng minh bạch lời cảnh báo lúc trước của vị trưởng lão kia, từng có trường hợp thập cường đi thực hiện nhiệm vụ khảo nghiệm, tất cả đều không có ai sống sót trở về.

Long Thiên lúc đó tuy rằng ngưng trọng, nhưng cũng không quá để trong lòng, dù sao tông môn cũng không đưa bọn họ vào chỗ chết. Bất quá hắn thật minh bạch rồi.

Chúng ta đâu biết được hải dương sâu bao nhiêu, ẩn tàng những cái gì? Dù cho những trưởng lão đó cũng không dám cam đoan.

Nơi này khống chế nhiều người như vậy, tạo ra một cái đáng sợ bố cục. Dù cho không biết mục đích nó tạo ra toàn bộ chuyện này vì cái gì, nhưng dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết rằng chắc chắn không phải vật gì tốt.