Vô Song Chi Chủ

Chương 15: Xung đột




Năm ngày sau, Vân Hoàng đến chấp pháp đường để nhận lệnh bài ngoại môn thân phận.

Vị sư huynh trông giữ chấp pháp đường vẫn không thể thoát khỏi u mê. Vị sư đệ trước mặt hắn hai tháng trước còn mang mười viên hạ phẩm linh thạch đi đổi mấy cây đê giai linh dược, vậy mà bây giờ đã hô biến thành một ngoại môn đệ tử.

Phong cách vẽ này dường như có chút không đúng?

Đệ tử ngoại môn từ khi nào dễ vào như vậy?



Vân Hoàng lúc này đang đứng trước nơi ở mới của hắn ở khu ngoại môn.

Đó là một đình viện nhỏ, bao quanh là một khoảng sân trống rộng mười trượng, xung quanh cũng có hàng rào chắn tầm nhìn.

Chỗ ở này làm Vân Hoàng phi thường hài lòng, ít nhất sẽ đỡ tiêu phí linh thạch để bố trí che giấu trận.

Vân Hoàng trước tiên mang toàn bộ đồ vật bố trí vào bên trong đình viện. Sau đó hắn lấy toàn bộ chỗ dược liệu còn lại, quyết định luyện chế một thùng cực mạnh tôi thể dịch.

Công pháp luyện thể tầng thứ nhất đạt đến đại thành về sau, để tiến thêm một bước cần đại lượng tài nguyên. Lúc này, chỉ có Nhị phẩm linh dược hoặc Nhất phẩm đỉnh giai mới có tác dụng với Vân Hoàng được.

Trong quá trình luyện chế tôi thể dịch, Vân Hoàng lấy ra yêu cốt, rút ra yêu cốt tinh hoa bên trong, đem hoà vào bên trong tôi thể dịch.

Tu luyện thần hồn chi pháp, Vân Hoàng đã có thể khống chế năng lượng ở mức độ yếu. Những yêu cốt này chỉ là của Nhất cấp đê giai yêu thú, hắn có thể dễ dàng khống chế.

Tôi thể dịch dùng để luyện thể, yêu cốt tinh hoa cũng dùng để luyện thể, về lý thuyết thì hai thứ này sẽ không đối nghịch lẫn nhau. Bất quá Vân Hoàng cũng không dám chắc được.

Để yêu cốt tinh hoa triệt để dung hợp vào bên trong tôi thể dịch cần hai canh giờ. Sau hai canh giờ, hắn thoáng điều tức thân thể một chút, sau đó mới bắt đầu phục dụng tôi thể dịch bản sửa đổi của Vân Hoàng.

Tôi thể dịch bản sửa đổi dược lực quả hơn so với tôi thể dịch lớn. Hơn nữa đau khổ cũng bị giảm bớt. Chỉ có duy nhất một nhược điểm là thời gian để hấp thu hoàn mĩ dược lực còn phải lâu hơn một chút.

Tu luyện không tuế nguyệt, rất nhanh đã một tuần trôi qua.

Hỏa hầu đại thành của Vân Hoàng đã được củng cố, tổng lượng cương nguyên cũng được gia tăng, Vân Hoàng mới kết thúc bế quan.

“Cuối cùng cũng kết thúc”

Vân Hoàng vươn vai, tập một bộ quyền pháp đơn giản để làm giãn gân cốt. Sau đó hắn đi ra ngoài đình viện.

Mớ linh được cuối cùng đã hoá thành cặn bã, linh thạch thì đã toàn bộ hao hết để bố trí ẩn nấp trận. Nói thẳng ra, bây giờ Vân Hoàng lại trở về làm một gã không xu dính túi.

Vân Hoàng đang định đi đến Nhiệm vụ đại điện thì có mấy tu sĩ nhảy ra chắn trước mặt hắn. Thân phận lệnh bài ngoại môn để tử còn dắt trên hông.

Vân Hoàng cau mày hỏi.

“Mấy vị sư huynh này… tại sao lại chắn trước mặt ta?”

Mất gã ngoại môn đệ tử cười gằn.

“Vân Hoàng sư đệ, ta nghe nói ngươi có một món thượng giai pháp bảo, bọn ta muốn mua nó”

Vân Hoàng nhíu mày, những vẫn hỏi lại.

“Vậy mất người giao bao nhiêu linh thạch?”

Mấy gã đó tươi cười nhìn Vân Hoàng, nhưng trong mắt không giấu nổi vẻ khinh thường.

“Vân Hoàng sư đệ quả nhiên là người ngay thẳng, hai mươi linh thạch!”

Ánh mắt của mấy gã này làm sao mà Vân Hoàng lại không thể không nhận ra. Một thượng giai pháp bảo mua bằng hai trăm, ba trăm linh thạch hạ phẩm là ít. Vậy mà mất tên này chỉ đưa ra hai mươi linh thạch, công phu sư tử ngoạm cũng quá kinh dị đi.

Thật sự coi hắn là kẻ ngu sao?

Vân Hoàng cười cười, nhưng câu nói tiếp theo như đánh vào mặt mấy gã ngoại môn.

“Hai mươi viện hạ phẩm linh thạch hả? Đã thế thì mua đậu hũ mà đập đầu chết đi!”

Mấy tên đệ tử ngoại môn nguyên bản đang cười hiền lành, ra vẻ “tiền bối thân thiện” thì ngay khi lời Vân Hoàng vừa dứt thì sắc mặt trở nên âm trầm.

”Đây là ngươi không nể mặt bọn ta! Tuân Úc, Nguyên Ngạn, tên tiểu tử này có một món thượng giai pháp khí, phải cẩn thận đối phó! Cũng đừng ra tay quá nặng, cho tên tiểu tự này ăn thua thiệt là được!”

”Haha, Trình Việt ngươi yên tâm đi, bọn ta ra tay sẽ có chừng mực”

Vân Hoàng cười khổ, mấy gã này so với hắn cũng không lớn hơn bao nhiêu, vậy mà vẫn dám gọi hắn là tiểu tử. Nhìn mấy cái “tiểu tử” này nhảy nhót ơn trước mắt, Vân Hoàng chỉ có thể nhịn cười, căn bản không dậy nổi chán ghét.

Lại một lần nữa, tranh đấu với mấy cái hùng hài tử luôn mang lại cho hắn một loại vi diệu mà bị ai cảm giác.

Ba tên ngoại môn hùng hài tử Trình Việt, Tuân Úc, Nguyên Ngạn đang định động thủ, đột nhiên cảm thấy một loại áp bách cực lớn khiến bọn họ vô pháp do chuyển, linh khí vận chuyển trở nên đình trệ, hô ấp cũng vô cùng khó khăn. Trình Việt khó nhọc mở miệng.

”Ngươi… ngươi đã làm gì?!!”

Vân Hoàng cước bộ nhẹ nhàng lướt qua cả ba, ngữ khí có phần diễu cợt.

”Lần sau nhớ tìm đậu hũ mà đâm, đình có lựa trúng tấm gỗ cứng”

Vân Hoàng không đo đếm được thực lực của mình, nhưng đối phó với ba tên Ngũ mạch này thì vẫn vô cùng đơn giản.

Để lại một câu nói đầy ẩn ý, Vân Hoàng tăng nhanh cước bộ, biến mất trong tầm mắt.