Toàn bộ đệ tử tỉnh dậy, Vân Hoàng nhìn ngó xung quanh, đếm đi đếm lại cũng chỉ có gần một ngàn trái phải.
Tỉ lệ đào thải chín phần mười.
“Quả thật là khốc liệt a.”
Vân Hoàng cảm khái một câu, đồng thời cũng đưa mắt tìm thấy người quen.
Tư Hạo, Lạc Vô Ngọc đều ở. Còn có ngũ đại đứng đầu thiên kiêu. Long Thiên liếc nhìn Vân Hoàng, trong mắt loé lên sát ý. Sau đó không tiếp tục chú ý đến Vân Hoàng, ngược lại tầm mắt đặt trên to lớn Thiên Thụ.
Thiên Thụ từ trên cao rủ xuống lá cây. Lá cây theo gió rơi xuống, vừa vặn đặt trên ngực của bọn họ.
Một giọng nói vang lên trong tinh thần của mỗi người.
Ban bố quy tắc.
Leo lên thân cây, đồng thời bảo vệ lá cây trong ngực.
Lá cây biến mất cũng tức là mất quyền tham gia.
Áp lực sẽ tiến hành đối với từng tu vi khác nhau.
Trong quá trình, không thể tiến hành động thủ.
Vân Hoàng đem trong đầu nội dung sắp xếp một chút, tự thuật lại toàn bộ nội dung của Thiên Thụ thi đấu.
Trong chớp mắt, hắn lấy lại khả năng hoạt động. Đại lượng cương nguyên toả ra làm xung quanh hắn như đang vặn vẹo không ngừng. Vân Hoàng một bước đạp gót chân, bật thẳng lên thân cây, gióng như chạy nước rút hướng bên trên chạy lên.
Thực tế không chỉ Vân Hoàng, tất cả cũng không ngần ngại bộc phát ra thực lực của mình, một đường chạy lên.
Gần một ngàn Thông Linh cảnh bộc phát ra uy áp vậy mà so với Thiên Thụ lại nhỏ bé đến cực điểm. Thiê Thụ lực lượng cảm thụ như mênh mông đại ngàn hải dương, mà bọn họ chỉ là những con thuyền lênh đênh, dùng chính mình hèn mọn sức lực chống cự cỗ này khổng lồ mà vĩ ngạn lực lượng.
Trăm bước đầu tiên, đã có mấy chục người phun máu ngã xuống, toàn thân trắng bệch. Còn có người còn thảm hơn, bị lực lượng suýt nữa xé rách thân thể, dùng trạng thái nửa sống nửa chết mà rơi xuống.
Chiếc lá trước ngực của bọn họ đã hoàn toàn tan biến.
Vân Hoàng như một đầu man ngưu, dùng thân thể cuồng ngạnh lại những lực lượng này. Thiên Thụ lực lượng bao hàm nhiều loại uy năng, khong chỉ đối với linh lực nhằm vào, mà là cả thân thể, hồn áp chế. Cảm nhận từng đợt sóng uy năng đang gần như đem hắn thân thể xé thành từng mảnh, Vân Hoàng vận chuyển Bá Cực Chi Thể, cương nguyên tràn tán ra xung quanh mấy trượng phạm vi, mãng liệt khí lưu đản sinh. Lấy hắn làm trung tâm, bây giờ Vân Hoàng giống như nằm trong mắt của một cơn bão.
Hống hống hống hống!
Khí lưu tích luỹ đến mức cực hạn, hắn cánh tay kéo căng như một khối cao su, một quyền nổ ra, mở ra phía trước một đoạn đường. Vân Hoàng không do dự lọt vào.
Thiên Thụ quy tắc có nói qua không được động thủ với người khác, nhưng không có nói qua không được động thủ với Thiên Thụ lực lượng.
Tất cả cũng nhao nhao tế xuất chính mình mạnh nhất thủ đoạn, pháp bảo, thuật pháp oanh kích liên hồi. Sóng linh lực vô cùng lợi hại, ngàn người sóng linh lực chồng chất giống như giữa biển khơi khuấy động một cơn bão.
Long Thiên rống lớn một tiếng, trong người hai nguồn linh lực tồn tại xuất thế, một trái một phải xoáy tròn như âm dương thái cực đồ. Hắn đem hai cỗ lực lượng này dung hợp với nhau.
Chí dương và chí âm.
Trên đời này tồn tại rất nhiều lực lượng có thể xưng là chí âm chí dương. Mà của hắn Long Thiên, chính là từ hắn dương khí cùng với đạo lữ âm khí luyện thành linh lực.
Long Thiên tốc độ tăng vọt, hai tay không ngừng kết ấn, sau lưng hắn cụ hiện ra một cái âm dương bàn. Âm dương bàn phóng lớn, hai loại trái ngược âm dương chi lực quang mang bắn ra, Long Thiên tốc độ càng nhanh đến cực hạn, cơ hồ vọt lên trước nhất.
Long Thiên thể hiện, còn lại bốn người bên trong ngũ đại thiên kiêu không thể để im.
Văn Phú hình dạng so với người khác thì to con hơn chút, da dẻ ngăm đen, nét mặt nghiêm túc, vác sau lưng chiến phủ vũ động, một đạo hoàng kim chiến phủ bao bọc lấy hắn binh khí. Một bổ vừa ra, giống như trong mặt hồ ném xuống một khối đá tảng. Dư chấn tứ phương.
Lăng Tiến mặt có chút xám, thân cao mà gầy. Tuy là trong ngũ đại thiên kiêu nhưng là yếu nhất tồn tại. Bất quá ra tay cũng không phải tầm thường đệ tử có thể sánh bằng. Lăng Tiến sử dụng vũ khí là một cây giáo, thân giáo vô cùng mềm dẻo, thậm chí gần như gập đôi cũng không thể bẻ gãy. Tuy là trong ngũ đại thiên kiêu yếu nhất, nhưng Lăng Tiến chuyên tu lại là cương nhu chi ý. Uy áp phủ xuống nhận lấy hạn chế.
Thanh Diên một thân lam y, khuôn mặt lạnh lùng không nhìn ra mảy may biểu tình. Xung quanh lôi đình chi lực gầm thét, bao phủ cả người lôi long. Thanh Diên trong tay trọng kích đánh ra, khổng lồ lôi kích chi ảnh giáng xuống khiến người ta nghẹt thở. Tê dại da đầu.
Vân Hoàng không nhìn lầm, lôi kích hư ảnh vừa rồi chính là Thanh Diên luyện thành thần thông, hơn nữa nàng xung quanh lôi lực cực thịnh, sợ rằng đã lĩnh ngộ lôi đình lĩnh vực, dù chỉ là nguỵ lĩnh vực nhưng cũng cực cường.
Bạch Ảnh cũng là trong ngũ đại thiên kiêu một trong hai nữ đệ tử. So sánh với Thanh Diên lôi đình cái kia kinh khủng cuồng dã. Bạch Ảnh xung quanh ngưng tụ từng hạt tinh thần. Cả người nàng sáng rực, như một đạo lưu tinh xông lên Thiên Thụ.
Càng về đằng sau, người rơi xuống ngày càng ít. Không phải vì Thiên Thụ càng leo càng dễ thở, mà vì số lượng người đã giảm đi đáng kể. Còn lại một trăm người thời điểm, vẫn chưa chạm đến tầng sương mù kia.
Ngũ đại thiên kiêu cũng cảm nhận được áp lực, những đệ tử tầng thứ cấp bậc Tư Hạo cùng Lạc Vô Ngọc thì càng không phải nói, áp lực cũng không phải tầm thường. Mà nhiều đệ tử gắng gượng đến tận đây, trong ngực lá cây đã ảm đạm thất sắc, tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
Vân Hoàng áp lực cũng không hề nhỏ, càng đi về sau càng khó khăn tiến lên. Uy áp còn nhiều lần suýt nữa đem hắn thân thể xé rách.
“Xem ra, không thể tiếp tục che giấu thực lực!”
Vân Hoàng tâm niệm vừa động, linh lực của hắn trong nháy mắt dâng cao, xung quanh tất cả cũng một trận kinh ngạc, bởi vì lúc trước Vân Hoàng bộc lộ ra luyện thể tu vi không tồi, vì vậy tất cả đều cho rằng tu vi linh lực của hắn không mạnh. Nhưng bây giờ linh lực xem ra không có luyện thể tu vi mạnh, nhưng cũng tuyệt đối không kém.
“Linh Thể song tu.”
Long Thiên âm trầm cắn răng, con mắt chớp động nguy hiểm. Lúc trước Vân Hoàng luyện thể tu vi tuy rằng không tệ, nhưng muốn uy hiếp hắn còn kém nhiều, bất quá nếu mà linh lực tu vi của hắn cũng không kém thì Vân Hoàng này xác thực pà một mối hoạ.
Bất kể là Bát Phủ và Cửu Phủ mâu thuẫn, hay cá nhân ân oán riêng, Long Thiên cũng muốn giết rơi Vân Hoàng.
Vân Hoàng một quyền đánh ra, cuồng phong rít gào. Hắn hai chân chạy như đạp gió, tốc độ vốn đã trở nên chậm chạp giờ phút này như chiến mã phi nước đại. Trong chốc lát vọt lên dẫn đầu.
“Diệt Phong!”
Vân Hoàng hét lớn, uy áp Thiên Thụ có tới hắn cũng không lui bước, một phong quyển trong tay nén lại thành một quả cầu nằm gọn trong tay hắn. Vân Hoàng ném quả cầu về phía trước, khu vực đó giống như bị hàng ngàn chuôi liêm đao cắt chém, thôn phệ không còn một mống. Hắn càng đánh càng hăng, hai cái cự đại phong quyển phân biệt lấy hai cánh tay của Vân Hoàng.
“Diệt Phong!”
Xoát xoát xoát xoát xoát!!!
Uy áp lực lượng giống như tờ giấy bị xé nát. Vân Hoàng phong quyển lấy làm đại đao, bổ một đao chính giữa mở đường, huỷ diệt lực lượng tràn lan, xung quanh Thiên Thụ lực lượng không chen vào được.
...
Đã được một chung trà thời gian trôi qua, cuộc đua đã dần đến hồi kết.
Tất cả không biết đã leo lên bao nhiêu, bất quá bây giờ đã không ai còn thừa tinh lực đi để ý vụn vặt này.
Chỉ còn lại mười sáu đệ tử còn trụ lại.
Những người này đều là Thanh Hư Tông đỉnh cấp thiên kiêu, đi đến một bước này chỉ có cường giả.
Vô luận là ngũ đại thiên kiêu hay những người khác, sắc mặt đều khó coi đến cực điểm.
Vân Hoàng tuy so với bọn họ tốt hơn, bởi vì hắn tu vi thấp nhất trong tất cả, nhưng cũng không tránh khỏi thở dốc.
Thiên Thụ lực lượng như đang ở trước mặt bọn họ liên tục xây tường, phá một lớp lại một lớp hiện, vô cùng vô tận, không khỏi khiến người ta tuyệt vọng.
Khoảng cách sương mù còn có mấy chục bước.
Một nhóm người rốt cuộc không chịu nổi nữa, trong miệng thổ huyết, lung lay ngã xuống. Lá cây trước ngực tiêu biến.
Còn mười bước thời điểm.
Tư Hạo hoả diễm chi đao đã lung lay như ngọn đèn trước gió, xương cốt gãy vỡ kèn kẹt, hắn đã nuốt rất nhiều đan dược chữa thương, nhưng không thể theo kịp được.
Tư Hạo lá cây trước ngực tiêu biến, hắn đã thất bại.
Tư Hạo cười khổ, thả mình xuống dưới.
Lạc Vô Ngọc thống khổ đến nghiến chặt răng. Hàn băng vỡ tan, Lạc Vô Ngọc lá cây trước ngực cũng biến mất, rơi xuống dưới kia.
Mà khiến người ta bất ngờ là, Lăng Tiến lại là người tiếp theo thất bại, vị ngũ đại thiên kiêu này khi rơi xuống vẻ mặt tràn đầy không cam lòng.
Sau đó không tiếp tục có ngũ đại thiên kiêu rơi đài, mà còn lại người đều lần lượt ngã xuống.
Còn lại năm người. Vân Hoàng, Long Thiên, Văn Phú, Thanh Diên, Bạch Ảnh.
Còn năm bước chân nữa.
Long Thiên thực lực được nhận định là mạnh nhất, nhưng không có nghĩa là hắn có ưu thế nhất.
Long Thiên âm dương bàn vỡ tan, phản phệ thổ huyết, mất đi âm dương bàn bảo vệ, thân thể đã nỏ mạnh hết đà, tru lên một tiếng oán độc cùng không cam lòng rơi xuống. Dừng bước ở bước thứ tư.
Thanh Diên lunh lực khô cạn, lôi đình vụt tắt, tay cầm trọng kích run rẩy không ngừng. Biết mình đã đến cực hạn, cuối cùng buông tay rơi xuống. Dừng bước ở bước thứ ba.
Văn Phú hoàn cảnh cũng không khá hơn là bao nhiêu. Miễn cưỡng đặt chân đến bước thứ ba liền hết chịu nổi, hoàng kim chiến phủ ảm đạm xuống, vỡ thành từng mảng nhỏ. Văn Phú rơi xuống, dừng bước ở bước thứ ba.
Chỉ còn lại Vân Hoàng và Bạch Ảnh.
Bước thứ ba, bước thứ hai, bước thứ nhất...
Trước mặt cả hai là lớp sương mù che phủ đỉnh Thiên Thụ.
Bạch Ảnh không nhịn được mà thở dài, những tinh thần xung quanh lần lượt vỡ nát, lá cây trước ngực biến mất. Trước khi rơi xuống, nàng sâu sắc nhìn về còn đang đứng vững vàng Vân Hoàng.
Trước kia, nàng chưa từng gặp người trong cùng cảnh giới có thể vượt qua mình. Mà hôm nay lại thấy được một người.
Hắn là ai?
Toàn bộ gần một ngàn người tham gia, cuối cùng chỉ có một mình Vân Hoàng hắn đứng đây.
Vân Hoàng hít một hơi lạnh làm đầu óc tỉnh táo, một bước đi vào trong sương mù.