Vô Song Chi Chủ

Chương 132: Vòng thứ nhất




Ngay sau khâu đăng kí, toàn bộ đệ tử tham gia Thanh Hư đại hội được tập trung vào một quảng trường lớn.

Một vị trưởng lão thanh âm truyền đi khắp quảng trường.

“Quy củ vẫn như mọi năm, nhưng ta vẫn sẽ nhắc lại.”

“Vòng đầu tiên, toàn bộ đệ tử sẽ được truyền tống đến một vùng sâm lâm, bên trong sâm lâm cất giấu tổng cộng ba ngàn hạt châu.”

“Chỉ cần có được một hạt châu, giữ được đến hết thời gian thi đấu là thông quan.”

Vân Hoàng có chút sững sờ, dễ như vậy?

Phải biết rằng tổng số đệ tử tham gia đã lên tới gần một vạn, ba nhàn hạt châu chia ra mỗi người một hạt thì cũng có tới ba ngàn người, tỉ lệ thông quan cũng rất lớn.

Như vậy thu hồi một hạt châu, tìm chỗ nào đó trốn tiệt đến khi kết thúc. Chỉ cần vận khí không quá kém thù chắc chắn có thể thông quan.

Nhưng mà, trưởng lão lại nói tiếp.

“Bất quá, tuy rằng chỉ cần sở hũu một hạt châu là có thể thông quan. Nhưng hạt châu này, có thể đổi thành điểm cống hiến.”

“Mỗi một hạt, chính là một trăm điểm cống hiến!”

Trưởng lão vừa dứt lời, toàn bộ đệ tử đều lâm vào điên cuồng.

Một hạt một trăm điểm cống hiến! Bọn họ tại bên trong phấn đấu vì cái gì? Không phải vì điểm cống hiến sao? Có điểm cống hiến mới có thể đổi được trân quý tài nguyên. Con đường tu hành cơ hồ đang trải rộng trước mắt.

Vân Hoàng ngược lại rơi vào trầm tư.

Từ một trò chơi không có tính uy hiếp trong phút chốc đã trở thành một ván bạc to lớn, mà tất cả thay đổi chỉ vì một điều luật.

Vân Hoàng tất nhiên cũng rất muốn điểm cống hiến. Nhưng suy nghĩ tới những khả năng có thể xảy ra, hắn không thể không cẩn thận suy tính đối sách.

Nguy cơ lớn nhất bây giờ mà hắn có thể đụng độ là gì?

Là vây công.

Bất kể là từ Cửu Phủ những thế lực thù địch ẩn giấu trong bóng tối ra tay hay là kẻ muốn đoạt bảo. Tại đây có gần vạn người tham gia, ngoại trừ năm vị thiên tài Thông Linh cảnh bát cấp viên mãn chiến lực ra. Còn có mấy trăm Thông Linh cảnh bát cấp sơ kì trung kì. Thông linh cảnh thất cấp phải lên tới vài ngàn. Còn lại chính là Thông Linh cảnh lục cấp. Chín thành tinh anh thiên tài của Thanh Hư Tông đều tại nơi này.

Bị vây công, quả thật không phải chuyện gì tốt.

Hắn thời gian qua còn bị rất nhiều ánh mắt bất hảo soi mói qua lại, nếu không phải nơi đây cấm đoán, sợ rằng hắn đã bị hạ thần thức ấn kí đến che kín người.

Đang trầm tư suy nghĩ, thì ba đạo thân ảnh đã hiện ra đằng sau hắn.

“Đại sư huynh uy vũ! Nhất định phải cố lên a!”

“Đại sư huynh uy vũ! Nhất định phải cố lên a!”

“Đại sư huynh uy vũ! Nhất định phải cố lên a!”

Đó là ba người Phương Chính, Hàn Vi Vi, Chước Dương.

Cả ba chính là những người đầu tiên bái lập một hạ của Lục Thi Y.

Tuy rằng ba bọn họ có chút không hiểu sự đời, nhưng cũng biết vì mình mà sư tôn Lục Thi Y dính phải rất nhiều rắc rối.

Lấy tu vi này, cả ba chả thể giúp đỡ được gì. Hiện tại, cả ba chỉ có thể lấy hết sức trợ uy cho đại sư huynh của mình.

Vân Hoàng nhìn cả ba cười nhẹ, gật đầu một phát quyết tâm.

“Được rồi! Bắt đầu!”

Một vị trưởng lão hô lên, xung quanh mười vị trưởng lão cũng hiện thân, nguy nga uy áp toả ra. Một màn quang mang bao phủ lấy Vân Hoàng cùng gần vạn đệ tử. Hắn cảm thấy tinh thần nhận được đôi chút rung động nhè nhẹ.

“Truyền tống hoàn tất!”

Phốc!

Vân Hoàng quang cảnh xung quanh dần khôi phục lại.

Hắn nhanh chóng xốc lại tinh thần, con mắt đảo qua đảo lại xung quanh.

Vùng này sâm lâm được hình thành từ vô vàn những gốc đại thụ lớn, mỗi gốc có độ cao đều không thấp hơn năm trăm trượng, bề rộng cũng phải tới năm mươi sáu mươi trượng. Một số gốc còn cao vượt quá ngàn trượng, rộng cả trăm trượng bề ngang.

“Nơi đây toàn bộ các phương diện đều bị áp chế.”

Vân Hoàng lấy ra một đoạn phi kiếm, muốn thôi động phi kiếm phi hành. Quả đùng như hắn nghĩ, tại đây thực lực bị hạn chế còn một phần năm so với lúc ban đầu.

Bất quá, khi hắn thôi động hồn lực, hồn lực của hắn vẫn như thế hùng mạnh, không chút nào nhận áp chế.

“Xem ra nơi này không thể kiềm chế hồn lực.”

Vân Hoàng có chút vui mừng, hồn lực còn nguyên vẹn, đây sẽ trở thành một lá bài tẩy quan trọng của hắn.

Hắn đem hồn lực ngưng tụ vào con ngươi, lập tức xung quanh Vân Hoàng liền thay đổi.

Những thứ đã tồn tại bên trong khu vực sâm lâm rộng lớn này ít nhiều đều có khí tức tương đồng với nhau, nhưng hạt châu khí tức lại hoàn toàn bất đồng. Hạt châu chỉ là đồ vậy được bỏ vào gần đây thôi cho nên khí tức so với mọi vật trong sâm lâm đều có khác biệt. Tìm ra khác biệt đó, hắn có sáu thành cơ hội nắm chắc tìm được hạt châu.

Hồn lực vừa thôi động trong nháy mắt, Vân Hoàng nhìn thấy một tia năng lượng khác biệt so với xung quanh, ẩn giấu giữa biển năng lượng của sâm lâm. Vân Hoàng cẩn thận xem xét đạo năng lượng này. Xác nhận nó không phải phát ra từ con người. Hắn mới ẩn nấp đi chính mình thân hình cùng khí tức, hướng phía đoàn năng lượng kia mà tiến đến.

Quả nhiên di chuyển được khoảng mấy trăm bước chân, một hạt châu được hắn từ trong bụi cây móc ra.

“Chỉ cần có cái này, liền có thể thông quan.”

“Bất quá, bây giờ chân chính quyết đấu mới là bắt đầu.”

Đột nhiên, hắn cảm nhận được ở phương xa có động tĩnh.

“Có người.”

Vân Hoàng thân hình chớp động, trong nháy mắt hoà lẫn vào thiên địa chi lực. Thần thức cũng tạo thành bình trướng ngăn cản tra xét, trầm ổn hướng về phía có người.

Ba động linh lực dũng mãnh, tựa hồ như xảy ra giao chiến.

Vân Hoàng một bên quan chiến, phát hiện ra đó là hai nam cùng một nữ đệ tử.

Hai cái nam đệ tử này dường như phát sinh xung đột, mà xung đột dường như từ nữ tử kia mà ra.

Thiếu nữ nhìn ra hai nam nhân kia đang tranh giành nàng, một mặt ra vẻ khuyên can, nhưng bên trong con ngươi lại ngập tràn thoả mãn.

Vân Hoàng thở dài, đây là thí luyện, cũng không phải là đánh ghen tình trường a.

Hắn trong nháy mắt xuất thủ, ba đệ tử kia tu vi chỉ vừa vặn đạt tới Thông Linh cảnh thất cấp sơ kì. Thâm chí đến cả hắn ra tay thế nào đều không bắt được tàn ảnh, bị hắn phong bế linh lực, lập tức đánh ngã hôn mê.

Hắn một phen lục soát, vận khí không tệ, thu được thêm một hạt châu nữa.

Đối với ba người nhẫn trữ vật, Vân Hoàng cũng lười chả thèm lấy. Lấy Cửu Phủ bên trong tài nguyên cùng đồ vật. Không cần thiết phải đi cướp đoạt của quỷ nghèo để kiếm ăn.