Vô Song Chi Chủ

Chương 12: Lục Thi Y




Sau khi chiến thắng Lý Hoằng, Vân Hoàng thu lại Bích lôi chùy.

Dù sao thì Bích lôi chùy cũng là một thượng phẩm pháp bảo, đối với tu vi hiện tại của Vân Hoàng thì vẫn có tác dụng lớn.

Nếu thật sự giao thủ, Vân Hoàng có thể đánh ngang cơ với Lục mạch, thậm chí là Lục mạch đỉnh phong, nất quá đó cũng chỉ là trên lí thuyết. Sức mạnh của một tu sĩ không chỉ dựa trên linh lực hay nhục thể mà còn cả đấu kĩ, công pháp tu luyện, ngộ tính, pháp bảo,… Muôn vàn các điều kiện khác nhau.

Mà về pháp bảo thì Vân Hoàng có thiếu sót rất lớn, nhưng bây giờ Bích lôi chùy đã đem điểm yếu đó lấp lại.

“Giá như bây giờ có một cái nhẫn trữ vật thì tốt biết mấy” – Van Hoàng thở dài.

Hắn không muốn giống như cái tên Lý Hoằng kia, đồ hắn muốn cất giấu bây giờ quá nhiều, một cái túi vải không đủ chút nào. Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của mình thì Vân Hoàng lại từ bỏ ý định. Trước kia, khi hắn đã là một tu sĩ Luyện khí cảnh cũng chỉ kiếm được một cái trung phẩm nhẫn trữ vật.

Ngẫm lại liền thấy chua sót.

Sau cùng, tạp dịch tranh đấu cũng liền tiến đến hồi kết, chỉ còn duy nhất một trận so tài.

Vân Hoàng, lấy tư thế nghiền ép đánh bay mọi đối thủ.

Lục Thi Y, cũng giống như Vân Hoàng, toàn thắng.

Lục Thi Y là một đệ tử tạp dịch đã gia nhập Phong Ngân tông gần một năm rưỡi, tu vi chỉ còn cánh Tứ mạch một lằn chỉ. Mà nghe nói, nàng đã dừng ở cảnh giới này hơn một năm rồi, không ai biết lí do tại sao.

Bất quá, Lục Thi Y giá trị nhan sắc vẫn cực lớn, thậm chí trong ngoại môn danh khí cũng rất thịnh, bao nhiêu nữ đệ tử ghen tị, nhiều đẹ tử ngoại môn lúc này cũng lục tục chạy đến, muốn xem nữ thần của mình thi đấu.

Bọn họ bắn ánh mắt sắc bén về phía Vân Hoàng, tên khốn may mắn, vậy mà lại có thể tiếp xúc trực tiếp với Lục nữ thần.

“Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!”

“Tên này làm vấy bẩn Lục Hoa Y mất!”

“Vân Hoàng, nếu ngươi dám câu dẫn nàng ta…”

Vân Hoàng nằm không cũng trúng đạn, địa vị của hắn trong mắt mấy tên kia hiển nhiên từ một vị sư đệ tạp dịch giáng xuống hẳn sâu bọ tồn tại.

Vân Hoàng sao có thể không hiểu tâm tư của đám này. Lúc này, hắn thật sự muốn mở đầu bọn nó ra để xem mạch não có hay không bị lắp sai? Ta nhìn giống như đang quyến rũ nữ thần của các ngươi hả?

Tranh đấu với mấy cái hùng hài tử gấu con, vẫn là một loại vi diệu mà bi ai cảm giác.

Lục Hpa Y một thân tố y điên đảo chúng sinh, chĩa kiếm về phia Vân Hoàng.

Vân Hoàng cảm thấy khí chất của Lục Hoa Y so với các nữ tu bình thường thì hơn hẳn một đoạn lớn, trong giới tu chân cũng vô cùng hiếm có. Bất quá Vân Hoàng tâm cứng như thiết kim, đừng mong mĩ nhân kế có thể lay động hắn.

“Lục sư tỉ, xuất chiêu!”

Luận về tuổi tác, Vân Hoàng còn lớn hơn Lục Hoa Y một chút, nhưng theo thời gian nhập tông vẫn phải gọi một tiếng sư tỉ.

Lục Hoa Y mở đầu tấn công, nàng một thân liễu kiếm, thân thể như cánh hoa đung đưa, kiếm khí không mãnh liệt mà như ảo như thật, kết hợp cùng với tinh diệu bộ pháp, giống như cảnh xuân tồn tại, khiến người ta không khỏi đẹp lòng vui mắt.

Nhưng trong thâm tâm của Vân Hoàng thì đã là một mảnh ngờ vực, mỗi đường kiếm khí, Ngũ mạch đỉnh phong công kích thực lực cũng không hơn gì cái này. Đây không phải là đièu làm hắn bất ngờ nhất, kinh hãi nhất chính là một đòn này còn dính tới cả ý cảnh tồn tại.

Một cái Tam mạch tiểu tu sĩ, vậy mà lại chạm tới cánh cửa ý cảnh mà rất nhiều Thất mạch, Bát mạch vô pháp sờ tới? Thiên phí như vậy quả thậ nghịch thiên!

Vốn thiên phú của Vân Hoàng cũng chỉ thuộc hàng trung đẳng, nên đối với người có nghịch thiên thiên phú cùng ngộ tính vẫn là rất hâm mộ.

Nhưng tại sao trong một tông môn nhỏ tận nơi thâm sơn cùng cốc như Phong Ngân tông lại có thiên tài bực này?

Vân Hoàng nhục thân dù sao cũng mạnh hơn nhiều so với Ngũ mạch, nên hắn lắt léo tránh né qua, trong đầu liên tục suy nghĩ đến cái tên Lục Thi Y này.

Đột nhiên, một dòng điện xẹt qua đại não Vân Hoàng.

Lục Thi Y, Lục Thi Y,… Tuyệt thế Lục Hoa Nữ Đế!!!

Năm đó, Lục Hoa Nữ Đế quả thật là một cái truyền kì tu chân giả, lấy thời gian hai mươi sáu năm tu luyện đến Ngưng niệm cảnh đỉnh phong, ba năm sau nữa đột phá Hư thiên cảnh, ở Vĩnh Lạc đại lục quả thật là một cái truyền thuyết tồn tại.

Mà truyền thuyết ấy, đang ở nơi đây cùng Vân Hoàng hắn đánh một trận oanh oanh liệt liệt.

Thừa cơ Vân Hoàng đột nhiên thất thần, kiém khí liền chém lên tay hắn, lưu lại một đạo nhàn nhạt vết máu.

Đúng vậy, chỉ là một đạo nhàn nhạt vết máu!

Lục Thi Y vô cùng ngạc nhiên, nàng tất nhiên hiểu rõ uy lực từng đạo kiếm khí của mình, dù là Ngũ mạch đỉnh phong cũng phải tốn công phu mà chặn lại, vậy mà chỉ để lại trên người Van Hoàng một đạo vết máu, mà cái này cũng chỉ là giống như phàm nhân bị trầy da thôi, căn bản không tính là vết thương.

Người trước mắt nàng, quả nhiên là che giấu rất sâu, hắn tại mấy trận trước còn giữ rất nhiều thực lực.