Vô Song Chi Chủ

Chương 103: Tây bắc nguy hiểm




Ngồi trên phi hành khí, Vân Hoàng khởi hành đến phía tây bắc Lạc Dương.

Thực ra phi hành trên không hoàn toàn có thể dùng phi kiếm, nhưng tốc độ của phi hành khí trên đường dài thì tốt hơn phi kiếm nhiều.

Vân Hoàng tại Linh An đoàn đã nhận mất cái nhiệm vụ khai phá hải đồ. Những nhiệm vụ này thường luôn đầy rẫy ra vì hải dương rất rộng lớn, cống hiến điểm thưởng cho rất nhiều. Bất quá số người nhận lại ít đến đáng thương.

Vân Hoàng thần thức toả ra hết cỡ, linh lực xung quang hắn xung động, hoá thành những đường vân trên quyển trục. Người khác thần thức chỉ có thể cảm nhận vì vậy sẽ hao phí nhiều thời gian đi khắp nơi, nhưng hắn có thể “nhìn thấy” rõ mồn một như quan sát bằng mắt thường.

“Chậc! Việc này cũng không khó lắm!”

Thần thức của hắn rất mạnh, chỉ đi lòng vòng một chút đã vẽ ra hơn chục dặm hải đồ.

Vân Hoàng đáp xuống một cái tiểu đảo ở phụ cận. Hắn thần thức bao trùm toàn bộ đảo, dò xét xem có bất kì vật gì có ích không. Không ngoài dự đoán, đồ vậy có nhưng đối với hắn không có một chút tác dụng nào.

Vân Hoàng thở dài, Luyện Khí viên mãn tu luyện đã khó khăn như vậy rồi đạt đến Thông Linh tài nguyên tiêu hao sẽ khủng khiếp như thế nào nữa.

Đột ngột, từ bên dưới mặt nước đâm ra một cái xúc tu, Vân Hoàng thần thức luôn luôn duy trì nên hắn ngay lập tức phát hiện ra. Vân Hoàng một quyền đánh thẳng xuống dưới, quyền phong ngưng thành sắc bén phong nhân cắt nhiều vết trên xúc tu kia, tiên huyết chảy ra. Bên dưới truyền tới ba động tức giận, lại thêm hai cái xúc tu đâm thẳng lên phía trước. Vân Hoàng vội vàng thu hồi phi hành khí, giọng nói nghiêm trọng.

“Hải thú, Tam cấp trung giai hải thú!”

Từ bên phải hắn xuất hiện một đợt triều thần cao vô cùng, từng khối nước nặng nề có thể phá huỷ thân thể yêu thú hướng phía Vân Hoàng xông tới. Hắn xung quang phong bạo kinh hồn bắt đầu xoáy tròn, Vân Hoàng rút ra phi kiếm, bấm niệm pháp quyết, toàn bộ phong bạo lấy kiếm làm điểm tụ. Một kiếm chặt ngang, linh lực xung quanh ba động, triều thần hùng dũng bị cắt ngang làm đôi.

Vân Hoàng không có tiếp tục chiến đấu, hắn tế xuất ra phi hành khí, nhanh chóng cưỡi phi hành khí chạy đi, con hải thú này ít nhất cũng là Tam cấp trung giai bên trong đỉnh phong tồn tại, hơn nữa lại có năng lực thiên phú bổ trợ. Loại chiến lực này, nếu trên mặt đất hắn còn có cơ hội lưỡng bại câu thương, nhưng trên hải dương đánh nhau thì chắc chắn không trụ được năm mươi chiêu.

Đằng sau có âm thanh đuổi theo, Vân Hoàng không ngại đem thêm càng nhiều trung phẩm linh thạch tăng tốc cho phi hành khí, cuối cùng trốn thoát được.

“Thảo nào chả ai lại đi nhận cái nhiệm vụ này. Đi linh tinh chết như chơi!”

Hắn không biết rằng, hằng năm số người chết trong lúc làm nhiệm vụ khai phá hải đồ rất nhiều, vì thế người nhận đã ít lại càng ít. Ở tại trung tâm khi gặp cường đại hải thú có thể chạy vào trong hải thành lánh nạn. Trừ một chút kinh khủng hải thú ra, tất cả đều né tránh hải thành. Nhưng ở những vùng hoang sơ này thì khác, không có hải thành bảo hộ, tu sĩ căn bản giống như mồi ngon.

Hải thú là một chi của yêu thú, huyết nhục của tu sĩ đối với chúng là vật đại bổ. Vì vậy tu sĩ càng mạnh càng hấp dẫn hải thú, trừ khi mạnh vượt quá khiến chúng sợ hãi. Vân Hoàng ẩn tàng rất tốt, hải thú chỉ cảm nhận được hắn không “ngon miệng” nên bỏ qua, hắn cứ như vậy tránh thoát một kiếp.

Đêm đã dần buông xuống, Vân Hoàng không dám chậm trễ, nhanh chóng tìm một hòn đảo để trú chân. Phi hành trên hải dương vào ban đêm cực kì nguy hiểm.

Vân Hoàng trú tạm trong một hòn đảo vừa tìm được, hắn thu lại phi hành khí, dùng chân hoả đốt một chút củi cho có ánh sáng. Trong hòn đảo tối tăm lay lắt một chút ánh lửa.

Vân Hoàng không nhịn được mà thở dài. Vì nghĩ nhiệm vụ này dễ ăn nên hắn nhận liền mười mấy cái. Vị chấp sự ở đó nhìn hắn với ánh mắt kì lạ, sau đó liên tục khích lệ hắn, nói là hoàn thành hết chỗ này sẽ có cống hiến rất lớn. Vì thế nên Vân Hoàng liền lao vào.

“Xui xẻo thật! Ta làm nhiệm vụ là để kiếm cống hiến điểm chứ không phải để chết a!”

Vân Hoàng ngả người vào gốc cây đằng sau, ngắm nhìn mặt trăng trên cao kia. Trăng nơi hải dương này đặc biệt sáng và lớn, nhưng không thể xua tan được bóng đêm dày đặc của biển cả.

Vân Hoàng nhắm mắt lại, xung qyanh hắn rớt xuống từng hạt tinh quang, tạo thành những dòng suối tinh quanh đầu nhập vào thân thể Vân Hoàng.

Tu luyện khoảng hai canh giờ, đột nhiên Vân Hoàng cảm nhận được khí tức đã bước vào hắn hai trăm trượng xung quanh.

Vân Hoàng mở mắt ra, thần thức xuyên thấu nhìn đến thì phát hiện ra một phàm nhân. Người này chỉ che bên dưới bằng lá cây, khuôn mặt bặm bợm có dính bùn đất, cầm một cây giáo bằng gỗ, mũi giáo là đá được mài nhọn và buộc bằng dây leo.

Vân Hoàng toàn thân vẫn toả ra quang mang bởi vì tinh quang bao phủ. Đột nhiên người đó xông lên, mũi giáo đâm về phía Vân Hoàng, nhưng căn bản không thể tổn thương hắn mảy may, bị hộ thể linh lực của hắn trấn bất tỉnh, thất khiếu chảy máu.

...

Hạ Lân Hải Thành, Linh An đoàn phân bộ.

“Ngươi dẹp hết những nhiệm vụ sang phía tây bắc Lạc Dương rồi à?”

Vị chấp sự kia khó hiểu hỏi.

“Hôm trước đã có một vị Đồng cấp thành viên nhận hết toàn bộ rồi. Xem nào, mười tám nhiệm vụ khai phá hải đồ, ba nhiệm vụ tìm kiếm tung tích của thành viên mất tích, toàn bộ đều là phía tây bắc thì phải.”

Vị kia tức giận, không nhịn được mà quát to.

“Ngươi cái tên ăn hại này, tổng bộ đã ra chỉ thị trừ khi có Chân Đan cảnh cường giả dẫn đội, nếu không nghiêm cấm bất kì sự xâm nhập nào về phía tây bắc. Bây giờ chỗ đó đã trở thành cấm địa rồi!”

Những Ngân cấp thành viên xung quanh cũng xì xào bàn tán.

“Thật vậy? Tây bắc Lạc Dương đã trở thành cấm địa?”

“Cần Chân Đan cảnh cường giả dẫn đội?”

Như để giải đáp thắc mắc về vuệc này, vị kia truyền âm ra khắp phòng.

“Nửa tháng trước, rất nhiều tiểu đội của các thế lực lẫn tông môn đều mất liên lạc, sự gia tăng hoạt động của hải thú. Cấp trên đã suy đoán rất có thể có Hải Vương xuất thế!”

Từ Hải Vương vừa phát ra, cả phòng lạnh ngắt như tờ, im lặng đến mức kim rơi có thể nghe thấy tiếng.

Hải Vương, từ có thể doạ khóc bất cứ trẻ em nào ở Lạc Dương này. Thống lĩnh quân đoàn hải thú, là cường địch đáng sợ nhất đối với nhân tộc tại Lạc Dương.

Không chỉ có sức chiến đấu cực mạnh, Hải Vương còn có thể khiến hải thú không tiếc vì nó bán mạng. Hải Vương xuất hiện ba trăm năm trước đã gây tổn thất cực lớn, thậm chí dư âm vẫn tồn tại tới bây giờ.

...

Vân Hoàng lúc này đang bị vây công bởi hàng trăm phàm nhân, nhưng những phàm nhân này có điều gì đó rất lạ. Họ con mắt dường như không có con ngươi. Tất cả trạng thái đều vô cùng cuồng loạn, trừ những người có cùng phù văn, chúng tấn công tất cả những vật di chuyển.

Vân Hoàng cánh tay vung lên, linh lực hoá thành những sợi dây nhỏ trói đám người đang điên vào. Tổng cộng gần hai mươi người bị hắn trói lại, treo ngược lên. Dù vậy, tất cả vẫn chống trả quyết liệt, điên cuồng vùng vẫy để thoát ra.

Vân Hoàng không có để ý việc đó, hắn thần thức tinh tế quan sát, phát hiện sau gáy của mỗi người đều có một cái ấn chú chứa phù văn màu đen.