Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 34: Tôi tưởng anh




(tưởng vừa có thể hiểu là nghĩ vừa có thể hiểu là muốn)

Tiểu tử từ trước đến giờ không để ý mấy chuyện này, thường ngày cũng bỏ qua, nhưng ngày hôm nay ở trước mặt cao nhân của Trường Xuân quan, Phương Dĩ Chính không thể chịu nổi được nữa.

Hải Nguyên cư sĩ ngăn trở Phương Dĩ Chính quát lớn, lạnh nhạt nói: “Vị tiểu bằng hữu này lại có cao kiến gì?”

“Không hẳn là cao kiến…” Đoạn Hồi Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói: “Nội hàm linh cơ của Kim long vốn đang tản mát, chỉnh lại như thế, càng tán đến không còn chút nào.”

“Vô tri không sợ!” Hải Nguyên cư sĩ khịt mũi coi thường, quyết định không nhìn hai tên tiểu bối này nữa, xoay người tiếp tục nói chuyện với Phương Dĩ Chính.

Phương Tuấn do dự nhỏ giọng nói: “Nhưng Hải Nguyên cư sĩ là cao nhân Trường Xuân quan ẩn thế, thì phải… Sẽ không sai đi?”

Đoạn Hồi Xuyên nhún vai một cái, không hề mù quáng theo “quyền uy” nhân sĩ.

Thời đại này, làm kinh doanh huyền học phải có chút bản lãnh thật sự, nên có mấy người thật sự không màng danh lợi đến mức đi ẩn cư đâu?

Dù sao cũng là phong thủy liên quan đến chính mình, Phương Tuấn vốn coi thường phong thuỷ huyền học yêu ma quỷ quái, trải qua sự việc Hồ Tiên miếu, bây giờ cậu đã thành tín đồ của Đoạn Hồi Xuyên.

“Vậy theo ý kiến của anh, ván cờ này nên thay đổi gì?”

Đoạn Hồi Xuyên đã quan sát kỹ toàn bộ hành lang uốn khúc cùng hướng đi của linh khí, hắn nhìn chăm chú vào đám người hầu đang bận rộn sắp đúng bố cục phong thủy, suy tư:

“Bỏ bớt tiền đồng dư thừa là đúng, nhưng không thể treo tiền đồng lên chỗ cao nhất, Kim long vốn đã không chịu nổi gánh nặng, trên đỉnh đầu còn đè thêm một toà thất tinh củng nguyệt chỉ sợ gây tác dụng ngược lại, việc cấp bách một là ôn dưỡng linh cơ của Kim long, hai là tạo ra tình huống không áp lực, vừa có thể trợ giúp mắt trận gánh chịu linh khí dư thừa, vừa có thể dẫn dắt linh khí tới mắt trận.”

Bạch Giản như hiểu như không gật gật đầu, Phương Tuấn mắt thấy mọi người sắp làm xong, rất là lo lắng thoáng lên giọng: “Cụ thể đến cùng phải làm như thế nào?”

“Ôn dưỡng linh cơ trái lại là đơn giản, tôi tính dùng phù ấn là được. Còn tiền đồng…” Đoạn Hồi Xuyên trầm ngâm chốc lát, khẽ mỉm cười: “Có biết tiền đồng cá chép không? Dùng tiền đồng làm vảy.”

“Cá chép…” Phương Tuấn ngẩn ra, nhất thời phản ứng lại: “Cá chép vượt vũ môn?!”

Cậu nhất thời kích động không khống chế âm lượng, khiến mọi người nhìn dồn lại.

“Cái gì cá chép nhảy long môn?” Hải Nguyên cư sĩ nhíu mày lặp lại một lần, lão ngẩng đầu lên kiểm tra lại tân phong thủy cục mình vừa nói, tự giác thấy không có bất cứ vấn đề gì.

Tuy nói tiền đồng cá chép cũng là một ý tưởng làm người sáng mắt, thế nhưng lão tuyệt đối không muốn thừa nhận đây là một thứ xuất từ tiểu tử vắt mũi chưa sạch vừa bị mình răn dạy.

“Người trẻ tuổi, cho dù có chút thiên phú cũng phải làm đến nơi đến chốn, đừng có cố làm náo động, mơ tưởng xa vời sẽ rơi xuống rất thảm.” Hải Nguyên cư sĩ tức giận không vui: “Lão phu vừa nãy đã dạy cậu, linh cơ tản mát chỉ là giả tạo, cậu lại dùng tiền đồng cá chép dẫn dắt linh khí hội tụ, căn bản là không có một chút tác dụng nào! Lão phu không biết cậu bái sư ở đâu, nếu như là đệ tử của ta, thích lấy lòng người như vậy, sớm đã bị ta đuổi về đóng cửa tự suy nghĩ lỗi lầm rồi!”

Mấy người đang mải nói chuyện, đám người hầu đã hoàn toàn dựa theo bố trí của Hải Nguyên cư sĩ cải tiến xong phong thủy cục.

Khoảnh khắc việc cải tiến triệt để hoàn thành, phảng phất có một trận thủy triều vô hình nhỏ tràn qua.

Lực chú ý của Phương Dĩ Chính hoàn toàn dồn vào ao Kim long, tự nhiên không bỏ qua bất cứ âm thanh nào, lúc này kích động đến mặt đỏ bừng, cười ha ha: “Cư sĩ thực sự là quý nhân của Phương gia!”

Hải Nguyên cư sĩ thấy trận pháp nổi lên hiệu quả, không khỏi mỉm cười vuốt râu, lão đang muốn khiêm tốn vài câu, không ngờ chợt biến nảy sinh ——

Tiền đồng treo lơ lửng trên vị trí cao nhất không gió mà bay, va vào nhau phát ra tiếng lanh lảnh dễ nghe, ngũ trảo Kim long nguyên bản đang đứng vững vững vàng vàng giữa ao giống bỗng như uống rượu say lay động một chút!

Thế rồi phạm vi lay động càng lúc càng lớn, trong khi không có một trận động đất nào.

Dưới con mắt mọi người, Kim long đột nhiên “Đùng” một cái ngã xuống đất, tiền đồng còn lại trong ao cũng bị đập văng ra ngoài mấy viên, trong đó một viên thiếu chút nữa đập trúng đầu Hải Nguyên cư sĩ đứng gần nhất.

“Làm việc kiểu gì vậy? Sao pháp khí lại đứng không vững?!”

Nhiều người thất kinh, quản gia vội vàng gọi người tiến lên ba chân bốn cẳng đỡ Kim long dậy, một lần nữa đặt vào giữa, vạn vạn không ngờ tới, pháp khí này như bị một đại thủ vô hình thao túng, lại một lần nữa ngã sang một bên!

“Này —— này là xảy ra chuyện gì?!” Phương Dĩ Chính bị dọa đến kinh hãi biến sắc, quay đầu lo lắng nhìn về phía Hải Nguyên cư sĩ.

Người sau mặt như không thể tin được, trong miệng tự lẩm bẩm: “Không thể, phán đoán của ta xưa nay không sai lầm.”

Lão bỗng nhiên quay đầu lại, ngón tay khô gầy chỉ về Đoạn Hồi Xuyên thờ ơ lạnh nhạt trong đám người, tức giận đến dựng râu mép trừng mắt: “Ngươi! Có phải là ngươi lén giở trò gì với lão phu hay không?!”

Đoạn Hồi Xuyên không nhịn được lườm một cái, tuy rằng bị mất mặt tại chỗ không dễ chịu, thế nhưng cũng không có thể nói suông oan uổng người ta chứ.

Hắn bất đắc dĩ móc móc lỗ tai: “Lão tiên sinh, nếu tôi thật sự muốn làm trò gì, thì cũng quang minh chính đại làm, căn bản không cần lén lút hại.”

“Ngươi ——!” Hải Nguyên cư sĩ trong nháy mắt bị nghẹn nói không ra lời.

Phương Tuấn rất tán thành mà gật gật đầu: “Đoạn đại sư nói không sai, ba, không bằng thử biện pháp của anh ấy xem? Ba không phải thường giáo dục con, thực tiễn là hiểu biết chính xác mà.”

Ôi chao? Không đúng rồi, này rõ ràng là phong thủy cục nhà mình xảy ra vấn đề, nó còn ở trong tối sảng khoái cái gì?

Phương Dĩ Chính từ kinh nộ và hoảng loạn trấn định lại, sâu sắc liếc nhìn Đoạn Hồi Xuyên một cái, ông nhớ tới mặt nam nhân này, dĩ nhiên không phải bởi vì lớn lên đẹp mắt, mà là chính mình tựa hồ mỗi lần gặp chuyện cổ quái, đều thấy hắn xuất hiện.

Bất kể là sự việc hòn đá đen mấy năm trước, hay là việc cha con Đường gia, hoặc là ngày hôm nay, làm sao khiến ông không khả nghi?

Phương Dĩ Chính chưa hề để lộ nghi hoặc từ đáy lòng ra, chỉ hướng sang Đoạn Hồi Xuyên chậm chạp nói: “Đoạn tiên sinh, theo lời cậu giải thích, tựa hồ biết Kim long vì sao lại đứng không được? Nếu như cậu nói ra nguyên cớ, tôi sẽ tạm thời thử một lần.”

Trước mặt Trường Xuân quan Hải Nguyên cư sĩ, nếu như người này dám nói hươu nói vượn, nói quá mức thì mời ra ngoài. Phương Dĩ Chính âm thầm nghĩ.

Hải Nguyên cư sĩ cũng lạnh mắt nhìn, phàm là không nói ra được căn nguyên, lão nhất định phải thay sư phụ của tên tiểu tử thúi không biết trời cao đất dày này giáo huấn lại một chút!

“Tôi vừa nãy đã nói qua.” Đoạn Hồi Xuyên lắc lắc đầu: “Là linh cơ của Kim long tản mát, cũng không phải tràn đầy giả tạo, thất tinh củng nguyệt trận tuy tốt, nhưng không hốt thuốc đúng bệnh, khí tràng xung đột lẫn nhau, đương nhiên hoàn toàn tác dụng ngược.”

“Lời lẽ sai trái!” Hải Nguyên cư sĩ cười lạnh một tiếng: “Ý của ngươi là, lão phu mấy chục năm kinh nghiệm, còn không bằng tiểu tử mới ra đời như ngươi tùy tiện liếc nhìn?”

Phương Dĩ Chính nhanh chóng điều đình: “Cư sĩ chớ nên tức giận, Đoạn tiên sinh nếu nói như vậy, nhất định cũng đã có biện pháp giải quyết đi?”

Đoạn Hồi Xuyên không muốn đấu khẩu, dùng sự thực nói chuyện mới là biện luận có lợi nhất.

Hắn không cần giả vờ khiêm tốn, lúc này gật gật đầu: “Tôi xác thực có một biện pháp có thể thử, nhưng cần một cây bút lông. Mặt khác tháo hết rèm tiền đồng ra đi.”

“Bút lông? Cậu là muốn vẽ bùa chú sao? Hay chỉ cần bút là đủ rồi? Chẳng lẽ không cần chu sa nghiền nát với giấy bùa?” Phương Dĩ Chính không tìm ra manh mối trong yêu cầu của hắn.

“Bút?” Phương Tuấn sáng mắt lên, chỉ mong hiến vật quý lấy bút lông sói Tiêu Phượng ra: “Tôi có đây! Đoạn đại sư xem có thể sử dụng không?”

Đoạn Hồi Xuyên tiếp nhận bút xem qua, một tia linh khí như có như không quanh quẩn hội tụ nơi lông bút, có thể bảo đảm mỗi một phút viết lên đều gia trì sức mạnh, hắn không khỏi than thở một tiếng: “Thực sự là bút tốt.”

Phương Tuấn thấy hắn tán thưởng, đắc ý cười đến híp cả mắt: “Anh dùng được là tốt rồi.”

Phương Dĩ Chính biểu tình càng ngày càng cổ quái, con trai ông không phải luôn luôn nhìn không lọt loại “thầy bà” này sao? Làm sao hôm nay lại đổi tính? Chẳng lẽ là bị đổ cái thuốc mê gì rồi?

Hải Nguyên cư sĩ ung dung thong thả mở miệng: “Đừng trách lão phu không nhắc nhở cậu trước, pháp khí cỡ Kim long này, nếu như cậu tu hành không đến nơi đến chốn, không tự lượng sức tăng thêm một chút bùa chú không thích hợp lên trận pháp, nhẹ thì tổn thương pháp khí, nặng thì phản phệ bản thân.”

Phương Dĩ Chính nghe hắn nói như vậy, không khỏi có chút do dự, vạn nhất Đoạn Hồi Xuyên thất bại, chẳng phải là hủy hoại pháp khí giữ nhà của ông?

Đoạn Hồi Xuyên đối với chuyện này chỉ nở nụ cười, bút phượng lông sói dưới tay hắn linh động mà đi một vòng, không có chút gì do dự, không nhanh không chậm vượt ra khỏi mọi người, một lần nữa sắp xếp cẩn thận lại Kim long và tiền đồng trong ao, từ đâu đó lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ chứa đựng chất lỏng màu đỏ nhạt.

Phương Dĩ Chính thấy cả chu sa lẫn lá bùa hắn cũng không có, càng cảm thấy không thích hợp, muốn khuyên một cách uyển chuyển: “Đoạn tiên sinh, có nghĩ nên bàn bạc kỹ càng lại hay không… A?”

Mọi người cùng nhau kinh hô một tiếng!

Chỉ thấy bút lông sói nhúng vào bình nhợt nhạt dính một giọt nước, ngòi bút đảo mắt rơi lên đầu Kim long, một đường phù ấn cực giản dị được Đoạn Hồi Xuyên phất tay viết lên, như nước chảy mây trôi liền một mạch, từ hành động đến thái độ, không cái nào không mang theo sự tự tin mạnh mẽ, giống như bùa chú lệnh pháp khí cải tử hồi sinh này chỉ là một việc nhỏ không đáng kể.

Cuối cùng bút điểm tại mắt của Kim long, cùng lúc một vệt kim quang phóng vụt lên trời, nhanh đến mức mắt thường còn chưa kịp bắt giữ, đã tiêu tan ở trong không khí, chỉ còn lại thanh âm lúc ẩn lúc hiện như tiếng rồng gầm thét dài, xẹt qua bên tai, cẩn thận nghe kĩ, lại cái gì cũng không nghe thấy.

Có thể coi là gặp ảo giác, cũng không đến nỗi tất cả đồng thời nghe nhầm rồi đi?

Mới vừa rồi là Chân long sao? Hay là phép thuật che mắt mang đến ảo giác?

Tất cả mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, chấn động trong trầm mặc, ánh mắt mọi người nhìn về phía Đoạn Hồi Xuyên cũng thay đổi.

Chỉ có Hải Nguyên cư sĩ khiếp sợ không dám tin.

Chẳng một ai nói gì, mấy lời nghe lúc trước cũng mờ đi, vào giờ phút này, chỉ có sự thực bày ở trước mắt, so với bất kỳ lời hùng biện nào càng có sức thuyết phục hơn, làm người phát ra kính nể cùng sùng bái từ đáy lòng.

Ớ… Có vẻ động tĩnh có phần quá lớn?

Đoạn Hồi Xuyên có chút đau lòng, chỉ vì hồi phục con phá long này mà tiêu hao một giọt tinh huyết quý giá, đến cùng liệu có lời lãi gì không? Tuy rằng giọt máu kia đã được pha loãng.

Trong tầm nhìn của hắn, nội hàm linh cơ tán loạn của Kim long như hải nạp bách xuyên điên cuồng nuốt trôi linh khí bốn phía, bổ sung hao tổn, cơ hồ đem cả tài vận lưu động trong phòng hút hết sạch.

“Sau khi tháo tiền đồng ra, chế lại thành tiền đồng cá chép, treo ở trên vách tường, đừng treo quá ba cái.”

Lời nói của Đoạn Hồi Xuyên kéo thần trí Phương Dĩ Chính ra khỏi hoảng hốt, ông thật nhanh tỉnh táo lại, vỗ một cái vào vai quản gia còn đang sững sờ, ra hiệu lão nhanh chóng nghe theo.

Người sau sắc mặt trắng bệch, vạn vạn không nghĩ tới, hồ bằng cẩu hữu thiếu gia mang về tự nhiên lại là đại nhân vật có năng lực, nhớ tới lúc trước thất lễ hơi nhiều, quản gia lau mồ hôi trán, đặc biệt ân cần mà vội vã chỉ huy.

Ba con cá chép tiền đồng treo trên thành ao như đang bơi trong nước, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên phóng qua đầu rồng.

Ông nhìn uy thế ngày càng dày nặng của Kim long, lại nhìn qua thần sắc của Đoạn Hồi Xuyên cùng Hải Nguyên cư sĩ, trên mặt hiện lên một mảnh đỏ ửng như say rượu, nói chuyện đều dẫn theo tiếng rung: “Đoạn, Đoạn đại sư, như vậy là được rồi?”

“Yên tâm đi, tôi mới vừa tăng thêm một phong ấn ở mắt trận phòng ngừa linh cơ tản mát, tiền đồng cá chép là để dẫn dắt linh khí hội tụ, sau này chỉ lo linh khí ít, không cần lo lắng nuốt không được.” Đoạn Hồi Xuyên chỉ chỉ hành lang uốn khúc cất giữ trân bảo đầy tường, thận trọng cười: “Phương Đổng nếu như yêu thích, hoàn toàn có thể tiếp tục mua thêm đồ ngài muốn cất giữ.”

“Được, được! Thực sự là nhờ phúc của Đoạn đại sư!” Phương Dĩ Chính thật không hổ là xuất thân người từng trải nói chuyện làm ăn, thái độ tiền hậu bất nhất không có một chút nào khiến người khác không khỏe, trái lại hiện ra thập phần tình chân ý gọt.

Ông cũng không có lạnh nhạt Hải Nguyên cư sĩ bị lãng quên một bên đang lúng túng không thôi, cho song phương một cái bậc thang, đó là chuyện nên làm của một bậc thầy: “Cư sĩ, ngài xem, biện pháp của Đoạn đại sư có phải là cũng có chỗ thích hợp không?”

Hải Nguyên cư sĩ không nhìn Đoạn Hồi Xuyên, mà tinh tế thể nghiệm và quan sát một phen sự thay đổi của phong thủy cục mới mang đến, một lúc lâu mới chậm rãi lắc đầu, thả mềm ngữ khí: “Xem ra đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, mới vừa rồi là lão phu nhìn lầm.”

Phương Dĩ Chính thở phào nhẹ nhõm, ông chỉ sợ đại sư như Hải Nguyên vì tự tin tiếng tăm mà cố chấp, không nể mặt mũi, trì hoãn Tổ Từ đại sự, cũng may ông lo lắng dư thừa.

Trên thực tế chỉ có Hải Nguyên cư sĩ trong lòng rõ ràng, mới vừa rồi Đoạn Hồi Xuyên bộc lộ một ngón kia, chính mình căn bản không làm được, cho nên mới không thể không phục chịu thua.

Sợ là chỉ có quan chủ đại tông sư, mới có năng lực biến nặng thành nhẹ như thế.

Xung quanh đều là người ngoài nghề không nhìn ra môn đạo, Hải Nguyên cư sĩ âm thầm vui mừng, lén lút lặng lẽ liếc Đoạn Hồi Xuyên một cái, tâm lý càng ngày càng nghi hoặc, cái tên này đến tột cùng là từ nơi nào chui ra? Làm sao trước giờ chưa từng nghe tới chứ?

Mọi người ôm tâm tư tham quan xong trang viên Phương gia, Phương Dĩ Chính thay đổi thái độ với Đoạn Hồi Xuyên, trở nên cực kỳ thân thiện.

Ông mặc dù không biết tâm lý chấn động của Hải Nguyên cư sĩ, mà dưới cái nhìn của ông, chỉ là chừng hai mươi tuổi, thực lực Đoạn Hồi Xuyên đã không thua đại sư Trường Xuân quan, hiển nhiên càng có giá trị đầu tư.

Không nghĩ tới con trai mình mắt cao hơn đỉnh, quen thói kiêu căng, cư nhiên còn có ánh mắt nhìn xa trông rộng như vậy, thực sự là niềm vui bất ngờ.

Tiệc tối vốn là tiệc đón gió cho Hải Nguyên cư sĩ, quản gia đã lanh lợi mà thay đổi thành tiệc gia đình, Phương Dĩ Chính ngồi ở chủ vị, Hải Nguyên cư sĩ cùng Đoạn Hồi Xuyên chia nhau ngồi hai bên, Phương gia con cháu bồi bữa ăn, ai cũng không đắc tội.

Việc Tổ Từ lần này, Phương Dĩ Chính đặc biệt mời Hải Nguyên cư sĩ tới tọa trấn, không ngờ đứa con nhà mình không hiểu quy củ, nửa đường giết ra một Đoạn Hồi Xuyên, đặc biệt là sau khi thấy thủ đoạn của vị này, Phương Dĩ Chính rơi vào tình thế khó xử.

Theo luật lệ, một chuyện không nhọc hai người, nhưng mà Đoạn Hồi Xuyên da mặt đủ dày, hoàn toàn không hề có ý bỏ ủy thác, còn Hải Nguyên cư sĩ, tựa hồ vẫn luôn đắm chìm trong hoảng hốt bị hậu bối đả kích, cứ như vậy ảo não rời đi cũng không tránh khỏi quá mất mặt, hơn nữa cũng đã cam kết với người nhờ mình.

Vì vậy bữa tiệc đón gió này diễn ra thuận lợi hài hòa kì lạ.

Rượu quá ba tuần, Phương Dĩ Chính cân nhắc chốc lát, cuối cùng chuyển đề tài về chính sự.

“Kỳ thực hôm nay thỉnh hai vị đến đây, là có một việc quan hệ đến tộc vận đại sự Phương gia tôi.” Phương Dĩ Chính để đũa xuống, chậm rãi mở miệng, mọi người cũng thuận theo yên tĩnh lại, mấy hậu bối đối với cái này cũng chỉ biết một, hai, không rõ lắm, lúc này buông bát đũa, vểnh tai lên tụ tinh hội thần chú ý lắng nghe.

Đoạn Hồi Xuyên cũng chú ý, Hải Nguyên cư sĩ khẽ gật đầu: “Phương Đổng trước từng nhắc tới Tổ Từ long huyệt, là có liên quan tới mộ tổ Phương gia?”

“Cư sĩ thực sự là thần cơ diệu toán.” Phương Dĩ Chính tận dụng mọi thứ mà nịnh hót một câu, rồi từ từ lộ ra cười khổ: “Phương gia chúng tôi tổ tiên là người Sơn Tây, vốn là dựa vào mỏ than đá làm giàu. Năm xưa phụ thân tôi hết lòng tin theo phong thuỷ học thuyết, tìm kiếm một bảo địa dựa vào núi, ở cạnh sông, di chuyển mộ tổ tới, ông vốn định mua hết đất xung quanh đấy, không nghĩ tới, lúc này đột nhiên có người thọc gậy bánh xe.”

Đoạn Hồi Xuyên nhíu mày: “Ai lại không tử tế như thế, mồ cũng phải cướp?”

Phương Dĩ Chính ánh mắt cổ quái xem xét hắn một cái, chậm rãi nói: “Cũng thật là đúng dịp, cướp này cùng họ với Đoạn tiên sinh.”

“… A?” Đoạn Hồi Xuyên tay nắm đũa hơi hơi dừng lại.

Sẽ không phải là ——

Phương Dĩ Chính cũng không chú ý tới sự khác thường của hắn, tiếp tục nói:

“Tập đoàn Đoạn thị là tập đoàn bất động sản quốc nội có tiếng, sau khi chiếm đất của phụ thân tôi, những năm này tua vòi càng kéo dài rộng hơn. Lúc đó phụ thân tôi vốn không muốn cúi đầu, nhưng đối phương thế lớn, cũng chỉ đành nhịn, long huyệt đã phân chia rõ ràng cho Đoạn gia, ai biết, mười mấy năm trôi qua, bây giờ Đoạn gia lại vì mộ tổ đất đai mà nháo tới cửa!”

Hải Nguyên cư sĩ trầm ngâm nói: “Đến tột cùng là dạng phong thủy bảo địa gì, có thể khiến hai gia tộc lớn tranh đấu không ngớt?”

Nói đến khu bảo địa phụ thân tự tìm kiếm này, trên mặt Phương Dĩ Chính hiện ra một chút tự đắc: “Phong thủy bảo địa có long mạch tốt nhất, từ xưa tới nay các bậc đế vương không phải luôn tiêu tốn mười mấy năm thậm chí còn lâu hơn đi tìm kiếm long mạch khắp thiên hạ, xây hoàng lăng cho chính mình? Thế nhưng ngàn năm rồi, long mạch chưa bị phát hiện đã ít nay lại càng ít, trừ khi không thể di chuyển mộ phần, còn lại, đều là có thể gặp mà không thể cầu.”

Đoạn Hồi Xuyên không có nói chen vào, kể từ lúc biết Phương gia đây là muốn lên lôi đài với Đoạn gia, hắn ở một bên không hứng thú chỉ ăn đồ ăn.

Tuy hắn cũng không có ý cấm kỵ với gia tộc phụ thân, thế nhưng đối với người không muốn gặp lại, hắn hoàn toàn không có hứng thú trở mặt.

Lẽ nào ủy thác lớn thế này, cứ như vậy từ bỏ? Đây cũng không phải là tác phong của hắn.

Tụ Tài Thạch ơi Tụ Tài Thạch, phương thức hợp tài của mày không thể đơn giản thô bạo hơn à, tỷ như cho tao ngay năm triệu thì sao?

Hắn ngồi tại chỗ hồn bay trên mây, Phương Dĩ Chính đã thao thao bất tuyệt như cái máy hát, oán khí cùng lửa giận đầy bụng, chỉ chưa trực tiếp mắng thôi, sợ là những năm này vì mộ tổ mà tranh cãi, đã nhận không ít đòn của Đoạn gia.

“Nói như vậy.” Hải Nguyên cư sĩ cười ha hả: “Lệnh tôn năm đó dĩ nhiên tìm được một chỗ bảo địa long mạch? Chỉ là long mạch tuy tốt, nhưng Đoạn gia cũng gia đại nghiệp đại, không đến nỗi vì việc này mà trở mặt đi?”

“Ha ha, đương nhiên không đến mức đơn giản như vậy.” Phương Dĩ Chính nhớ lại một chút ân oán năm xưa quay chung quanh mảnh đất này, thở dài: “Nếu là phổ thông long mạch cũng đành thôi, không biết cư sĩ có nghe qua ‘Song long hí châu’ hay không?”

“Ồ?!” Mặt Hải Nguyên cư sĩ biến sắc, một vệt đỏ ửng không bình thường hiện lên trên hai má, lão khiếp sợ xác nhận: “Chẳng lẽ là vùng đất song long tụ hợp?”

Phương Dĩ Chính chỉ cười không nói, miệng xưng ngày mai cứ nhìn là biết.

Đêm đó.

Phương Tuấn tri kỷ mà an bài cho Đoạn Hồi Xuyên phòng ngủ cạnh phòng mình, Bạch Giản bị phái đến một chỗ cách rất xa.

Đáng tiếc Phương đại thiếu gia ở trong phòng ngồi trái đợi phải chờ, cuộc dạ đàm trong dự liệu cũng không có đến, chờ cậu đi gõ cửa, bên trong đã tắt đèn.

Đêm yên tĩnh chôn tất cả bí mật không thể nói ra vào trong bóng tối.

Đoạn Hồi Xuyên nằm trên giường lớn mềm mại trằn trọc trở mình, hắn mở to mắt nhìn như muốn đốt cháy trần nhà, như chẳng nhìn cái gì cả.

Ánh trăng lặng yên chảy vào phòng, hắn buồn bực ngán ngẩm giơ nắm tay lên, ánh trăng nhiễm lên ngón tay của hắn xanh trắng như sương.

Đoạn gia, cái vết sẹo đã nhiều năm chưa từng đề cập tới, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị người vạch trần một góc.

Những năm này hắn cúi đầu kiếm tiền chữa bệnh nuôi em trai, cam tâm làm trợ thủ cho cái tên không biết điều Trương Bàn kia, không muốn bị biết tên, cũng không muốn bị Đoạn gia biết được tin tức về hắn, không muốn bí mật bất kham năm xưa của mình bị bại lộ với người khác.

Nguyên tưởng rằng rất nhiều chuyện cũ đã vật đổi sao dời, không nghĩ tới vẫn cứ như mụn độc ăn vào xương, quên đi không được, thực sự là buồn cười.

Lúc dùng cơm tối hắn gọi điện cho Hứa Thần, nói mình đêm nay không về nhà, nhắc cậu sang nhà bạn học ở tạm, lúc này hẳn cũng đã đi ngủ rồi.

Đoạn Hồi Xuyên lục lọi điện thoại di động, chợt phát hiện có một tin nhắn mới.

“Ngày hôm nay ngủ sớm như vậy? Không phải là bởi vì ngày hôm qua bị chiếc gương kia làm thân thể không thoải mái chứ?” —— Ngôn Diệc Quân.

Thời gian nhận là tám giờ. Đoạn Hồi Xuyên nhớ tối nay văn phòng không có ai, cho nên đèn không sáng.

Hắn vẫn bị bất ngờ kia làm lúng túng, tận lực tránh mặt Ngôn Diệc Quân, không nghĩ tới… vẫn luôn tưởng nhớ hắn? Chỉ là trong nhà đèn không sáng, đã không yên lòng.

Đoạn Hồi Xuyên phát hiện mình càng ngày càng không hiểu người này, hắn nhíu mày nhìn chăm chú điện thoại di động ngẩn người, lăn qua lộn lại nhìn vài lần mấy con chữ nhỏ, cũng không nhìn ra hoa lá gì.

Ngôn Diệc Quân đến cùng có ý gì? Hoặc là nói —— đối với mình rốt cuộc có một chút ý tứ nào hay không?

Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên kích động, cũng muốn hỏi y, đến tột cùng có phải là hàng xóm nào cũng cẩn thận quan tâm săn sóc như thế không?

Đối với việc hắn tỏ rõ năng lực vượt qua người thường, mặt y cũng không đổi sắc, chẳng quan tâm.

Hắn cố gắng khắc chế cảm giác kích động này, do dự, gõ vài chữ: Không có, tôi không ở nhà.

Đang muốn gửi đi, lại cảm thấy không thích hợp, người ta quan tâm mày như vậy, nhắn lại như thế cũng quá lạnh nhạt.

Vì vậy hắn ấn xóa tất cả, tiếp tục đánh chữ: Tôi không sao, hết thảy đều ổn, đêm nay không ở nhà, cảm tạ quan tâm, phía anh không có gặp sự cố gì đi? Mặt khác, rượu uống rất ngon.

Ừm… Quá công thức hóa, không có một chút thành ý nào, lại còn như đòi uống rượu thêm, không được không được.

Đoạn Hồi Xuyên cân nhắc từng chữ từng câu nửa ngày, tới tới lui lui nhiều lần biên tập, cuối cùng phát điên vùi đầu vào trong gối, không phải chỉ là trả lời tin nhắn sao? Làm gì mà khó như vậy!

Dưới cơn nóng giận, hắn quyết định đơn giản thô bạo nhắn lại: Tôi nghĩ anh quá lo xa rồi, chút chuyện nhỏ ấy đối với tôi không ảnh hưởng chút nào…

Bất ngờ chính là, mới đánh được ba chữ, nhất thời tay bị trượt chạm đến chỗ gửi đi!

Chờ chút —— hắn vừa mới gửi cái quái gì vậy?!

______________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn khi gửi tin nhắn cho đối tượng thầm mến be like ——