Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 2: Nguyền rủa




Mùa hè giờ cao điểm, bầu không khí nóng bốc hơi trên con đường người tới người lui, dòng xe cộ ngâm mình trong nhiệt độ cao bị biến hình vặn vẹo cứ dừng một chút mới đi được một chút, ngay cả gió dường như cũng táo bạo hơn, quất từng cái từng cái trên mấy gương mặt lo lắng và ưu sầu.

Viện điều dưỡng tư nhân Đường thị.

Hai cái áo khoác trắng một trước một sau bước đi nhanh qua hành lang yên tĩnh, người đàn ông đi phía trước khoảng tầm bốn mươi tuổi, đeo một bộ mắt kính gọng đen, đường chân tóc cao kinh người, phía sau là một hộ lý mang theo tập tài liệu đi cách lão nửa bước, hai người đều có vẻ vội vã.

Bác sĩ Cao vừa đi vừa hỏi: “Vị Đường tiểu thư kia, ngày hôm nay vẫn không tỉnh?” 

Hộ lý đáp một tiếng, lại nhỏ giọng nói: “Nghe đâu Đường tiên sinh trước khi gặp ngài, đã bỏ ra nhiều tiền mời ba vị danh y xem qua. Chuyển chẩn mấy bệnh viện lớn đều không tra ra nguyên nhân, không thể làm gì khác hơn là đành chuyển về viện điều dưỡng nhà bọn họ. Lại nghe đâu Đường tiên sinh trước cũng kính xin một lão đông y có tiếng trên phố đến đây, kể cả dùng kim châm cứu lẫn bạt quán, vẫn không có phản ứng…”

“Lão đông y?” Bác sĩ Cao cất cao tiếng nói, trào phúng cười lạnh một tiếng: “Lại còn ở trên phố? Sao ông ta không đi tìm đám thầy bói xem tướng ngồi đầy chân cầu vượt đi? Làm bừa như vậy, vạn nhất khiến cho bệnh chuyển xấu, lão đông y phủi mông bỏ đi một cái, hiện tại muốn tôi chủ trị, là để tôi gánh hết hay sao? Làm sao có thể để người vớ va vớ vẩn bên ngoài tùy tiện tiếp cận bệnh nhân chứ?”

Hộ lý ủy khuất nói: “Tôi luôn dùng lời uyển chuyển để nói rất nhiều lần rồi, nhưng Đường tiên sinh là ông chủ, sốt ruột cứu con gái, tôi biết chen mồm vào lúc nào…”

Bác sĩ Cao mặt lạnh: “Thanh danh của đông y đều là bọn bịp bợm giang hồ bại hoại, nói như Đường tiên sinh, ông ta nghĩ khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, vậy tôi sẽ không tiếp nhận vị bệnh nhân này, lập tức thu dọn đồ đạc rời đi, thích mời người nào thì mời người đó tới. Đúng rồi, bác sĩ Ngôn lúc nào đến?”

“Cũng đang ở trên đường, nói là kẹt xe.” Vừa nói đến vị bác sĩ Ngôn này, hộ lý không biết nhớ tới cái gì, đôi mắt bỗng sáng lên, vẻ oan ức vừa rồi một phát quét sạch: “Nếu không tôi gọi lại cho anh ấy hỏi một chút?”

“Không cần.” Bác sĩ Cao chỉnh chỉnh kính mắt: “Chúng ta đi xem Đường tiểu thư, đến đấy chờ là sẽ gặp.”

Viện điều dưỡng thiết bị đầy đủ, khung cảnh thanh bình, hành lang sáng ngời mà thanh tịnh, trước cửa phòng bệnh của đại tiểu thư Đường thị là hai bảo vệ chuyên nghiệp mặc âu phục cùng giày da đang đứng trông coi, nhìn thấy bác sĩ điều trị chính mới tới, hai người liếc mắt nhìn nhau, mở cửa cho lão đi vào.

Có y tá đang ở đấy đang làm kiểm tra theo lệ, bác sĩ Cao cau mày lật xem bệnh án, chủ tịch Đường thị Đường La An thần sắc lo lắng đứng trước giường bệnh, hai mắt tràn ngập tơ máu, tóc đen xen lẫn vài sợi tóc bạc, chỉ ngắn ngủi chừng mười ngày, từ một chủ xí nghiệp đá quý uy nghiêm thận trọng đã biến thành một lão phụ trung niên tràn ngập uể oải cùng ưu sầu.

“Bác sĩ Cao, con gái của tôi nó…”

Bác sĩ Cao ấn ấn trán, đây lúc nào cũng là đề tài cần hỏi đáp mỗi ngày: “Xem kết quả kiểm tra, tình huống của Đường tiểu thư không có chuyển biến xấu.”

Đường La An truy hỏi: “Con tôi lúc nào có thể tỉnh lại?”

“Cái này, tôi cũng không cách nào trả lời ngài, chờ một chút đi, bác sĩ Ngôn sắp tới rồi, cậu ta là chuyên gia giỏi nhất bệnh viện Hoa Thành, nếu như ngay cả cậu ta cũng không có biện pháp, vậy thì coi như ngài mời toàn bộ bác sĩ ở thành phố W tới, chỉ sợ cũng không có cách nào.”

Bác sĩ Cao lời trong lời ngoài không xác định hiển nhiên cũng không thể khiến cho Đường La An thoả mãn, ánh mắt của ông rơi xuống cô gái đang nằm không nhúc nhích trên giường bệnh, kim truyền dịch dinh dưỡng chỉ có thể tạm thời giữ mạng, mấy ngày hôn mê liên tiếp làm Đường Cẩm Cẩm gầy gò đến đáng thương, y tá và hộ lý chính đang xoa bóp cho cô, cánh tay nhỏ nhắn lộ ở bên ngoài gần như que củi gập gãy, sắc mặt cũng tái nhợt không có một chút hồng hào.

Đường La An thở dài, cửa phòng lần thứ hai mở ra, nhưng chỉ là thư kí Ngô theo ông nhiều năm vội vã đi vào, thấp giọng nói: “Đường tổng, vị Trương đại sư lần trước liên hệ đã đến.”

“Ồ? Là vị Long Hổ Sơn kia?” Đường La An ngẩn ra, tiện đà đại hỉ, như là người sắp chết đuối gắt gao kéo lại được một cái phao cứu mạng: “Mau mời Trương đại sư vào.”

Bác sĩ Cao sắc mặt nhất thời có chút khó coi, ở trong mắt lão, cái gì long hổ sơn sư tử hổ báo sơn, cùng với đám thầy tướng ngồi chân cầu đều là cá mè một lứa, không quá mức khác biệt.

Lão ho khan hắng giọng, mặt trầm xuống nói: “Đường tiên sinh, tôi hiểu được ngài thương con đến sốt ruột, thế nhưng không thể không nhắc nhở ngài một câu, không nên tin hạng người tam giáo cửu lưu giả danh lừa bịp bên ngoài! Bọn họ chỉ là đang lợi dụng tâm lý cầu thần vái phật của ngài, ép tiền tài thôi, đối với bệnh của con gái ngài, căn bản sẽ không có bất kỳ tác dụng gì!”

Đường La An mặt biến sắc, cắn răng nói: “Con gái của tôi nằm ở trên giường đã bao nhiêu lâu rồi? Còn không phải đang chờ hiệu quả của thuốc và châm cứu sao! Các người thậm chí ngay cả bệnh gì cũng không thể xác định, nếu có thể chữa khỏi cho con tôi, tôi cần gì phải chung quanh cầu thần vái phật nữa?!”

Thực sự là không thể nói lý! Ngu muội vô tri! Bác sĩ Cao bị trách móc một trận, trên mặt không nhịn được, nhấc chân muốn đi ra ngoài ngay lập tức, vừa vặn đụng thẳng phải mấy người đang tiến vào từ phía ngoài cửa.

Trương Bàn bụng to mọng đụng bác sĩ Cao gầy yếu một cái lảo đảo, gã áy náy cười cười, dẫn Đoạn Hồi Xuyên và Bạch Giản vào cửa, đoạn đối thoại vừa rồi ba người nghe được rõ rõ ràng ràng, Đoạn Hồi Xuyên bình chân như vại mà móc móc lỗ tai, một bộ dáng dấp việc không liên quan tới mình, Trương Bàn khẽ cau mày, tâm trạng hơi cảm thấy không khoái, Bạch Giản ngược lại ủy khuất nhỏ giọng phân trần: “Chúng tôi đều là người tốt, không phải kẻ lừa gạt.”

“À!” Bác sĩ Cao tạo ra một âm tiết gấp gáp biểu đạt lão xem thường.

Trương Bàn đại độ khoát tay một cái, biểu hiện chính mình đạo đức tốt không cần tính toán, cười hướng Đường La An giới thiệu: “Đường tổng, đây là Đoạn Hồi Xuyên và Bạch Giản, trợ thủ của tôi.”

Đường La An cùng Trương Bàn bắt tay, tùy ý hướng Đoạn Bạch hai người gật gật đầu, trợ thủ trẻ tuổi như vậy, cũng không đáng để quá chú ý.

Không kịp hàn huyên, Đường La An vội dẫn Trương Bàn đi đến trước giường bệnh của con gái, cực kì khẩn cấp tìm xin giúp đỡ: “Trương đại sư, thực không dám giấu giếm, tôi đã tìm đến tất cả danh y, có thể mời tới tôi đều mời, nhưng không biết làm sao Cẩm Cẩm con bé vẫn hôn mê bất tỉnh, tôi chỉ có một đứa con gái là Cẩm Cẩm, mẹ nó đi sớm, tôi thật sự là cùng đường mạt lộ, không có cách nào khác, đại sư ngài sư thừa danh môn, nhất định không phải là người giả danh lừa bịp, ngàn vạn mong ngài cứu giúp con gái của tôi!”

Quyết định ra chủ ý muốn bóc trần bọn bịp bợm giang hồ này, Bác sĩ Cao không rời đi nữa, mà đứng ở một bên lạnh mắt trông xem bọn họ ra thủ đoạn gì, chờ bọn họ diễn lố mà trở tay không kịp, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, có mấy người không bị thiệt lớn vĩnh viễn không ý thức được sự dốt nát của mình! 

Tình huống của Đường Cẩm Cẩm, Trương Bàn từ lâu đã thấy, ấn đường biến thành màu đen, lúc ẩn lúc hiện, lần này nhìn thấy so với lần trước tựa hồ có phần nghiêm trọng hơn.

Đoạn Hồi Xuyên hơi khép hai mắt, ánh mắt chăm chú ngưng tụ vào giữa hai đầu lông mày của cô gái, trong hắc khí mơ hồ bắt lấy một tia âm u mang năng lượng quỷ dị khó giải thích được, chôn dấu rất sâu, như có như không, trong linh thức của hắn, thấy hiện ra một vệt bích lục u ám, xoay quanh vùng trán của cô.

Ngay cả Trương Bàn, cũng không hề hay biết. Càng không nói đến ở trong mắt người bình thường, chẳng qua là nhìn sắc mặt cô trắng bệch suy yếu thôi.

“Đoàn lão đệ, chú xem…” Trương Bàn cau mày, lặng lẽ tiến đến bên cạnh Đoạn Hồi Xuyên, hắn khẽ gật đầu với gã, Trương Bàn mới thoáng thở một hơi, tâm lý nắm chắc, xoay người, mặt nghiêm túc nói với Đường La An: “Đường tiên sinh, lệnh viện đây không phải là sinh bệnh, nhìn ấn đường biến thành màu đen, tựa như tà khí xâm thể, hơn nữa giống như gặp tai hoạ.”

Đường La An bán tín bán nghi nhìn gã: “Thật sự có tai hoạ?”

“Hoàn toàn là nói bậy! Cái gì mà tai hoạ, lời nói vô căn cứ!” Bác sĩ Cao lạnh lùng thốt lên: “Chuyện ma quỷ như vậy, ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng sẽ không tin, bọn bịp bợm giang hồ này, cả ngày vô học, còn dám chạy đến trước mặt ta lừa dối? Đường tiên sinh, ngài tuyệt đối không nên tin lời hoang đường của bọn họ! Bởi tiếp theo, chính là lấy của ngài một khoản phí kếch sù rồi chạy!”

Trương Bàn tuy chỉ là ngoại sự đệ tử, nhưng vẫn mang trên mình ngạo khí của danh môn, xem thường với sự nhận biết của người ngoài, tự tiếu phi tiếu nói: “Cõi đời này có rất nhiều thứ, không phải người không nhìn thấy thì là không tồn tại. Ông là bác sĩ, tôi không trách ông. Chỉ là hôm nay chính Đường tiên sinh mời tôi tới đây, đi hay ở, theo lý phải là người bị hại nói, nếu như Đường tiên sinh muốn chúng tôi đi, chúng tôi lập tức rời đi, tuyệt không ở thêm, còn thù lao cũng không cần gấp, tôi bảo đảm, nếu như Đường tiểu thư không có cách nào chuyển biến tốt, chúng tôi một phân tiền cũng không lấy.”

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Đường La An, ngoại trừ Đoạn Hồi Xuyên đứng gần giường bệnh nhất, thần sắc hắn vẫn chăm chú, dường như hoàn toàn không nghe thấy người khác đang tranh đấu, hết thảy lực chú ý đều tập trung ở trên Đường Cẩm Cẩm hai mắt nhắm nghiền.

Tại giới kinh doanh chìm nổi mấy chục năm, dốc sức làm nên gia nghiệp to lớn Đường thị lão tổng tự nhiên không phải là người ngu muội gì, lần này nếu không do cùng đường mạt lộ, ôm tâm lý thà tin rằng là có còn hơn là không, mới nghĩ cách cầu đến Long Hổ Sơn thanh danh xa gần, cùng lắm thử một lần, cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Có thể vừa rồi do Trương Bàn giải thích mơ hồ y như đám thần côn, khó tránh được có chút thất vọng, thêm vào bác sĩ Cao như chặt đinh chém sắt mà quát mắng đối phương là tên lừa đảo, Đường La An không khỏi lại thêm mấy phần do dự. 

Bàng môn tà đạo, chung quy vẫn là vô căn cứ.

Đường La An mệt mỏi nặn nặn ấn đường, quyết tâm sớm đăng tin đưa con gái ra nước ngoài chạy chữa lên nhật báo, đang muốn gọi người đuổi nhóm Trương Bàn đi, chợt thấy Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên hướng bàn tay về Đường Cẩm Cẩm đang hôn mê bất tỉnh.

“Ngươi làm gì?!” Động tác của hắn đột ngột dọa Đường La An nhảy đựng lên, bỗng nhiên cất cao giọng làm mấy người còn lại đều cả kinh.

Không kịp ngăn cản, ngón trỏ tay phải của Đoạn Hồi Xuyên dĩ nhiên đã điểm vào mi tâm Đường Cẩm Cẩm, giống như bị cái gì làm tổn thương, một tia hắc khí nhạt đến cơ hồ mắt thường không thể nhận ra bám lên ngón tay hắn, rồi trong nháy mắt tiêu tan, dưới cái nhìn trong linh thức, mạt khí u bích nham hiểm kia vẫn dây dưa ở giữa, ngoan cố không lùi.

Đường Cẩm Cẩm lộ ra vẻ thống khổ, nhíu chặt mày, cuống họng gấp gáp rên rỉ vài tiếng, ngón tay lộ ở bên ngoài cũng khẽ run.

“Ngươi ——” Đường La An miệng vừa quát lớn lại gặp biến hóa nhất thời hóa thành kinh hỉ, run rẩy phá âm thanh: “Cẩm Cẩm nó có phản ứng!”

Đoạn Hồi Xuyên bình thản ung dung thu tay về, Đường Cẩm Cẩm lại trở về trạng thái bất tỉnh nhân sự nguyên bản.

Đường La An vội vàng chen đến trước giường bệnh, nắm chặt tay của con gái, liên tiếp gọi vài tiếng, không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là cầu viện nhìn về phía Đoạn Hồi Xuyên: “Này… vị đại sư này, con gái của tôi con bé là thế nào? Cậu làm cái gì? Vừa rồi nhìn nó giống như đã muốn tỉnh lại, làm sao hiện tại lại không phản ứng?”

Bác sĩ Cao kinh nghi bất định nhăn mày lại, tự mình tiến lên kiểm tra Đường Cẩm Cẩm, nhưng mà vẫn cứ ra được một cái kết quả nhất thành bất biến, không thể làm gì khác hơn là nói: “Người đang hôn mê cũng sẽ đối kích thích bên ngoài tạo ra phản ứng, khả năng chỉ là trùng hợp…”

“Là nguyền rủa.” Từ khi bước vào phòng bệnh đến bây giờ, Đoạn Hồi Xuyên lần đầu tiên mở miệng, chỉ nói ngắn ngủi ba chữ, mà nội dung bao hàm lại khiến cho một phòng người sắc mặt thay đổi mấy lần.