Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 11: Vu Tôn




“Nhóc con sao đầu đầy ý nghĩ linh tinh thế?” Đoạn Hồi Xuyên tức giận gõ trán thằng em: “Còn nhanh hơn đi ngủ nữa.”

Hứa Thần cắn môi u oán liếc nhìn hắn, hít hít mũi, nói: “Em không có quà sinh nhật cũng không sao, anh cũng đừng hi sinh nhan sắc…”

“… Mau về phòng của em đi! Lập tức! Lập tức! Rảnh rỗi đọc thêm nhiều sách vào, ít xem  phim truyền hình cẩu huyết đi!”

“Haizz.”

Thật vất vả đuổi được tiểu quỷ đi nghỉ ngơi, Đoạn Hồi Xuyên nhìn cơm nước trên bàn từ lâu đã nguội lạnh thở dài, đành đem tới lò vi sóng hâm nóng lại để đối phó với cái dạ dày đang không ngừng kháng nghị.  

Cái đêm đầy giông tố này vẫn chưa ngưng, tại một phía khác của thành phố, mưa to như phá sụp nền trời mà đổ xuống, ào ạt xối xả như dòng sông chảy xiết. Mây đen phủ kín trăng, một tòa nhà bên bờ sông đứng im lặng trong đất trời chịu đựng cơn tập kích của gió mưa, ánh chớp chợt lóe, tô đậm thêm bóng tối đen kịt trong ánh sáng trắng.

Ở nơi thành thị tấc đất tấc vàng này, một tòa nhà có tầm nhìn rộng lớn, trực diện với con sông và đoạn đường trung tâm của thành phố cũng không phải chỉ cần có tiền là nhất định có thể mua được.

Mưa nghiêng gió nặng đánh lên cửa sổ tầng dưới của toàn nhà, nội thất không có đèn sáng, tăm tối âm u vắng lặng giống như lâu rồi không có người cư trú.

Đột nhiên, cửa lớn két một tiếng từ từ mở ra một cái khe, ngoài cửa rõ ràng không thấy có bất kỳ người nào, chỉ có một trận gió nhẹ xông vào, khiến cánh cửa mở rộng ra thêm.  

Trận gió kia rốt cục hóa thành một bộ đồ đen, lảo đảo tập tễnh dựa vách tường đi vào nhà, dấu tay của gã mò đến công tắc, tựa hồ do dự một chút, cũng không có ấn xuống, vẫn cứ ở trong cảnh tối om mà lục lọi, cuối cùng té ngã trên ghế salon ở phòng khách.

Nước mưa pha tạp vào vết máu từ trên y phục chảy xuống dưới, làm bẩn thảm trải sàn bằng da đắt tiền, nam nhân không hề hay biết, chỉ bất động nằm yên, kính bảo vệ mắt đã vỡ vụn lăn xuống đất, lộ ra một gương mặt khô héo bị rút khô tinh khí, nếu không có lồng ngực còn đang mơ hồ chập trùng, nhìn qua quả thực giống một cái xác khô.

Không biết nằm bao lâu, hắc y nhân miễn cưỡng đứng dậy, dùng tay run rẩy rót cho mình một ly nước, đôi môi khô héo tróc da tham lam uống nước, như cố đấu tranh trước khi mất mạng hoàn toàn.

“A, ha ha… Tưởng bắt được ta… Đừng có nằm mơ…” Nam nhân trong miệng thỉnh thoảng nói mớ không thành câu: “Phải giết hắn! Chết tiệt, dám thương tổn ta… làm hỏng chuyện tốt của ta khụ khục…”

Nam nhân lấy ra một cái hộp từ trong tủ, bên trong ngoại trừ một nhánh ống nghiệm còn sót lại thì không còn vật gì khác, ống nghiệm phong kín chứa đựng một chất lỏng trong suốt không rõ lai lịch, khóe mắt gã có chút nhức nhối co quắp, cuối cùng nhổ nút lọ đổ hết vào trong miệng. Một dòng nước ấm thuận theo cuống họng hòa vào thân thể, nhanh chóng chữa trị cơ thể bị tinh lôi ấn trọng thương.

Bàn về uy năng, lôi đình bạo liệt có địa vị không thể lay động trong vô số phép thuật ở đông châu vạn giới, người tài ba thần thông hệ lôi có thể sử dụng tinh lôi ấn, chính là kẻ không dễ đối phó, một kích của đêm nay cơ hồ đã phá hỏng hơn nửa kinh mạch trên người gã, lục phủ ngũ tạng chỉ thiếu chút nữa là bị khuấy cho tan nát, nếu không nhờ có cương phong hộ thân, chỉ sợ sẽ nổ tung thành bụi ngay tại chỗ.  

“Người kia, đến tột cùng là từ chỗ nào chui ra…” Dùng hết một lọ hồi thần cuối cùng, áo đen trong cơn ngứa ngáy đau đớn toàn thân hơi hơi có lại được một chút khí lực, đêm nay tổn thất thực sự quá lớn, lớn đến mức khó có thể chịu đựng. Không thể hoàn thành nhiệm vụ không nói, lại còn mất thêm lá bùa bảo mệnh mới có thể thoát thân, nếu không có phong hệ đặc thù, gã thậm chí còn không kịp về nhà chữa thương, mà đã chết ở trên đường rồi.

“Lần này không giết chết ta, chờ ta khôi phục như cũ, phải giết ngươi để bù cái nhục ngày hôm nay!” Ánh mắt của gã dữ tợn, lồng ngực kịch liệt phập phồng, trong đầu đã vẽ ra vài hình thức trả thù, không còn lo thất bại bất ngờ như hôm nay nữa.

“Ngươi muốn giết ai?”

Một thanh âm trầm thấp lạnh lùng bất chợt vang lên trong đêm yên tĩnh, gã đàn ông cả người chấn động, khó tin quay đầu lại, đồng hồ trên bức tường đỏ sậm trùng hợp điểm đúng 12 giờ đêm, tiếng chuông vang lên như tiếng chuông báo tang, vì gã mà báo trước điềm tử vong.

Tiếng gió thét gào ngoài cửa sổ đột nhiên trong nháy mắt đã cách rất xa, trong căn phòng tối tăm và tĩnh mịch, điện quang sáng như tuyết đột nhiên hiện ra, chiếu sáng gò má thảm bại như tro tàn của áo đen, gã run run nhấc lên một cái tay, chỉ về phía thân ảnh cao gầy trong bóng tối đang chậm rãi đi tới, giống như quỷ mị địa ngục trở lại trần gian.

Thời điểm nhìn thấy chiếc roi mang tính biểu trưng trong tay đối phương, lửa phục thù vốn đang cháy hừng hực trong mắt gã chợt tắt ngúm, gương mặt sợ hãi vặn vẹo không biết làm sao: “Chấp… Chấp Tiên Nhân…”

“Theo ta đi gặp Vu Tôn đại nhân.” Chấp Tiên Nhân lạnh lùng nói.

Nghe thấy hai chữ Vu Tôn, áo đen nhất thời như bị rút đi toàn bộ may mắn và ý niệm phản kháng, toàn thân mất đi sức lực uể oải trên đất, chết lặng để Chấp Tiên Nhân túm đi như hàng hóa kéo tới thư phòng.

Gian thư phòng này trang hoàng và bố trí hết sức kiêu căng và xa hoa giống như chủ nhân của nó, bàn làm việc kiểu Trung Quốc làm bằng gỗ lim, đèn treo âu thức cung đình, đồ dùng bằng da làm thủ công từ Italia, rèm cửa sổ đỏ tía tua rua cùng thảm nhung trải khắp nền hoa cả mắt, rất là không có mỹ cảm và phong cách, hoàn toàn tỏ rõ chủ nhân của nó thích khoe khoang và có nhiều tiền.

Ngồi trên ghế bọc da sau bàn làm việc là một nam nhân còn trẻ dù bận rộn vẫn ung dung, vóc người thon dài được bọc trong tây trang màu đen, trong tay khoa trương cầm một quyển sách tùy ý lật xem. Chấp Tiên Nhân ném người xuống đất kêu một tiếng, nhưng vẫn chưa khiến cho y nhấc mắt lên, cứ chuyên chú xem sách trong tay.

Nghẹt thở trong trầm mặc đến tuyệt vọng như vậy, gã áo đen cả người run rẩy nằm rạp bên chân y, đầu chôn thật sâu xuống, không dám thở mạnh một cái, trong mắt chỉ có một đôi giày màu đen được lau đến bóng lưỡng, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng giở trang sách vang lên.  

“Vu Tôn đại nhân, Phong Dã công nhiên ở trước mặt người bình thường vận dụng vu lực, gây trọng thương nhiều người, trước mắt khiến tổ chức bí mật bại lộ, khiến cho không ít thế lực trong bóng tối để ý và điều tra, thậm chí vô cùng có khả năng dẫn tới việc chính phủ nhúng tay vào, trái với luật lệ và trật tự của tổ chức một cách nghiêm trọng, Phong Dã nên xử trí như thế nào? Thỉnh đại nhân bảo cho biết.”

Chấp Tiên Nhân cung kính cúi đầu với nam nhân ngồi trong ghế tựa, mặt không thay đổi thuật lại từng tội trạng của Phong Dã, Phong Dã nằm trên mặt đất bị giữ chặt trong nỗi sợ hãi cực đại, gã không nhịn được ngẩng đầu lên, muốn khẩn cầu đối phương bố thí một chút thương hại khoan dung cho sai lầm ngu xuẩn của mình.

Phong Dã nhìn thấy hai khuôn mặt mông lung mơ hồ, tựa như khí tràng quỷ dị vặn vẹo trong tầm mắt, gã tựa hồ có thể thấy rõ bộ dạng hai người, nhưng nhìn kỹ lại, cái gì cũng không thấy rõ, cái gì cũng không nhớ được, nhưng gã biết, đây chính là Vu Tôn và Chấp Tiên Nhân, một tay sáng lập tổ chức “Bỉ Ngạn”, là người lãnh đạo nghiêm nghị khó lường, cùng chó trông nhà trung thành nhất của y.

Vu Tôn khép sách lại để trên đầu gối, Phong Dã đột nhiên cảm nhận được một luồng ánh mắt không thể coi thường rơi trên người mình, như có gai ở sau lưng, gã như một kẻ tù tội thấp thỏm lo âu chờ đợi thẩm phán, một lúc lâu sau, gã mới nghe thấy tiếng nói lãnh đạm bình tĩnh của đối phương vang trên đỉnh đầu.

“Là ai cho ngươi làm như vậy?”

Lời nói nhẹ nhàng kia giống như một tiếng sấm nổ vang bên tai Phong Dã, sống lưng lạnh buốt mơ hồ chạm phải một lưỡi dao sắc bén, gần như liếm qua cổ của gã, đầu gã đầy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nói năng lộn xộn: “Tôi… Có người nói cho tôi, nếu như có thể lấy được Tụ Tài Thạch trong hội triển lãm đêm nay của Đường thị, hiến cho, hiến cho Vu Tôn đại nhân, xác định có thể… Được ngài ngợi khen, được ban vu thuật càng nhiều, càng mạnh mẽ hơn…”

“Ồ?” Vu Tôn không tỏ rõ ý kiến, tiếp tục nhàn nhạt mở miệng: “Là ai?”

“Tôi không biết! Thật sự không biết, nhưng hắn cũng dùng vu thuật! Đúng, hắn dùng vu chú!” Phong Dã vội vội vã vã mà giải thích, nát óc hồi tưởng kẻ giựt giây gây ra tình cảnh này cho chính mình, nhưng dù như thế nào cũng không cách nào nhớ nổi một chi tiết nhỏ, chỉ khổ sở năn nỉ nói: “Tôi cho rằng hắn cũng là người của ‘Bỉ Ngạn’, mới dám, mới dám tin hắn xúi giục, mới phạm vào sai lầm lớn cỡ này, cầu Vu Tôn đại nhân xem mức độ tôi vì ngài tận tâm làm việc, tha thứ lần này! Ngày sau, tôi nhất định thận trọng từ lời nói đến việc làm, cũng không dám làm xằng làm bậy nữa!”

“Tha thứ ngươi?” Vu Tôn như là nghe thấy cái gì buồn cười lắm, hơi mím mím môi, giọng điệu lại càng ngày càng ôn hòa: “Ngươi nếu như muốn đoạt cái viên Tụ Tài Thạch đó, dựa vào vu thuật, có vô số cách có thể lặng yên không một tiếng động đến lấy đi, vì sao cố tình phải quang minh chính đại đánh tới? Hơn nữa, ngươi đắc thủ sao?”

Phong Dã nghe vậy nhất thời đỏ mặt lên, nhớ tới một số sự khó nuốt, là chuyện cũ đã mơ hồ trong kí ức, lại nghĩ tới người kia bên tai gây xích mích giựt giây, cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi nguyên bản cũng nên là một người danh lưu cự phú, hưởng thụ hoa phục rượu ngon, sở hữu tài phú khổng lồ, được người sùng bái ước ao, nhưng là dựa vào cái gì? Trước khi gia đạo nhà tôi suy sụp, những người đó thường ngày dựa vào tôi xưng huynh gọi đệ, quay đầu đã bỏ đá xuống giếng, thật hận không thể nhào lên cắn một lần, còn làm hại cha mẹ tôi bị món nợ bức tử, tôi cũng lưu lạc đầu đường, dựa vào cái gì này những kẻ đó vẫn ra vẻ đạo mạo như cũ sống trong xa xỉ hậu đãi? Quá bất công!”

Phong Dã điên cuồng mà lên án, phát tiết nỗi bất bình cực lớn đã tích lũy trong lòng quanh năm suốt tháng: “Bây giờ, tôi đã không còn là tiểu quỷ mặc người bắt nạt nữa, tôi có vu thuật! Tôi có sức mạnh! Tôi… Tôi còn có thể có nhiều hơn! Tôi muốn cho đám ngu xuẩn đó biết, tôi lại trở về đứng trong bọn họ rồi! Không, tôi đã ngự trị ở trên đám giun dế nhỏ yếu kia rồi! Nếu không phải đêm nay xuất hiện một tên có thể thao túng lôi đình khốn nạn làm rối, tôi đã lấy được Tụ Tài Thạch lâu rồi! Cho tôi thêm một cơ hội! Chỉ cần một lần! Tôi nhất định có thể giết hắn  —— “

Roi vun vút vươn tới nặng nề quất vào lưng Phong Dã, âm thanh da tróc thịt bong vang dội không chút lưu tình cắt đứt lời nói của gã, bức ra một tiếng hét cực kỳ thống khổ.

Roi bạc dài nhỏ vương đầy mảnh vụn, một loại năng lượng màu xanh lục đậm mà mắt thường không thể nhìn thấy trong đêm tối như rắn độc lượn lờ, đó là một loại vu chú cực kỳ ác độc, chuyên môn dùng cho hình thức trừng phạt kẻ có tội, chỉ cần trúng phải một roi, chú thuật nham hiểm kia lập tức xâm nhập cốt tủy, như mụn độc ăn vào xương, không cắt được, không thoát được, chỉ có thể bị vu chú không ngừng ăn mòn huyết nhục, nhận hết dằn vặt kéo dài không dứt.

Chấp Tiên Nhân ung dung thu hồi roi bạc, cười gằn nói: “Ngu xuẩn mất khôn.”

___________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Phong: Vu Tôn ba ba xin hãy yêu ta một lần nữa! Ta nhất định sẽ chém cái tên Pikachu kia!

Vu Tôn: wtf