Vô Sỉ Đồng Chí! Em Nhất Định Gả Cho Anh!

Chương 8: Đồng chí nam phụ II




Đồng chí Thẩm tổng, tên họ đầy đủ là Thẩm Tư Ngôn, năm nay 29 tuổi, theo lời lễ tân đại tỷ chính là đại phú soái, vừa nhiều tiền vừa đẹp trai, là chỗ thân thiết với Tiết Khanh. Nếu nói Tiết tiểu nhân phong lưu tuấn tú, đồng chí họ Thẩm kia lại càng phong lưu hơn. Nghe nói anh ta rất thích trêu chọc nhân viên nữ, nghe nói khi trêu chọc rất cool, rất ngầu...Thiện tai! Chỗ thân thiết với Tiết Khanh nhất định là một bè biến thái, khẳng định không thể cool ngầu được!

Sự thật chứng minh, Thẩm tổng của các chị em trong công ty không hoàn hảo như lời nói. Thẩm Tư Ngôn trước khi đi công tác liền vào phòng truyền thanh của công ty, nói cái gì mà yêu Tiết Khanh, muốn cùng anh ta một đời một kiếp sống chết có nhau, tuyên bố theo đuổi Tiết Khanh, đem anh ta bẻ cong...Lễ tân đại tỷ kể tới đây liền bày ra bộ dáng băng tan ngọc vỡ, tiếc thương cho đóa hoa cực phẩm của công ty. Còn tôi...

Sung sướng-ing! Chỉ hận không thể đi khắp nơi gào rú phấn khích. La la la! Không ngờ trai thẳng họ Tiết lại được một người đàn ông tỏ tình, lại chính là người bạn thân thiết với anh ta!!! Ngọn lửa hủ nữ đưa tôi tới miền đất tưởng tượng phong phú. Có thể nói như vậy:

Thẩm Tư Ngôn trêu hoa ghẹo nguyệt, sau cùng phát hiện người đàn ông bên cạnh mình mới là bông hoa thơm mà anh ta muốn hái. Trong phút xúc động liền điên cuồng tỏ tình với anh ta!

Được! Chị đây thích! Chị đây nhiệt liệt ủng hộ! Có điều dường như họ Tiết kia vẫn chưa cong... Haizz, đồng chí họ Thẩm, tôi nhất định hợp tác với anh, đem Tiết Khanh hảo hảo bẻ cong, khiêng tới tận giường cho anh thưởng thức!

----------------Phân cách tuyến “Dâng tới tận giường”-----------------

Quay trở lại giây phút Tiết Khanh sống dở chết dở khi nghe Thẩm Tư Ngôn trở về. Anh ta sau mười lăm phút ôm đầu, liền kêu lễ tân đại tỷ ra ngoài, nhìn nhìn tôi một lượt...Ặc, tôi bắt đầu có cảm giác mất tự nhiên rồi đây...

“Nghiễm Nghiễm, làm bạn gái tôi được không?”

Hả? Người yêu anh về nước lại kêu tôi làm bạn gái anh làm gì? Xúc động tới điên rồi à?

“Hệ điều hành của anh xảy ra lỗi phải không?”

Thiện tai! Tôi không thể phản bội đồng chí họ Thẩm được.

“Tháng này tăng lương cho cô, thế nào?”

“Anh nghĩ tôi giống bán thân vì tiền lắm à?”

“Gấp 2!”

“Anh tỏ tình với Trịnh Phương Hạo, tôi giúp anh!”

“Gấp 3, không thể hơn nữa!”

Tôi: “...”

Gấp 3 kìa? Tôi mường tưởng tượng một loạt số 0 bay ong đầu...Gấp 3...gấp 3...Được! Tôi giúp anh ta lần này, sau này sẽ hảo hảo nhận lỗi với Thẩm ca, cũng xem như không phụ lòng chị em hủ nữ!

“Thành giao! Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”

Tôi chống nạnh. Dù sao cũng không thiệt, anh ta mà lợi dụng quá đáng, tôi sẽ phế anh ta!

Tôi vừa dứt lời, cửa phòng bật mở, bóng người nhanh như sóc nhảy vào, sau đó đã thấy ôm lấy Tiết Khanh, giọng nói ủy khuất vang lên:

“Cậu cũng thật nhẫn tâm, đẩy tôi đi New York 2 tháng. Không được! Mau quay qua đây, để tôi hôn cậu một cái!”

Tôi: “...”

Bấn loạn! Hệt như rót nước vào axit sunfuric đặc. Nổ bùm!

Đây mới là cong đích thực, vừa mới xuất trận đã đánh cho bạn gái tiền lương là tôi không còn một mảnh giáp. Thiện tai! Thẩm ca quả nhiên tình cảm dạt dào, Tiết trai thẳng không sợ anh ta cũng không được mà!

“Buông ra. Còn một chuyến đi Nhật đàm phán nữa đấy.”

Tiết Khanh đứng bật dậy, lùi xa hai mét, thái độ giống như là chuột nhìn thấy mèo.

“Cậu dám đẩy tôi đi, tôi bắt cóc cậu đi đăng ký kết hôn!”

Thẩm ca vuốt vuốt mái tóc, mạnh mẽ nói. Quào! Có một loại khí chất công đích thực!

“Tôi không ngại ly hôn với cậu đâu!”

Khanh ca không chịu kém cạnh, nhếch môi cười nhạt, tiếp tục bảo:

“Mà còn phải xem cậu có bản lĩnh lấy được tôi không đã!”

“Xem như cậu cho tôi cơ hội rồi đó, lão tử một bụng thủ đoạn, sớm muộn cũng có ngày đem cậu hảo hảo cưỡng X!”

“Tôi mỏi mắt mong chờ!”

Tôi đứng vòng ngoài xem kịch, có cảm giác nữ phụ đam mĩ không hề nhẹ! Nhìn xem! Nhìn xem! Bọn họ đối đáp trơn tru, nhìn thế nào cũng thấy giống đôi vợ chồng lâu năm, không ai kém ai. Có điều, tôi cũng may mắn thật! Đồng chí Thẩm này có khí chất hơn đồng chí Trịnh kia, có vẻ là kì phùng địch thủ của Tiết Khanh. Đáng để xem nha!

“Tôi có bạn gái rồi! Cậu hết cơ hội nhé!”

Chỉ một câu nói đáng đánh của Tiết Khanh, bom rơi vào tay tôi!

Tôi hứng chịu ánh mắt như hoa nở mùa xuân của Thẩm ca, ấm áp đến rợn người. Tiết Khanh ôm eo tôi, ghé tai tôi nói:

“Mau thể hiện bản lãnh của cô, không lật lọng nhé.”

Tôi biết tư thế hiện giờ còn ái muội hơn cả từ ái muội, có điều đoạn hội thoại đầy mùi ép buộc này chỉ tôi và Tiết Khanh biết. Hừ! Giúp anh thì giúp anh, đợi tôi lĩnh lương xong xuôi, anh cứ chờ đấy!

“Thẩm tổng, nghe danh đã lâu, nghe nói anh có ý với bạn trai tôi?”

Tôi mỉm cười. Thiện tai! Thẩm ca nhìn tôi đày dò xét, khóe miệng như có như không cong lên.

“Thực ra tình yêu là tự do của mỗi người, nhưng tự do của Tiết Khanh đã sớm bị tôi đem vào két sắt khóa năm tầng rồi, ngoài tôi ra không ai có quyền yêu anh ấy cũng như anh ấy không có quyền yêu ai ngoài tôi. Chúng tôi tâm đầu ý hợp, mắm muối vừa đủ, anh có chen chân vào cũng không nổi, chi bằng anh chủ động từ bỏ, chúng ta có thể làm bạn!”

Tôi trong lòng thầm phỉ nhổ mấy lời phản lại chủ nghĩa boy love vừa phun ra. A di đà phật! Thất đức quá! Không ngờ tôi lại có ngày đi chia rẽ tình cảm của bạn công và bạn thụ thế này! Tiết Khanh, trời cao có phạt tôi, anh nhất định phải hứng thay tôi!

“Ngại quá, tôi có chìa khóa mở nổi năm tầng khóa kia của cô, cô tính sao?”

Thẩm Tư Ngôn hình như cố gắng nhịn cười. Tôi thản nhiên bảo:

“Tới lúc đó tôi sẽ mang anh ấy dâng tới tận miệng anh, ăn được hay không còn xem thiên phú!”

Thiện tai! Thẩm ca, đợi tôi lấy được tiền, chính tay tôi sẽ mở khóa cho anh, anh yên tâm đi. Châm ngôn mới của tôi: Phản Thẩm ca, trời tru đất diệt!

“Rất có khí thế! Chúng ta cùng chờ xem! Tên tôi là Thẩm Tư Ngôn, tên cô là gì?”

“Luật Nghiễm.”

“Xem ra bạn gái của Khanh quả nhiên không dễ đối phó!”

Tôi chỉ cười, không nói gì. Đồng chí à, tôi dĩ nhiên liệt nhiệt ủng hộ anh, đánh lén Tiết trai thẳng một vố, sau này chúng ta cùng làm cách mạng, vạn nhất Tiết ca quá cứng, thì tôi cũng được thỏa mộng làm tình địch với gay. Nha nha nha, ván cờ này là tôi có lợi...

Tôi tiểu nhân đắc chí, thầm tính toán trong lòng, lại quên mất tác giả là thích trêu chọc tôi, chuyện sau đó quả nhiên vượt ngoài dự liệu...