Vô Sỉ Đồng Chí! Em Nhất Định Gả Cho Anh!

Chương 12: Du lịch hậu tai nạn




Vì là người trẻ đầy sức sống, lại kết hợp nghỉ ngơi điều độ, xương cốt tôi hồi phục vô cùng nhanh chóng. Tròn một tháng, rốt cuộc cũng đi lại chạy nhảy tung tăng. Tiết gia gia cười cười, buông một câu bình luận:

“Nam sắc quả nhiên là liều thuốc tốt, hồi phục nhanh thật!”

Tôi liếc xéo anh ta. Nể tình Tiết Khanh suốt một tháng qua thường xuyên mang của ngon vật lạ tới “cung dưỡng” tôi, không chấp vặt anh ta!

“Công lao của anh cũng to lớn lắm chứ, thế nào? Nữ vương định ban thưởng gì cho vi thần? Lấy thân báo đáp?”

Anh ta quả nhiên đáng đánh!

“Ái khanh có lòng, trẫm dĩ nhiên sẽ trọng thưởng. Coi như tôi nợ anh một bữa cơm, thế nào?”

Tôi chớp chớp mắt, hòa hoãn trả lời. Hầy, có một người, theo như mặt bằng chung đánh giá là cực phẩm, tới chăm sóc bạn chu đáo, đầu gỗ cũng cảm động nhé! Cho nên tôi quyết định cộng cho anh ta ba điểm thiện cảm!

“Đủ keo kiệt, sau này đưa em quản lý ví tiền, nhất định không lo sạt nghiệp!”

Tiết Khanh búng trán tôi. Cái này, suốt một tháng qua từ lúc nào đã thành thói quen đáng chết rồi...

“Quá khen!”

Câu này, tôi cơ hồ rít qua kẽ răng mà nói.

---------------Phân cách tuyến “Quản lý ví tiền của anh”---------------

Vài ngày sau đó, mẹ tôi đột nhiên hứng thú trào dâng, rủ tôi đi du lịch...

“Nghiễm Nghiễm, mẹ ở nhà lâu quá rồi, muốn đi đâu đó thăm thú. Mẹ con mình đi đâu vài ngày nhé?”

Phấn khích-ing! Gì chứ thái hậu nhà tôi gần như trạch nữ già rồi, thích ở nhà lắm, không dễ gì lại chủ động thế này!

“Con ủng hộ, mẹ định đi đâu?”

Tôi không quan sát sắc mặt mẹ tôi, cứ theo tâm tình đưa đẩy mà đồng ý. Mẹ tôi cười gian xảo, bảo:

“Thành phố C!”

Ôi, đi! Nhất định phải đi! Thành phố C có biển có núi, là địa điểm du lịch nổi tiếng. Tôi muốn tới từ lâu rồi, cơ hội ngàn vàng, sao nỡ bỏ qua!?

“Mẹ hiểu con thật đấy!”

Tôi cười tít mắt, càng không biết khóe miệng mẹ tôi càng cười càng gian...

Sự gian xảo của mẹ, tới ngày khởi hành tôi mới biết... (/_)

----------------Phân cách tuyến “Chuẩn bị khởi hành”------------------

“Ôi, Tiếu Tiếu, trùng hợp quá!”

Tiết phu nhân cười như hoa nở, kéo tay mẹ tôi. Chậc, quả nhiên là bạn tâm giao, có duyên quá!

“Bà cũng đi du lịch đấy à? Mẹ con tôi tới thành phố C, Nghiễm Nghiễm, chào bác đi. Bà định đi đâu thế?”

Thái hậu cũng cười tươi không kém, ân cần hỏi thăm.

“Sao? Thành phố C? Mẹ con tôi cũng tới thành phố C...”

Hahaha, trùng hợp thôi mà, trùng hợp thôi mà. Tôi có cảm giác âm mưu nồng đậm sau nụ cười duyên của mẹ Tiết Khanh, nhưng vẫn cố chấp an ủi bản thân.

“Ôi trời, giống đi chơi gia đình quá. Anh Tiết có đi không?”

“Ông già ở nhà trông nhà rồi, hahaha, ông ấy còn nói chị em phụ nữ đi chơi, không nên đi theo, hahaha, Khanh Khanh mà là phụ nữ ư?”

Tôi lạnh sống lưng, bèn lấy cớ đi làm thủ tục bay mà chuồn trước...

Đến khi thực sự lên máy bay, tôi không an ủi nổi bản thân nữa rồi. Làm gì có cái trùng hợp nào mà cả bốn người cùng đi một địa điểm, cùng ngồi san sát, thái hậu ngồi với phu nhân, tôi ngồi với Tiết Khanh vậy hả? Cũng trùng hợp thật đó!

“Nghiễm Nghiễm, nói thật với em nhé, duyên này của chúng ta là do hai Nguyệt Bà bên kia ban tặng. Nào, chúng ta cố gắng bồi dưỡng tình cảm...”

Tôi: “...” Căm phẫn-ing! Lừa đảo-ing!

Tôi chưa kịp mở lời thì tiếng nhạc đã vang lên sát tai. Tôi theo phản xạ sờ lên chiếc tai nghe vừa được người ngồi bên cạnh nhét vào, tròn mắt hỏi.

“Anh nghe hai bên to quá. Sống là phải biết chia sẻ, liền chia sẻ với em!”

Lý do...không thể có lý nổi! Tiết Khanh nói xong, không thèm nghe tôi nói, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần...Rồi rồi, anh có lòng thì tôi nhận! Sau đó tôi cũng nhắm mắt... rồi ngủ luôn!

Người nào đó hé mắt nhìn sang, khóe môi cong lên hài lòng.

------------Phân cách tuyến “Tai nghe tình nhân”-----------------------

Sự thật chứng minh, ngồi cạnh ôn thần thì không thể nào ngủ say được. Tôi chợp mắt một lát đã dậy rồi. Nhìn Tiết đại gia đeo kính đọc báo, bỏ qua ân oán của chúng tôi, khách quan thì tổng kết được một câu: Có khí chất của đàn ông thành đạt, đẹp trai theo kiểu tổng tài thường được mô tả trong tiểu thuyết đó!

Tôi nhìn anh ta như soi sinh vật quý hiếm, không bỏ qua một mi li mét ngũ quan nào. Dĩ nhiên! Không phải lúc nào cũng gặp được người đàn ông có khí chất, nhất định phải lợi dụng...bán sắc!

“Tiết Khanh, khi nào anh nhất định phải chụp chung với tôi!”

Tiết Khanh quay sang nhìn tôi ngẫm nghĩ, chợt đưa tay xoa đầu tôi, mỉm cười:

“Hẹn em tới ngày chụp ảnh cưới nhé!”