Vô Sỉ Đồng Chí! Em Nhất Định Gả Cho Anh!

Chương 10: Tai nạn giao thông




Tôi thừa nhận tôi là điển hình của con rùa rụt cổ, thấy Thẩm Tư Ngôn bỗng dưng “thần kinh phân liệt” như vậy liền không suy nghĩ được gì, ngây ngốc thoái thác:

“Ha ha, vinh dự rồi, tôi khát nước quá, đi kiếm gì uống đã nhé!”

Tôi chạy trối chết, chỉ sợ anh ta giơ tay giữ lại.

Thiện tai! Tôi chạy xa anh ta rồi mới phát hiện trên tay rõ ràng cầm cốc nước, mất mặt quá. Tôi len lén quay lại nhìn, vẫn thấy Thẩm Tư Ngôn đứng đó nhìn về phía này. Ặc, quả nhiên là thần kinh phân liệt. Ngày trước chính là thích Tiết Khanh, bây giờ lại nhảy qua thích tôi, tội lỗi mà, tội lỗi mà. Lần này tôi bất đắc dĩ cướp “người” của Tiết Khanh, anh ta biết được, có đem tôi đi xử bắn không đây???

--------------------Phân cách tuyến “Thần kinh phân liệt”--------------

Sau đó thì trong suốt bữa tiệc, tôi tránh xa Thẩm Tư Ngôn hết sức có thể. Gì chứ tôi quen mới gặp anh ta hai lần, anh ta liền nói thích tôi, tôi tuyệt đối không tin bản thân có năng lực khiến người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên, càng không thể khiến Gay vừa gặp đã thích được, thế rốt cuộc là vì sao? Hay hormoren gần đây phát tán quá mạnh mẽ, khiến ai gặp cũng thích rồi? A, thế thì khó rồi!

Tôi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn tới khi tiệc tàn, hoa cưới hiển nhiên là không có diễm phúc bắt được, Thẩm Tư Ngôn đề nghị đưa tôi về cũng không đủ dũng khí để trèo lên, đành đợi xe bus về nhà…

Thực tế chứng minh, phàm là được tỏ tình sẽ khiến lão thiên ghen ghét, Luật Nghiễm mấy năm qua khỏe mạnh an toàn hôm nay lại gặp tai nạn giao thông...

Tôi đứng chờ xe bus, lý do ư? Hứa Diệp lái xe đưa vội vội vàng vàng tới đây, tới tiền cũng không mang, tôi sau khi tẩy trang liền phải đợi xe bus thế này đây. Tôi xui xẻo hết đường, gặp xe bus cũng tai bay vạ gió, đồng chí xe máy nào đó tông lên lề đường. Thiện tai! Anh đâm vào gốc cây ngọn cỏ nào cũng được, đâm trúng tôi...

Ý thức của người bị đâm dĩ nhiên mơ mơ màng màng, tôi tỉnh dậy đã nhìn thấy tường trắng của bệnh viện, khắp người ê ẩm, nhức buốt...

“Em tỉnh rồi? Thế nào, một cộng một bằng mấy?”

Hình như là giọng của Tiết Khanh?

“Một phút cộng một phút bằng 120 giây, một ngày cộng một ngày bằng 48 giờ, một tuần cộng một tuần bằng 14 ngày, anh muốn hỏi một nào?”

“Anh hỏi một bố một mẹ?”

“Vậy thì còn phải xem kế hoạch hóa gia đình nhà đó...”

“Được rồi, trí khôn vẫn còn, không có dấu hiệu tâm thần phân liệt...Không sợ con anh sau này thiểu năng”

Tôi mơ hồ nghe được vế đầu, sau đó anh ta lẩm bẩm gì tôi hoàn toàn không nghe rõ.

“Anh là Tiết Khanh đấy à? Đi thẳng rẽ trái ra ngoài nhé, tôi giành mất Thẩm ca của anh rồi, anh đừng trả thù tôi, tôi không cố ý đâu...”

Tiết Khanh: “...” Nghiễm Nghiễm, anh thật sự không xác định được em có chấn động não hay không nữa...

“Em bị xe đâm, Thẩm Tư Ngôn đưa em vào viện, bị xây xát nhẹ, gãy chân trái, hạn chế đi lại trong một đến hai tháng. Mẹ chúng ta đang đi đòi công đạo cho em, bố ở nhà hầm canh. Em đã ngủ được một ngày rồi.”

Tiết Khanh báo cáo qua loa tình hình. Hạn chế đi lại? Chúa ơi, tôi không tới mấy ngày sẽ ngứa ngáy tay chân, chịu sao nổi? Còn có mẹ chúng ta? Tôi từng nghe con anh con tôi con chúng ta, chưa từng nghe mẹ anh mẹ tôi mẹ chúng ta nha. Còn có Thẩm Tư Ngôn đưa tôi vào viện, thế anh ta đâu rồi?

“Thẩm Tư Ngôn đâu?”

Tiết Khanh nhướn mày nhìn tôi, mỉa mai bảo:

“Anh trông em một ngày một đêm, em mở miệng ra liền hỏi hắn là thế nào?”

“Không phải nói anh ta đưa tôi vào viện sao? Không nhờ anh ta thì anh có cơ hội trông tôi không?”

Tôi cứng rắn chống chế. Cái này, hầy, chính là lý sự cùn...

“Anh quân tử, không chấp người bệnh. Công ty còn một số hợp đồng chưa ký, anh giao cho hắn phụ trách nốt rồi.”

Tiết Khanh đáp gọn. Hứ, cái gì mà quân tử? Khinh bỉ-ing!

“Anh là tổng giám đốc, sao không làm?”

“Bận chăm sóc em!”

“Cảm ơn anh, tôi thụ sủng nhược khinh rồi.”

Tiết Khanh không nói gì, chỉ cười cười. Thẩm Tư Ngôn nhất định là bị tên này đem danh cấp trên ra đàn áp, làm việc hộ anh ta rồi. Thiện tai, nam chính quả nhiên có thủ đoạn của nam chính mà!

“Tiết Khanh, tôi khát nước!”

Anh ta đi lấy nước.

“Tiết Khanh, có quả gì không?”

Anh ta gọt táo cho tôi.

“Tiết Khanh, chán quá.”

Anh ta đọc tạp chí cho tôi.

Sau đó còn N việc vặt nữa, Tiết Khanh đều nghe lệnh đàng hoàng, tôi bắt đầu lo sợ. Tên này, không phải trúng tà chứ?

“Tiết Khanh, sao anh tốt với tôi quá vậy?”

Tôi vừa gặm táo vừa hỏi. Anh ta ngưng đọc tạp chí, ánh mắt đầy ý cười nhìn tôi.

“Hành hạ anh rất thích? Đợi em khỏi bệnh rồi, anh lăn ra ốm, lúc đó tới em chăm sóc anh.”

Tôi suýt cắn lưỡi. Anh...anh có thể nào ngụy quân tử hơn nữa không? Chờ đó, tôi hành hạ anh tới mức ốm quên trời đất, quên cả sai vặt tôi.

“Hừ, không phải ai đó nói theo đuổi bản cô nương sao? Anh nhân cơ hội này thể hiện tốt một chút. Nhé?”

Tôi khó nhọc giơ tay vỗ vai Tiết Khanh. Anh thích làm ngụy quân tử đúng không? Tôi sẽ cho anh biết đẳng cấp chủ nô trong xã hội tư bản chủ nghĩa là thế nào!

“Vạn sự tùy em.”

Tiết Khanh cười ẩn ý, một giây sau, cánh cửa bật mở, lão phu nhân nhà tôi sóng vai mẹ Tiết Khanh bước vào. Mẹ tôi nguýt dài một tiếng, không hỏi han con gái, liền nói:

“Con xem, Khanh Khanh chiều con như vậy, thật tội cho nó quá, nhường nhịn tính cách chẳng ra sao của con, còn không mau cảm ơn người ta?”

Huhuhu... sao mẹ vừa nhìn thấy con tỉnh dậy liền binh người ngoài rồi? Bất công-ing!

“Mẹ, con gái mẹ đây này, mẹ không có con trai đâu.”

Tôi ấm ức lên tiếng. Thiện tai! Mẹ con mình đi giám định quan hệ huyết thống đi!

“Chiều chuộng Nghiễm Nghiễm không phải là phúc của Khanh Khanh nhà tôi sao? Thấy nó như vậy tôi cũng mừng. Nghiễm Nghiễm, cháu còn chỗ nào khó chịu không?”

Chỉ thế, ấn tượng đầu tiên của tôi về Tiết phu nhân vô cùng vô cùng tốt. Nha, vừa đẹp vừa dịu dàng. Cô ơi, có thể nhận cháu làm con gái nuôi không?

“Cháu chào cô. Vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy cô, cháu thấy khỏe ra rồi.”

Tôi nịnh nọt lên tiếng. Nếu tôi có đuôi chắc giờ nó đang vẫy rồi!

”Ôi, cái miệng ngọt quá. Giá mà con dâu cô cũng được như cháu thì thật tốt.”

Tôi câm nín. Cô à, trước đây cô là bà mối đúng không?