Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 5 - Chương 8: Lão Vu Bà <@Sorceress>




Người tới là một trung niên nữ sĩ, trên người mặc giáo phục của Thần Thánh học viện là một vị giáo sư, mặt nàng nhìn cứ như ai cũng nợ mình tiền đòi mãi không trả.

Là vị ảo thuật gia nổi tiếng nhất Tạp Địch đại lục cũng là chủ nhiệm khoa huyễn thuật của Thần Thánh học viện, Đại Bác Lạp <@Borah >, huyễn thuật của bà ta đã tới cảnh giới dùng hư nhập thật, chiêu mới vừa rồi không chỉ đơn giản là kích thích thần kinh đại não mà thôi.

Đại Bác lạp dùng năng lực của mình đã thay đổi qui tắc của không gian trong nháy mắt, làm sinh ra huyễn cảnh chân thật, làm kẻ ý chí kiên định như Hạ Hầu Cẩn cũng suýt chút nữa dính đòn, cũng may mà phút cuối phá vỡ huyễn thuật mới không tự mình đánh mình.

Nghe nói lão bà này tính tình cô tịch, suốt ngày như đưa đám khiến cả trượng phu của mụ cũng chịu không nỗi, đem nàng vứt ra

Sau khi “được” trượng phu bỏ thì tính tình của Đại bác lạp càng kinh dị, đem tất cả oán khí trút lên người đệ tử, động bất động gì cũng mắng với chửi, mắng rất là ác, ngưới có lòng dễ chịu cũng không thể chấp nhận đến mức được vinh danh “lão vu bà”, người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ kinh hồn.

Từng có vị học viên không chịu nổi tính tình nàng phải tự bỏ học, đây là chuyện cực kỳ hiếm ở Thần Thánh học viện.

Hách Liên Kiếm cũng đã nghe danh của “Vu bà bà”, giờ thấy nàng ra mặt cho nên cũng không dám phá tiếp.

Khảo Bá Đặc thấy Đại Bác Lạp ra mặt cũng thở nhẹ, trong học viện dù là học viên hay lão sư đều sợ nàng vô cùng, không ai ngoại lệ.

Tất nhiên, trừ viện trưởng.

Phỉ Lợi Khắc Tư nổi lôi đình.

“Lão vu bà bà Đại bác Lạp này rảnh quá ha !, đi phá không à, sao nàng không đi lo chuyện của mình đi, nếu nàng không phải nữ, ta đập một trận ngay! Ai !... không trách sao 30 năm trước đạo sư Giáo Linh không từ mà biệt có phải tại nàng không chứ, không được, ta phải điều tra xem….”

Khảo Bá Đặc thấy thế xấu hổ nhắc.

“Viện trưởng chú ý thân phận, có rất nhiều người đang nhìn.”

Không chỉ mắng chửi mà cái danh hiệu ‘lão vu bà’ cũng rất khó nghe , dù là đồng giáo sư cũng chỉ dám kêu sau lưng, không dám nói lớn.

Nếu lúc thường viện trưởng có ‘vi lão bất tôn’ cũng chả sao nhưng mà bây giờ có rất nhiều học sinh đang đứng nhìn, nếu mà tính tình của hắn truyền ra, mặt mũi của Thần Thánh học viện còn chỗ nào chứ.

Phỉ Lợi Khắc Tư thấy có điểm thất thố vội ho khan.

“Ừm….Đại Bác Lạp ngăn cản một sự tình đáng tiếc, không cho nó xảy ra, làm rất tốt, tinh thần rất đáng khen! Ta quyết định tăng lương cho Đại Bác Lạp mỗi tháng thêm 2 thủy tinh tệ.”

Khảo Bá Đặc : “…..”

Trừ cái tính nghiêm khắc ra, cái tính hộ đoản cũng nổi danh khắp Thần Thánh học viện. Khi còn trong lớp mình , bà có thể mắng cho học viên như máu chó tưới đầu quỉ, nhưng mà huyễn thuật đệ tử ra ngoài nàng lại không giống vậy, nàng đều giữ rất kỹ, đệ tử ưu tú càng không cần bàn.

Như khi nãy, ai có mắt cũng biết Hách Liên Kiếm đang bị hạ phong, tiếp tục so chiêu thì mười phần bại vong, vì vậy Đại bác Lạp mới ngăn trở, còn có các đệ tử kém năng lực còn nghĩ là chưa phân cao thấp.

Hơn nữa, mụ chỉ hóa giải bát kỳ kiếm pháp của Hách Liên Kiếm mà lại đem quyền của Hạ Hầu Cẩn tự công kích hắn, xem thì thấy rõ ý thiên vị.

Đại Bác Lạp mặt ngoài cứ khinh khỉnh cứ như không có gì nhưng thật ra trong lòng đang ngạc nhiên là nàng muốn giáo huấn tên coi thường huyễn thuật Hạ Hầu Cẩn một chút.

Không ngờ tên kia có thể trong thời khắc chỉ mành treo chuông thoát khỏi huyễn cảnh, có thấy lấy tay trái ngăn quyền, đám mãng đại nhà Hạ hầu thật là ý chí kiên cường,có lẽ là kình địch của huyễn thuật ban.

“Thấy chưa, anh em bình thường học viên của Thần Thánh học viện.”

Bị nhục cũng không làm hạ khẩu khí, Hạ hầu Cẩn càng tăng thêm chiến ý, ngửa mặt hú dài, tiếng nói lan tỏa khắp trời của bãi sân điển lễ tân sinh.

“Các ngươi nghe đây, cũng không chỉ đệ tử của ban cao cấp mới có tiền đồ, từ ban bình thường đi ra cường giả cũng nhiều sổ bất thắng sổ, Hổ Uy Kim Cương Hoắc Căn, Đại Ma Đạo Sư Cách Lôi, Hỏa Chi Phối Giả Chúc Dung <@má ơi> ,Chiên Thần Tần Tang Chư, Thánh Kỵ Sỹ Hách Nhĩ Mạn….

Bọn họ cũng là bình dân, cũng không có gia tộc hiển hách cũng không có thiên phú trời sinh, nhưng mà họ không vì thân phận thấp hèn mà tự tị, kẻ đáng xấu hổ là không có cốt khí , không có cố gắng, không có nghị lực, kẻ nào như vậy thì về nhà mà uống sữa cho qua ngày đi.”

Hạ Hầu Cẩn là thô nhân nhưng trong từng lời thô tục của hắn là cả một bầu nhiệt huyết, chậm rãi rót vào lòng từng học viên bình thường, đúng là chiến tướng trời sinh.

Dù khi nắm tới đại cục Hạ Hầu gia làm rất khó coi, nhưng mà có thể làm cho tất cả binh sĩ liều mạng mà đánh thì họ làm rất tuyệt, đặc điểm này Hạ Hầu Cẩn kế thừa rất tốt.

Cổ Diêu cũng kích động vô cùng, nhiệt huyết sôi lên, Hạ Hầu Cẩn nói trúng tâm lý hắn.

Học viên ưu tú cuối cùng không thể tỏ vẻ ngạo mạng nữa, bởi vì họ hiểu bất cứ học viên bình thường nào cũng có thể trở thành Hoắc Căn, Tần Tan Chư, Cách Lôi, Chúc Dung hay là Hách Nhĩ Mạn là những tên quá đáng sợ.

Có một vài việc không ai có thể biết trước.

Đại Bác Lạp sắc mặt trầm xuống cứ nghĩ lần này Hách Liên Kiếm tới thì huyễn thuật bộ sẽ càng cao cấp thêm ai ngờ bao nhiêu danh tiếng đều dâng cho ngoại công bộ.

Hách Liên Kiếm cũng nắm chặt hai tay không cam lòng, thời khắc này lẽ ra phải thuộc về hắn, một tên thiên chi kiêu ngạo chứ, nhưng mà buổi khai giảng còn chưa kết thúc toàn thân hắn đã lấm lem đầy bụị đất và thất bại.

Cùng với hai tên khó chịu kia thì khác hẳn, ngoại công hệ chủ nhiệm mừng rỡ vô cùng, trước khai giảng hắn có cầm danh sách ưu tú của ngoại công bộ xem , chả có nhân tài nào đáng nói, ai mà ngờ là Hạ Hầu Cẩn lại tới bên đệ tử bình thường.

Bất kể, dù là đệ tử của ngọai công bộ đều là sự kiêu ngạo của hắn.

Khảo Bá Đặc có chút nhức đầu lễ khai giảng đã bị tên Hạ Hầu vô học kia làm cho hỏng bét, không ra thể thống gì.

Nhưng mà Phỉ Lợi Khắc Tư lại cười nói : Đây là điển lễ khai giảng tốt nhất ta từng dự qua !”