Vốn Cổ Diêu định lợi dụng hai lão quái vật này nhưng không ngờ bọn họ đã thực sự gặp qua Đoan Mộc Tình.
Mái tóc màu xanh biếc, đó chính là đặc trưng của Đoan Mộc gia tộc.
Cổ Diêu liền lập tức hỏi đến cùng:”Cái gì, Thái Luân Tư tiền bối, ngài đã từng gặp nàng!?”
Lam Đạo Phu cũng lập tức nói theo kế hoạch:”Ta cũng nhớ ra rồi, đó chính là người mà chúng ta vừa vào Ác Ma Hải Vực không lâu đã gặp phải!”
Vừa vào Ác Ma Hải Vực? Nói thế thì cũng không đúng lắm, chẳng lẽ có việc gì khiến cho Đoan Mộc Tình ra biển trễ.
Cổ Diêu trầm ngâm một chút rồi nói:”Tiền bối, các người đã lên biển bao lâu?”
Thái Luân Tư đưa tay lên đếm tựa như sắp quên:”Hình như cũng đã là hai tháng rồi.”
Cổ Diêu cau mày nói:”Vậy sao hai người lại đến Ác Ma Đảo trễ thế?”
“Chúng ta đánh đấm suốt dọc đường đi nên mới tốn không ít thời gian, nếu không thì đã sớm đến rồi, chứ không phải là sợ ác ma phải vực!” Lam Đạo Phu vội vàng nói, sợ Cổ Diêu hiểu lầm.
Hai tháng, nếu tính thời gian thì nữ hài kia hẳn chính là Đoan Mộc Tình.
“Hai vị tiền bối, nữ hài kia thế nào rồi?” Cổ Diêu khẩn trương lên, Đông Phương Lộ cũng cố gắng kìm chế cảm xúc, trăm cay nghìn đắng tìm kiếm trên đảo nhưng không hề có một chút tin tức nào của Đoan Mộc Tình, ngược lại hai lão quái vật này lại có được tin tức của nàng.
Thái Luân Tư xụ mặt nói:”Đã chết!”
Cổ Diêu và Đông Phương Lộ suýt tí nữa là đã ngất đi, Đông Phương Lộ run rẩy nói:”Chết, đã chết, không có khả năng, chết như thế nào?”
Lam Đạo Phu tiếp lời:”Bị chúng ta giết!”
“Lão …” không thể nào tưởng tượng được đáp án này, Đông Phương Lộ sửng sốt, sau đó nộ hỏa từ từ dâng lên. Với tính cách của bọn họ thì vô duyên vô cớ giết chết đoan mộc tình cũng không có gì là khó hiểu.
Yên lặng, không một tiếng động, Đông Phương Lộ lấy ra tất cả mai hoa châm, đồng thời bắt đầu vận Thiên Tinh Đấu Khí.
Sắc mặt của Cổ Diêu cũng trầm xuống. Trong lòng không biết nghĩ đến vấn đề gì.
Thái Luân Tư thấy thế thì cười sằng sặc:”Hà hà, xem sắc mặt của bọn họ kìa!”
Cổ Diêu và Đông Phương Lộ ngẩn người ra, lời nói này của lão là có ý gì.
Lam Đạo Phu cũng cười đến mém ngã người xuống:” Chúng ta chỉ lừa các ngươi thôi, Phong Điên Nhị Tiên chưa bao giờ giết nữ nhân, trừ khi người đó cố ý muốn đụng đến bọn ta!”
Thái Luân Tư đắc ý nói:”Chúng ta quả thật là những người rất hài hước, hắc hắc.”
Vì an nguy của Đoan Mộc Tình nên bị hai lão điên này lừa cho một vố khiến cho bọn họ dở khóc dở cười.
“Hai vị tiền bối quả là thú vị!” Cổ Diêu cũng cố gắng nở một nụ cười:” Đúng rồi, vị nữ hài tử kia sau đó thế nào?”
Lam đạo phu nói:”Khi vừa mới gặp thì chúng ta cũng rất là tức giận, vốn định giết nhưng khi thấy đó là một nữ tử lại thôi.” Thái luân tư tiếp lời:”Chúng ta thấy nàng tiến vào Ác Ma Hải Vực, ngươi nghĩ trình độ của nàng so với chúng ta thế nào? Chỉ trong chớp mắt thì đã không còn thấy bóng dáng của chiếc thuyền!”
“Nàng cũng chỉ có một mình một thuyền mà thôi. Chắc chắn là đã chết trên biển rồi, không phải ai cũng có được khả năng như bọn ta!”
Tâm tình của Cổ Diêu và Đông Phương Lộ lại trầm thêm, Phong Điên Nhị Quái nói không sai, bọn họ cũng đã phải trải qua vô số hung hiểm mới đến được Ác Ma Đảo, mà bọn họ lại toàn là cường giả, còn có thêm cả Hiên Viên Tam Quang có kinh nghiệm phong phú đối với Ác Ma Hải Vực. CÒn Đoan Mộc Tình thì chỉ có một mình.
Theo như lời của Phong Điên Nhị Quái. Có thể xách định là Đoan Mộc Tình thực sự đã lành ít dữ nhiều. Ngay cả một tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.
Lam đạo phu thấy thế thì ngạc nhiên nói:”Nữ hài kia là người yêu của ngươi à?”
Cổ Diêu không biết phải trả lời thế nào, tâm tình của hắn trước nay chưa từng kịch liệt như thế, hoàn toàn giống với lần Hàn Đan bị bắt đi vậy.
Hắn yên lặng đứng ngây ra.
Lại thêm một người có quan hệ thân thiết với mình gặp bất hạnh!
Tại sao?
Tại sao lại như thế?
Chẳng lẽ, đây chính là lời nguyền của Thiên Ma Quyết?
Hàn đai hộ đã hủy đi nửa bộ thiên ma quyết, lời nguyền của nó không ứng lên bản thân mình mà lại chuyển đến những người thân của mình.
Muội muội Hàn Đan, cùng người mà hắn yêu nhất là Đoan Mộc Tình, từ lúc luyện Thiên Ma Quyết đến giờ lúc này Cổ Diêu mới cảm thấy ân hận.
Thấy sắc mặt sa sút của Cổ Diêu,Thái Luân Tư nói:” Chết thì cũng đã chết rồi, vợ thôi mà, trên đại lục còn nhiều mà, chỉ cần tìm là sẽ có thôi!”
Phong Điên Nhị Quái nói rất nhiều nhưng không lời nào có hiệu quả.
Tâm tình của Cổ Diêu trùng xuống, đến nỗi hắn không còn cảm thấy hứng thú với bất cứ thứ gì.
Trở nên mạnh mẽ, tử sĩ, bảo vật, tất cả mục tiêu trong cuộc sống của hắn lúc này toàn toàn tan biến.
Đã không còn Đoan Mộc Tình, Cổ Diêu đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều trở nên ảm đạm thất sắc.
Nếu như Phong Điên Nhị Quái không mang đến tin tức này thì còn tốtm ít nhất hắn vẫn còn ôm hy vọng, nhưng lúc này, ngay cả một lời tự an ủi mình hắn cũng không thể nào nghĩ được.
Hắn đến trước Phong Điên Nhị Quái:”Tiền bối, ta phải đi.”
Lam Đạo Phu vào Thái Luân Tư cũng không có ngăn cản nên đoàn người quay về.
Sóng thần của Ác Ma Hải Vực luôn hướng lưng về phía Ác Ma Đảo cho nên khi trở về dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng tâm tình của Cổ Diêu và Đông Phương Lộ còn trầm trọng hơn cả lúc đi, mãi cho đến khi rời khỏi Ác Ma Hải Vực, bọn họ cũng rất ít nói chuyện, bộ dáng của họ cũng ảnh hưởng đến tâm tình của nhóm người linh vân.
Canh bạc của bọn họ thì thắng, nhưng đồng đội thì lại thua. Thua rất thảm, trở lại cảng, thì cũng là lúc phải chia tay.
Cổ Diêu miễn cưỡng thanh tỉnh tinh thần:”Đổ Quỷ, cảm tạ lão đã giúp chúng ta.”
Hiên Viên Tam Quang cười nói:”Phải là ta nên cảm ơn ngươi mới đúng, giúp cho ta có thể lần nữa thực hiện giấc mộng, tìm lại được cảm giác mãnh liệt mà đã mất từ lâu.”
Linh Vân cũng nói:”Đúng vậy, ca ca, muội đã sớm muốn đi Ác Ma Đảo rồi nhưng trước giờ sư phụ vẫn không cho!”
Hiên Viên Tam Quang nói:”Nhân sinh tựa như một ván bài, có thua, có thắng, có một số việc chúng ta không thể nào tự mình quyết định được!”
Cổ Diêu biết hắn muốn nói đến Đoan Mộc Tình nên thở dài, gật đầu:”Ta biết rồi.”
“Nếu như còn có ý định chơi thêm một ván nào nữa thì hãy kêu ta, lão đổ quỷ ta nhất định sẽ phung bồi. Ha ha!” Hiên Viên Tam Quang là người phóng khoáng, bọn họ không phải là loại người hay ngại ngùng, sua khi chào từ biệt lập tức rời đi.
Có thể ở cùng một chỗ là duyên số, đây đã trở thành một phần trong cuộc sống của họ. VÌ mục tiêu của bản thân mà cùng nhau trải qua một đoạn hành trình, việc này không phải rất đáng nhớ sao?
Chiến Thiên ở lại Ái Cầm bến cảng, hắn còn phải tiếp tục đi khiêu chiến, khiêu chiến càng nhiều người hắn càng mạnh mẽ hơn.
Đây là lần đầu tiên chiến thiên thách đấu với một nghịch thiên cường giả, trước mặt Phong Điên Nhị Quái, chiến thiên căn bản là không có đủ tư cách thách đấu, đây là một liều kích thích mạnh mẽ đối với chiến thiên, hắn thấy rằng mình vẫn còn chưa mạnh mẽ, vẫn còn xa lắm …
Cổ Diêu và Đông Phương Lộ cùng đi, dù sao đi nữa thì Cổ Diêu cảm thấy rằng cần phải đưa nàng về Linh Tiểu quận, dẫu sao nàng cũng là một nữ hài.
Hơn nữa, hai người đều cùng bị mất mác, một người mất đi bạn hữu thân thiết nhất, một người mất đi người yêu, nên có cảm giác đồng bệnh tương lien.
Trong lòng vô cùng buồn bã, suốt đường đi hai người cũng không có nói chuyện nhiều, mãi cho đến tối mưois vào trọ ở một khu phố trong một tiểu thành thị.
Sắc trời âm u. dấu hiệu của mưa gió sắp đến.
Khí trời trước khi có bão luôn rất áp ức, hơn nữa Cổ Diêu cũng đang rất buồn phiền, chuyện của Đoan Mộc Tình giống như một tảng đá lớn ép trước ngực hắn khiến hắn hô hấp không thông.
Nâm nhân khi gặp phải sự tình này bao giờ cũng tìm một nơi ---- Tửu Quán.
Bên cạnh nhà trọ không bao giờ thiếu quán rượu, bởi vì bọn họ dựa vào nhau mà phát triển, luôn luôn đồng hành cùng nhau.
“Ông chủ, mau đem cho ta mười bình rượu mạnh, phải là loại mạnh nhất!”
Cổ Diêu vừa vào quán đã kêu một câu như thế.
Nhìn bộ dáng có lẽ là một thiếu niên bị người yêu phụ tình, ông chủ quán lập tức nhìn ra được vấn đề, nhưng loại khách nhân này lão cũng rất là hoan nghênh, chỉ cần có thể mang lại tiền cho lão là được rồi, chuyện khác không quan trọng.
Lúc này, cho dù có là loại rượu xa hoa nhất hắn cũng sẽ không để ý, chủ quán cười tươi:”Được, khách nhân xin chờ một chút, sẽ có ngay!”
Khách nhân ở hai bàn bên cạnh vốn nhát gan liền lập tức rời khỏi vị trí chuyển sang chỗ khác, vì người nghiện rượu sau khi say thường quát tháo và gây sự với người kế bên, nếu không muốn bị ương cập trì ngư thì tốt nhất là tránh xa ra một chút. Rượu vừa đưa lên thì Cổ Diêu liền cầm lấy một bình uống cạn, thấy thế thì lại có thêm khách nhân của một bàn khách thay đổi vị trí.
Nhưng cũng không phải là tất cả mọi người đều kiêng kỵ Cổ Diêu.
“Anh đẹp trai, hay là cùng uống một chén nha?”
Một nữ tử mặt đầy phấn son, đi đến vẻ mặt tươi cười – quyến rủ.
Nữ tử mà chủ động đi đến chỗ nam nhân ở giữa quán rượu thì chỉ có một loại người ---- Lưu Oanh <@đứng đường>
Quán rượu cũng không có tẩy chay lưu oanh, bởi vì những người này vốn không có thế lực, hơn nữa còn có thể thu hút thêm nhiều nam nhân khác đến quán.
Lưu oanh này có vẻ cũng là một người có kinh nghiệm phong phú, chỉ cần nhìn qua một cái là biết Cổ Diêu hẳn là người bị phụ tình, mà loại người này thường cần phải phát tiết, giá cả chi trả cũng rất xa hoa, vì vậy liền đến để mua bán.
Lưu oanh này cũng có chút quyến rũ nên nàng cũng rất tự tin, nhưng Cổ Diêu ngửi thấy mùi hương trên cơ thể nàng thì nhớ đến Đoan Mộc Tình tình ôn nhu động lòng người, bi thương trong lòng dâng lên, không biết vì nguyên nhân gì mà cảm thấy bực tức:”Cút, biến khỏi mắt ta!”
Cổ Diêu rất ít khi thô bạo với nữ nhân, bất luận là nữ nhân thuộc hạng người nào, nhưng hiện nay hắn không thể nào kiềm chế được nỗi khổ trong lòng.
Nét tươi cười trên mặt lưu oanh kia biến mất, thay vào đó là sự xấu hổ, liền rời đi sau đó miệng còn lầm bầm chửi rủa Cổ Diêu.
Cổ Diêu lại giơ bình rượu thứ hai lên, rượu lại chui vào bụng hắn.
Trước kia hắn nghĩ rằng những ma men là những người không có tiền đồ, nhưng hôm nay, hắn lại muốn làm một người không có tiền đồ. Nhất túy giải thiên sầu, rượu là thứ tốt nhất có thể giúp cho người ta quên rất nhiều chuyện không vui, mặc dù chỉ là trong một thời gian tạm thời.
Sau khi hạ bình rượu xuống. Cổ Diêu thấy trước mặt lại có một nữ tử, nhưng không phải là lưu oanh ban nãy.
Cổ Diêu không có đuổi nàng đi bởi vì hắn biết nữ nhân này.
Sắc mặt của Đông Phương Lộ trầm xuống:”Đồ Lưu Manh, đi uống rượu tại sao lại không kêu ta?”
Cổ Diêu cũng không có nói nhiều, lập tức cầm môt bình rượu đưa đến trước mặt nàng :”Cạn!”
“Được, Cạn!”
Hai người cùng giơ bình rượu lênm ngửa mặt lên trời.
“Ặc, Ặc!”
Đông Phương Lộ ho lên, trước kia nàng cũng không có uống rượu, mặc dù có được đấu khí chống đỡ nhưng một cò rượu mạnh cũng làm cho khuôn mặt xinh xắn của nàng đỏ ửng lên, đầu cũng cảm thấy hơi choáng.
“Quả thật là sảng khoái, nào tiếp tục!”
“Được, ai sợ ai?”
Cổ Diêu lại cầm một bình rượu đưa đến trước mặt nàng, chính mình cũng cầm lấy một bình.
Họ không phải là đang hưởng thụ, họ muốn chính là có thể nhanh chóng say, để quên đi tất cả mọi chuyện.
Chuyện của ngày mai, thì hãy để ngày mai tính!
Hai người điên cuồng uống, khiến cho người khác thấy cũng phải sợ, cứ như thế không biết là qua bao lâu.
Ngay cả cơm chiều cũng không có muốn ăn, trong bụng của hắn hoàn trống rỗng, hơn nữa tửu lượng của Cổ Diêu không phải là cao, nên hắn cũng nhanh chóng say. Cũng không biết là hắn làm sao trả tiền rượu, rồi trở về phòng. Khi ngã người trên giường Cổ Diêu bất thình linh bật dậy.
Đau đầu quá, đầu đau như muốn nổ tung, thiên địa hoán chuyển, cảnh vật lung lay.
Đây là lần đầu Cổ Diêu uống rượu say, cảm giác rất khó chịu, nhưng hắn lại rất vui vẻ.
Trong cơn mơ màng hắn thấy Đoan Mộc Tình đang đi về phía mình.