Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 11 - Chương 13: Thất khứ liễu, tài đổng đắc trân tích




Cảnh đêm của ác ma đảo rất đẹp, đại dương tĩnh mịch, mặt trăng rất tròn, ánh trăng từ phía chân trời soi sáng xuống cảnh vật phía dưới, tạo nên khung cảnh lung linh huyền cảo như tiên cảnh.


Lửa cháy hừng hực, gió biển thổi vào mặt, mùi thơm của thịt nước lan tỏa, khiến cho người khác phải thèm nhỏ dãi.

ở một địa phương ngăn cách với thế giới bên ngoài, không có tranh chấp, đấu đá với nhau, tâm tình hoàn toàn thả lỏng, thong thả mà hưởng thụ cảnh đẹp của thiên nhiên, đây là một cuộc sống tuyệt vời.

Nhưng mà trong lòng của Cổ Diêu lại vô cùng nặng nề, hắn ngồi lẳng lặng trên bờ biển, nhìn ánh trăng chiếu sáng lấp lánh trên mặt biển, suy nghĩ miên man.

Chẳng mấy chốc mà đoàn người đã đến đến ác ma đảo đã được nửa tháng, nhưng lại hoàn toàn không thể nào tìm được một bóng người, và dĩ nhiên là cũng không thể tìm được Đoan Mộc Tình.

Hôm đó sau khi chia ra thành hai nhóm đi hai đường, đi suốt một vòng quanh đảo nhưng không có phát hiện một chiếc thuyền nào, lúc đó tâm của Cổ Diêu đã lạnh hơn một nửa, nhưng trái tim của hắn vẫn chưa chết, hắn vẫn còn mang theo một niềm hi vọng, cho nên đi tìm quanh đảo.

Hơn mười ngày, với năng lực của mọi người thì hoàn toàn có thể tìm kiếm trên đảo bảy tám lần, nhưng lại không có kết quả gì.

Cuối cùng Cổ Diêu cũng đành phải chấp nhận sự thật, dù sao bọn họ cũng không thể ở trên đảo tìm kiếm mãi, lúc đầu bọn họ quyết định là hôm trước sẽ trở về, nhưng cuối cùng đã kéo dài đến tận ba ngày rồi.

Cổ Diêu đưa ra lý do là có lẽ Đoan Mộc Tình đến sau.

Tiếc ngay chính bản thân hắn cũng biết, đây chỉ là một cái cớ thôi, chỉ là một hy vọng hư ảo mà hắn tự nghĩ ra để an ủi chính bản thân mình.

Hiên Viên Tam Quang cũng hiểu rõ tâm tình của hắn lúc này cho nên cũng không có thúc giục, hơn nữa cảnh sắc của ác ma đảo cũng rất đẹp, ở lại thêm vài ngày cũng không sao.

Mùi thơm bay vào mũi, Đông Phương Lộ đã đến bên cạnh hắn từ lúc nào, ngồi xuống, đưa đến một miếng thịt nướng:”Ăn chút đi!”

Cổ Diêu cũng không quay đầu lại:”Cám ơn, ta không đói!”

Thực tế thì sau khi tu luyện thiên ma quyết thì sức ăn của hắn cũng không thua kém gì Hạ Hầu Cẩn, nhưng căn bản là bây giờ hắn không muốn ăn.

Đông Phương Lộ hiển nhiên cũng biết tâm tư của hắn, thở dài:”Nhưng, đã nhiều ngày rồi ngươi vẫn chưa ăn gì, nếu không thì ăn trái cây đi, quả dại trên ác ma đảo này cũng rất ngon.



Cổ Diêu không đành cự tuyệt hảo ý của nàng, vì vậy tiếp nhận một quả, hắn cắn một cái, có cảm giác mùi vị vô cùng đắng và chat.

Thật ra đó không phải là do quả dại có mùi vị như thế mà là do tâm tình của hắn, khi một người mang theo một nỗi buồn đến cùng cực ở trong lòng thì ăn bất cứ thứ gì cũng không thể có được mùi vị ngon ngọt.

“Này, lưu manh. Sauk hi rời khỏi học viện thì ngươi đã đi đâu? Ta chưa từng nghe qua tin tức của ngươi.”

Cổ Diêu cố gắng nuốt phần quả dại kia xuống cổ họng, sắc mặt vẫn không thay đổi:”Ta đi làm một việc mà lúc đó ta cho rằng đó là việc quan trọng nhất đối với ta.”

Đông Phương Lộ không nhịn được nên hỏi:”Chẳng lẽ việc đó so với tiểu tình còn quan trọng hơn?”

Cổ Diêu ném một hòn đá xuống biển, đợt sóng gợn lan ra:”Lúc đó ta cho rằng như thế. Nhưng bây giờ thì … ta không biết!”

Đông Phương Lộ đột nhiên là nhớ đến chyện gì đó:”Đúng rồi, lúc đầu các người có quen biết nhau sao? Ta nhớ khi vừa vào học viện thì các người từng gặp mặt nhau một lần ở trước cửa học viện!” Đông Phương Lộ nói đó chính là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau khi rời khỏi Lan Tư quận, hành động lúc đó của Đoan Mộc Tình làm cho Đông Phương Lộ vẫn nhớ kỹ đến bây giờ.

Cổ Diêu chần chừ:”Không, không có quen biết!”

Việc cưỡng gian Đoan Mộc Tình và thân phận đạo tặc của mình hắn không muốn để lộ.

“Chẳng lẽ đây là do duyên số?” Đông Phương Lộ cũng không nghi ngờ, cảm than:”Nhưng bất kể thế nào thf ta biết ngươi rất là thích tiểu tình, tại sao vậy, tại sao ngươi lại muốn cự tuyệt nàng, ngươi có biết không? Trong bốn năm ở học viện, nàng luôn dính chặt lấy ngươi, lúc nào cũng yên lặng đứng ở một chỗ khuất để quan sát ngươi, suốt bốn năm không ngừng.”

Cổ Diêu nghe thế thì cơ thịt trên mặt co giựt liên hồi.

Đông Phương Lộ lại nói tiếp:”Thực ra lúc đó ta cực lực phản đối quyết định của nàng. Nàng là một thiếu nữ ưu tú như thế, tại sao lại thích một tên lưu manh như mi?”

Liếc mắt nhìn Cổ Diêu một cái, nàng vội ho một tiếng rồi nói:”Chỉ có điều, lúc này thái độ của ta đã thay đổi hẳn, ngươi đúng là một tên lưu manh, nhưng là một tên lưu manh có bản lĩnh.”

Cổ Diêu mỉm cười nói:”Đừng có khích lệ!”

Đông Phương Lộ mở to mắt ra:”Ngươi tưởng là ta khích lệ ngươi sao?”

“Dù sao chăng nữa, có thể được Tam Tiểu Thư đồng ý thì đó là việc tốt.”

Đông Phương Lộ ão não nói:”Ngươi đừng có xưng hô với ta là Tam Tiểu Thư có được không?”

Cổ Diêu gật đầu nói:”Vậy được rồi, Đông Phương Lộ Tiểu Thư.”

“Tiểu Thư! Tiểu Thư!”

“Được rồi, được rồi, bạn Đông Phương Lộ.” Với khả năng của Cổ Diêu thì nàng không phải là đối thủ, nhưng hắn vẫn nói:”Cô thấy ta kêu thế được chưa.”

Cổ Diêu cười nói:”Ta cũng muốn hỏi, nếu lúc đầu cô ghét ta như thế thì tại sao sau đó lại muốn cho ta và Đoan Mộc Tình ở cùng một chỗ?”

Đông Phương Lộ nhún vai:”Không còn cách nào khác, tiểu tình là một người rất quật cường, đừng thấy bề ngoài của nàng nhu nhược mà phán đoán, nếu như chuyện gì nàng đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi. ta thấy nàng ngày càng tiều tụy đi, cho nên mới không phản đối nữa.”

“Đúng vậy, nàng thuộc loại người ngoài mềm trong cứng, đúng là rất ngốc, một cô gái rất ngốc!” Sắc mặt của Cổ Diêu vô cùng buồn bả, cũng không có nói gì thêm nữa.

Thật ra tâm tình của Đông Phương Lộ cũng không tốt, Đoan Mộc Tình cũng chính là bạn hữu thân thiết nhất của nàng:”Ngươi thật sự xác định là tiểu tình đã ra biển?”

Cổ Diêu gật đầu:”ĐÚng vậy, ta đã điều tra, thương nhân ở Ái Cầm cảng đã xác nhận là có một cô gái đi một mình mua một chiếc thuyền ở chỗ của hắn, bất kể là tuổi diện mạo hay là những đặc thù của nàng đều hoàn toàn giống với Đoan Mộc Tình, hơn nữa thời gian cũng trùng khớp!”

Nếu như không phải đã tra ra rõ ràng thì Cổ Diêu cũng sẽ không kích động như thế. Nhưng hắn thà nghĩ rằng là mình đã phán đoán sai, hoặc là thương nhân kia đã sai.

Nếu như Đoan Mộc Tình đã ra biển nhưng vẫn chưa đến được ác ma đảo, điều này chứng tỏ nàng đã …

Cổ Diêu không có dũng khí nghĩ thêm.

“Tiểu tình cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì, có lẽ trên đường nàng đã gặp phải chuyện gì đó nên đã quay đầu lại rồi!”

Tuy nói thế nhưng Đông Phương Lộ cũng có cảm giác như tự mình lừa dối bản thân mình, cá tính của Đoan Mộc Tình nàng hiểu rất rõ, cho dù có phát sinh chuyện gì thì cũng không thể ngăn cản nàng.

“Có lẽ là như thế!” Cổ Diêu cũng thì thào nói, dù cho Đông Phương Lộ có đoán sai nhưng Cổ Diêu cũng đồng ý, nếu không thì hắn còn có thể làm được gì đây chứ.

Hai người nói chuyện một hồi, sau đó quay lại chỗ đống lửa.

“Ca ca, huynh đến thật là đúng lúc, con cá này nướng cũng vừa chín!” Linh Vân vừa nói vừa đưa đến.

“Cám ơn, Linh Vân.” Cổ Diêu nhận lấy cá nướng, mặc dù không muốn nhưng hắn cũng phải cố gắng ăn một chút, bởi vì hắn đã quyết định một việc.

Sau khi cắn hai cái, hắn nói với mọi người:”Ngày mai chúng ta trở về thôi.”

“Quay về?” mọi người đều king ngạc.

Cổ Diêu nhắc lại:”Đúng vậy, chúng ta đã ở lại trên đảo không ít thời gian rồi, cũng cần phải đi.”

Hắn đã suy nghĩ thông suốt, bất kể là kết quả ra sao hắn cũng phải tiếp nhận sự thật.

Nhưng đây không có nghĩa là hắn từ bỏ Đoan Mộc Tình.

Có lẽ từ một người khác hắn có thể biết được tin tức về sinh tử của nàng, người đó chính là vạn sự thông, một Thiên Nhãn, thông thiên hiểu địa, một chiêm bặc sư không gì không biết.

“Ca ca, không cần phải gấp thế chứ, hòn đảo này quả thật là xinh đẹp, muội còn muốn ở lại đây vhowi vài ngày!” Linh Vân cũng biết được người mà Cổ Diêu muốn tìm rất quan trọng đối với hắn, cho nên mới khiến hắn lưu luyến không rời, chần chừ kéo giãn thời gian quay về. Nàng là một thiếu nữ cũng thông minh, nàng nói thế để tránh cho Cổ Diêu phải cảm thấy ngại vì chỉ vì hắn mà mọi người phải ở lại trên ác ma đảo.

Cổ Diêu hiển nhiên là cũng biết được ý nghĩ của nàng nên cười nói:”Tiểu đổ quỷ, ham chơi như thế không tốt đâu, đã đi lâu như thế rồi, không chừng các đại thẩm thúc thúc ở cảng Ái Cầm đều nhớ đến muội rồi đó.”

Linh Vân nghe được một tiếng tằng hắng, Hiên Viên Tam Quang nói:”Ngươi đã quyết định?”

“Đúng vậy!”

Từ ngữ khí của Cổ Diêu hắn cũng nhìn ra được sự Cổ Diêu đã quyết định thế, Hiên Viên Tam Quang cũng không khuyên nữa:”Được rồi, sáng mai chúng ta sẽ lên đường.”

Vì có thể quay về, mọi người đều nghỉ ngơi sớm để lấy sức.

Ác ma đảo là một nơi yên bình, hạ trại ở bên bờ biển nghỉ ngơi cũng không cần có người phải gác.

Cổ Diêu nằm ở trong lều vải, hắn không ngủ được, trước mắt của hắn chính là khuôn mặt, nụ cười của Đoan Mộc Tình. Thời gian ở cùng nàng, từng chi tiết trên người nàng đều hiện ra rõ ràng trong đầu hắn, đồng thời đó cũng giống như là một con dao đâm từng nhát vào trái tim của hắn, đau đớn không thể thốt nên lời.

Hàn Đan và Đoan Mộc Tình, cuối cùng thì ai quan trọng hơn?

Khi Hàn Đan mất tích, Cổ Diêu cho rằng nàng quan trọng hơn tất cả mọi thứ, nhưng khi nhận được hung tin về Đoan Mộc Tình thì hình ảnh của cô gái ôn nhu kia luôn hiện ra trong tâm trí của hắn, vượt qua cả Hàn Đan.

Vấn đều này luôn quấy nhiễu hắn, đến nay cũng không có lời giải.

Hay là, bất kể là thứ gì, chỉ sau khi mất đi mới có thể biết được sự trân quý của nó?

Cứ như thế cho đến nửa đêm, Cổ Diêu chợt nghe thấy một thanh âm lạ. Vừa lao ra khỏi lều liền thấy Hiên Viên Tam Quang và Chiến Thiên cũng lao ra, rồi đến Đông Phương Lộ.

Tất cả mọi người đều là cao thủ trên đại lục, linh giác nhạy bén, cho dù là đang ở trên ác ma đảo cũng không hề lơ là cảnh giác.

Linh Vân xuất hiện cuối cùng, thực lực của nàng là thấp nhất, kinh nghiệm cũng ít hơn so với mọi người.

Thanh âm lạ đến từ phía ác ma hải vực, mặc dù nơi đó luôn có hải khiếu nhưng mọi người đều có thể nhận ra được thanh âm này và thanh âm của hải khiếu khác nhau.

Vì là ban đêm và khoảng cách quá xa cho nên không thể biết được bên kia có chuyện gì.

Cổ Diêu quay đầu sang Hiên Viên Tam Quang:”Đổ quỷ, là cái gì thế?”

Trên biển, lão là người có kinh nghiệm nhiều nhất.

“Người! Có người đến.”