Vợ, Sao Em Quậy Quá Vậy?

Chương 32: Ngoại truyện 2: giải cứu. ai đụng vào vợ tao đều phải trả một cái giá thật đắt




Chào! Đã lâu gặp mấy độc giả. Do một tháng quá phải gọi là “quá lười”. Cứ nghĩ là “thôi mai viết ngoại truyện cuối cũng được. Hôm nay đi chơi cho thoải mái”. Ai ngờ ngày nào cũng nghĩ vậy rốt cuộc quên bà nó cái truyện tới giờ luôn. Xin thứ lỗi nha!

Bảo đã từ công ty về lâu rồi mà sao đợi mãi chẳng thấy Nhi về. Hắn bắt đầu lo lắng, sốt ruột.

-Haizz! Em đi đâu mà lâu thế này Vân Nhi?_Bảo lẩm bẩm

Bảo kêu người bảo vệ của nó vào nhà để hỏi. Người bảo vệ là con gái tên là Minh Hoa. Con gái vậy thôi chứ đánh võ siêu lắm. Từng được cúp vàng môn quyền anh nên hắn mới tin tưởng Minh Hoa.

-Cậu chủ kêu tôi?_Minh Hoa

-Cô có thấy Vân Nhi đâu không?_hắn nói giọng bực bội

-Dạ không. Lúc trưa em thấy Vân Nhi đến công ty của cậu chủ.

-Sao cô không đi theo?

-Dạ tại cô chủ cứ nằng nặc kêu tôi ở nhà nên tôi mới….

-Haizz! Thật là…..

Giờ Khánh Bảo mới nhớ lại cái đồng hồ hắn tặng cho nó. Trong đó có con chip định vị nơi ở của nó. Hắn chạy nhanh lên phòng lấy máy xác định vị trí con chip đó ra. Tại thời điểm đó ngay chỗ của nó…..

-Anh mau thả tôi ra_nó vùng vẫy khỏi sợi dây thừng đang trói hai tay hai chân nó lại.

Mắt nó thì bị bịch một miếng vải đen làm nó chẳng thấy gì. Cứ đạp loạn xạ. Ai ngờ đạp trúng Thiên. Cú đạp cũng không hề nhẹ. Thiên cắn răng.

-Cái con nhỏ này!_Thiên bực bội

-Bỏ ra_nó

-Đừng cố la làng. Sẽ không có ai đến cứu em đâu_thiên

Thiên gọi thêm một bọn xã hội đen canh gác bên ngoài để phòng hờ ai đến giải cứu.

-Giờ em muốn sao?

-Hừ! Anh bị điếc à? Tôi đã bảo thả tôi ra mau_nó

-Này. Nãy giờ anh đang nói chuyện đàng quàng với em đó. Em nên nhớ_Thiên ghị càm nó nâng lên

Thiên mặt nhìn rất đáng sợ, ghì chặt càm nó.

-Th…Thả ra_nó

-Nếu em muốn an toàn trở về mà không một sứt mẻ gì thì cũng có cách đấy_Thiên cười đểu

-Cách gì hả?_nó

Hiện giờ nó chỉ muốn mau chóng về với hắn mà thôi. Nó cảm thấy lạnh sống lưng với cái nơi kẻo lạnh này lắm rồi.

-Em là vợ sắp cưới của Chủ Tịch tập đoàn lớn phải không nhỉ? Chủ tịch đó tên gì ta? À là Khánh Bảo. Nếu em giúp anh cho Bảo kí vào hợp đồng này thì anh sẽ thả em_Thiên

-Chuyển tên người đứng tên công ty sang qua tên anh sao? Anh muốn có cái ghế chủ tịch_nó

-Em thông minh lắm. Và hợp đồng này hoàn thành khi có chữ kí của thằng Bảo đó. Em hiểu mà. ANh là người ham địa vị_Thiên cười

-Đó cũng là lí do anh bỏ tôi_nó nghiến răng

-Thì anh cũng muốn em trở về với anh nhưng em có chịu đâu?

-Biến đi

-Thôi nào! Em chịu giúp không?_Thiên

-Không-bao-giờ. Tôi không bao giờ phản bội tập đoàn do chính tay Bảo dựng nên. Cũng như không phản bội Bảo. Đừng đem mấy cái này mà năn nỉ tôi_nó

-Cha cha! Mạnh miệng nhỉ? Nãy giờ em không hiểu sao? Nếu em không đồng ý cũng được. Hiện giờ anh đang có thứ quan trọng của thằng đó trong tay mà_Thiên bẽ tay đi lại gần nó

-Không được lại gần tôi!_nó

Bỗng cánh cửa sắt mở toang ra, do có người đạp cửa.

-Thằng nào dám?_Thiên tức giận quay lại thì nhận một cú đá bay ra xa

-Ai đụng vào vợ tao đều phải trả một cái giá thật đắt_Bảo lên giọng lạnh băng

-Cậu chủ. XIn cậu chủ cứ nhường việc này cho chúng tôi_Minh Hoa-vệ sĩ của nó

Hắn đi theo, có cả Minh Hoa và một trùm xã hội đen. Hắn tìm được nó nhờ có cái đồng hồ định vị mà nó đang đeo trong tay. Những tên canh gác ở ngoài cửa do tên Thiên sai đều bị đánh gục. Nằm lê láng ở bên ngoài.

-Bảo? Sao anh biết em ở đây_nó mừng rỡ

-Nhờ vào đồng hồ của em đấy_Bảo nhẹ nhàng nói

-Đồng hồ của em?

-Nó có cài máy định vị. Lúc đầu anh sợ em đi chơi lạc nên cài vào ai ngờ nó thật giúp ích. Mình đi thôi_Bảo cởi trói cho nó rồi nắm tay nó kéo dậy

-Trước khi công an tới đánh nó bầm dập cho tôi_Bảo nói với Minh Hoa

-Vâng thưa cậu chủ!

Bảo dẫn nó đi ra ngoài. Hắn thở phào nhẹ nhõm nhìn thứ quan trọng nhất đã trở về bên mình....

(Ai hóng đám cưới và đời sống sau này của nó và hắn không nè? Xem ngoại truyện cuối cùng nhé!! Love