Vô Sắc Giới

Chương 9




Hạ Lan Cẩn mở to hai mắt.

Là Thuần Huy, y chết vào mùa đông bảy năm trước. Ba năm sau, y tỉnh lại trong cơ thể lâm bệnh nặng của Hạ Lan Cẩn, vậy y chính là Hạ Lan Cẩn.

Hạ Lan Cẩn có công danh trên người, sau khi dưỡng thân thể cho tốt, y thuận lý thành chương nhậm chức. Cũng chưa từng nghĩ tới vứt bỏ chức quan, ngàn dặm xa xôi chạy tới trong kinh, tìm người nào có quen biết.

Hoàng hậu giờ đã là Thái hậu, Chu Trọng Đạo là nhiếp chính. Trước khi chết y đã an bài xong xuôi, mọi người đều có vị trí của mình, mỗi người quản lí chức vụ của mình là tốt rồi.

Thế nhưng thay đổi vị trí, cũng là thay đổi góc nhìn. Y vốn là vua của một nước, nhìn từ trên xuống dưới, tự cho là thấy rõ. Đến bây giờ thành tiểu quan, y mới biết nguyên lai lý giải khó khăn của bách tính, vẫn còn nhiều sơ sót.

Lần này y trở về tìm Chu Trọng Đạo, là bởi vì phe Thừa tướng thực đã hạn chế nhiếp chính. Về điểm này, y đối với Chu Trọng Đạo có chút áy náy cùng hổ thẹn —— khi đó rốt cuộc vẫn có chút không yên lòng Chu Trọng Đạo, lưu lại Quý thừa tướng, không cho Chu Trọng Đạo một người độc đại.

Nhưng khi Thuần Huy chết rồi, Thái hậu, Nhiếp chính, Quý thừa tướng ba người hành động, hắn mới biết ai mới là đáng giá tín nhiệm nhất. Thái hậu là bất vi* phái, việc quan trọng nhất là bảo vệ Hoàng đế cùng vị trí của chính mình, chuyên tâm dưỡng dục Hoàng đế, cân bằng nội bộ triều đình; y không trách nàng, một người sức lực dù sao cũng có hạn. Hoàng đế bình an khỏe mạnh, chính là công lao vô cùng lớn rồi.

(*ý là không làm gì hết)

Quý thừa tướng là người làm y thất vọng nhất. Trước khi y chết, Quý thừa tướng luôn mồm luôn miệng đáp ứng một chuyện cũng không làm được, trị quốc càng phát huy cái đã có, quyền vọng lại càng bành trướng.

Chỉ có Chu Trọng Đạo, y nói câu kia “Ngươi phải làm Chu công”, khích lệ lớn hơn mong đợi. Không nghĩ tới cuối cùng người ở trong triều kiên trì chính kiến của y, lại là Chu Trọng Đạo, người thường thường bị phụ hoàng phê bình mê muội mất cả ý chí, ngoạn nhân tang đức*. (*Tui hong hiểu nên để nguyên văn, ai biết chỉ tui ha 玩人丧德)

Y ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, được ăn cả ngã về không nương nhờ vào Chu Trọng Đạo, chỉ là vì cái này.

“Vậy ngươi vì sao không chịu cùng ta quen biết nhau? Ca ca.” Chu Trọng Đạo vừa nói câu này ra, Hạ Lan Cẩn cơ hồ muốn nhảy xuống hồ luôn.

“Điện hạ…” Hạ Lan Cẩn không thèm đến xỉa, y bao nhiêu lần đều kiên trì không nói, chẳng lẽ vào đúng lúc này lại nói. Dù cho lần này phủ nhận sau đó liền bị Chu Trọng Đạo giết người diệt khẩu, y cũng không quan tâm.

Chu Trọng Đạo đánh gãy y: “Ca ca.”

“Điện hạ….”

“Ca ca.”

Hạ Lan Cẩn bất đắc dĩ nói: “Điện hạ giết ta đi, ta không biết điện hạ đang nói cái gì.”

Chu Trọng Đạo gợi lên nụ cười lạnh: “Ngươi biết tất cả mọi chuyện.”

Sau đó hắn khóc càng ghê gớm hơn.

Lần trước hắn khóc nhiều như thế, chính là ngày Thuần Huy băng hà.

Hạ Lan Cẩn còn muốn nói điều gì, Chu Trọng Đạo thực đã nói: “Ngươi không thừa nhận cũng không sao. Ngươi đại khái là cảm thấy được Nhiếp chính vương đùa bỡn với thần tử*, muốn cùng với đệ đệ ngủ…”

(*giống như quan lại các khanh á)

Hạ Lan Cẩn rốt cục không nhịn được chồm tới che cái miệng của hắn.

Chu Trọng Đạo giãy dụa: “Dưới cái nhìn của ta cũng cũng không khác gì!”

Hạ Lan Cẩn ôm lấy hắn, y rốt cục nói năng lộn xộn: “Ngươi phát điên cái gì a.”

Chu Trọng Đạo tiện tay vững vàng ôm lấy y: “Chẳng lẽ không phải bởi vì ta yêu ngươi như vậy, ngươi mới có thể đến bên cạnh ta sao?”

Sắc trời đen kịt lại, Hạ Lan Cẩn nói: “Chúng ta nên về rồi. Ngày mai còn phải lên triều.”

Y nói ‘‘chúng ta’’. Chu Trọng Đạo lập tức nghe lời.

Bọn họ lên bờ, Triệu Cửu Chân tại bên bờ gấp đến độ xoay vòng vòng, chậm thêm chút nữa, hắn liền muốn phát động toàn bộ người ở trong vương phủ đi tìm người.

Chu Trọng Đạo không thèm quan tâm những người khác, chỉ nắm tay Hạ Lan.

Giờ khắc này mặt hắn đầy nụ cười, trong mắt chỉ có Hạ Lan.

“Ngày mai lên triều, ngươi muốn trình nghị cái gì?” Hắn hỏi Hạ Lan Cẩn. Hắn kỳ thực rõ ràng, nhưng hắn chính là muốn nói chuyện cùng Hạ Lan Cẩn, muốn hỏi y cái vấn đề này, muốn một lần lại một lần mà lặp lại hai chữ kia.

Ngày mai. Ngày mai.

Bắt đầu từ ngày mai, mãi cho đến ngày tháng lâu dài về sau.