Vô Sắc Cũng Khuynh Thành

Chương 80: Các ngươi không thích hợp




Những lời này trong lòng nàng đã dự kiến, chính là Lạc lão gia tử tế để lại cho nàng vài phần mặt mũi, nói ra lời có vẻ hàm súc, kỳ thật là ông muốn nói thẳng ra, nàng không xứng với Lạc Thanh Hoằng?

Ha ha, vốn có gì không đúng sao! Điều kiện của nàng xác thực là không xứng với Lạc Thanh Hoằng, một nam nhân như vậy... Dư Xướng Trễ, nàng xác thực là không xứng với anh.

Theo lý thuyết, gặp được loại tình huống này nữ chủ bản hẳn là nên ràn rụa nước mắt thổ lộ tiếng lòng, quỳ xuống cầu cho nam Chủ Phụ mẫu thành toàn; hoặc là lấy lời lẽ chính nghĩa cho thấy thái độ, nói vô luận nam Chủ Phụ mẫu có cản trở như thế nào, bản thân mình sẽ tuyệt đối không buông tay. Nhưng tất cả những chiêu số này đều không thích hợp dùng ở trên người nàng, bởi vì ngay từ đầu, nàng cũng không có hy vọng xa vời có thể cùng Lạc Thanh Hoằng anh thiên trường địa cửu.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Lạc lão gia, ngữ khí vô cùng thành khẩn nói: " ý của ngài ta hiểu được, ta sẽ rời khỏi con ngài."

Lúc này đến phiên lão gia kinh ngạc , ông há miệng thở dốc,muốn nói cái gì đó nhưng lại nói không ra lời.

Nàng cũng không tử tế gì tiếp tục kích thích lão nhân gia nói: "Ta sẽ không quấn quít lấy anh ấy , lại càng không tính cùng anh kết hôn, chuyện ngài lo lắng bây giờ có thể yên tâm."

Lạc lão gia qua cơn kinh ngạc, chân mày chau lại.

"Ngươi làm ta đầu óc muốn hồ đồ ..."

nàng bưng một ly trà, nhẹ nhàng đặt trước mặt Lạc lão gia.

"Ngài cũng không cần phải hiểu hết mọi chuyện, ngài chỉ cần biết, ta sẽ không tạo bất cứ phiền phức gì cho ngươi. Ta nếu đã nói sẽ rời đi, thì nhất định nói được là làm được! Chỉ hy vọng ngài có thể cho ta một thời gian ngắn, ở trong khoảng thời gian này, xin đừng ngăn cản ta cùng anh ấy ở cùng một chỗ, đến lúc, không cần ngài đuổi, ta tự nhiên cũng sẽ đi."

Lạc lão gia không thể tưởng tượng nhìn nàng nói: "Ngươi nói như thế là sao?! Dư tiểu thư, ngươi làm như vậy đến tột cùng là vì cái gì?"

Vì cái gì ư?

A, nếu nàng nói, chỉ là vì bản thân nàng không còn sống được bao lâu nữa, muốn tận tình hưởng thụ sự ôn nhu và sủng ái của Lạc Thanh Hoằng, ông ta sẽ tin tưởng nàng sao?

Thấy nàng không trả lời, sắc mặt Lạc lão gia đột nhiên trầm xuống.

"Chẳng lẽ ngươi muốn lấy cái gì từ trên người nó? Thí dụ như..."

"Thí dụ như là tiền?" nàng bật cười, nối tiếp lời ông ta.

Lạc lão gia thầm nghĩ đã đoán trúng tâm tư của nàng, lập tức rút ngay tập chi phiếu trong túi, vừa rút viết ra vừa nói nói: "nếu số lượng ngươi đòi hỏi không quá đáng, ta có thể cho ngươi..."

GM, đây là cái dạng ngươì gì chứ, tùy thân cũng mang theo chi phiếu sao? Xem ra lão gia này thật đúng là không phải người có tiền bình thường, nàng có phải là nên nhân cơ hội này đòi hỏi hắn một số tiền lớn chứ? Dù sao tình yêu cũng đều là mây bay gió thoảng gì đó, chỉ có tiền mặt mới là thật sự... Ha ha, nàng thực không nghĩ tới, cái loại tình huống cẩu huyết này lại có thể phát sinh trên nàng?!

Nàng bước qua rút tập chi phiếu trên tay ông, nhẹ nhàng bỏ vào trong tuí áo vét của Lạc lão gia.

Lạc lão gia tử bị hành động của nàng biến thành sửng sốt, trán nhăn lại.

Nàng lại một lần nữa quay về vị trí cũ ngồi xuống, ra vẻ thanh cao nói tiếp: "Tiền, ta là thực sự thiếu, bất quá còn chưa thiếu đến nỗi muốn bán đứng tình yêu, ngài vẫn là nên giữ lại, để mua lễ hỏi cho con dâu tương lai của ngài đi!"

Nói xong nàng thầm mắng chính mình, phi! Nàng sao có thể nói ra những lời chọc giận thân phụ của anh như thế!

Lạc lão gia thấy dùng tiền bạc và ngọt nhạt dụ dỗ nàng đều vô dụng, liền thẹn quá hoá giận, lớn tiếng khiển trách: "Dư tiểu thư, nếu ngươi là do nhất thời quật khởi, tính chơi đùa với Thanh Hoằng mà kết giao, như vậy ta hy vọng ngươi có thể hiểu chuyện một chút! Con ta là người hiểu biết, nếu nó đã có ý định muốn cùng ngươi kết hôn, thì sẽ quyết tâm làm cho được ! Nếu ngươi không phải là thật lòng với nó, thì nên mau chóng cùng nó chia tay, cái này là vì tốt cho nó mà cũng là tốt cho chính bản thân ngươi! Ngươi có nghĩ tới hay không, Chờ đến khi ngươi thực sự rời bỏ nó, lúc ấy Thanh Hoằng nó sẽ như thế nào? Nó có thể không thương tâm hay không? Nó có thể không khổ sở hay không ?Ngươi không thể chỉ vì thỏa mãn tư dục của bản thân, mà đi thương tổn đến một người chân thành yêu thích ngươi như vậy chứ!"

Lão gia tử càng nói càng bốc hỏa, vỗ bàn đứng lên, nước trà bắn tung tóe trên mặt bàn và sàn nhà nàng mới dọn dẹp lau chùi.

"Còn nói cái gì là xin cho ngươi một ít thời gian, xin đừng ngăn cản ngươi? Ngươi cho rằng có cha mẹ nào có thể trơ mắt nhìn người khác thương tổn con mình mà cũng không ngăn cản? Ta thậm chí không thể hiểu nỗi, Thanh Hoằng nó có nhiều nữ nhân xuất sắc vây quanh đều không cần đến lại cố tình lựa chọn ngươi? Có lẽ là ngươi có thủ đoạn gì đó hơn người, mới có thể làm chonó thần hồn điên đảo, được lắm! Chúng ta không phải là đối thủ,ta nhận thua! Ngươi muốn cái gì thì cứ mở miệng, ta có thể tận lực thỏa mãn ý ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể biết điều một chút, đừng đem sự tình làm đến nỗi không thể vãn hồi!"

Lão nhân nói tới đây, cả người đã muốn phát run, thở hồng hộc,nàng thực sợ ông ta tức giận quá mà ngất, nên theo bản năng vội vàng bước tới đỡ thì bị ông ta vung tay hất ra.

Lạc lão gia hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, ánh mắt lạnh lẽo, sắc mặt nghiêm túc nói với nàng: "Dư tiểu thư, ta nói rõ như thế, hy vọng ngươi có thể hiểu rõ, cho ta một câu trả lời thuyết phục!" Nói xongliền mở cửa bước ra.

Nàng đứng ở tại chỗ rất lâu mà không thể nghĩ được cái gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, sau đó yên lặng thu dọn bàn, yên lặng đem ly chén vào phòng bếp rửa, yên lặng cầm khăn lau ngồi xổm xuống lau sàn nhà. Cho đến khi từng giọt từng giọt rơi trúng tay nàng, nàng mới phát hiện, chính bản thân mình nhìn thế nhưng thực yếu đuối đang không thể kiềm nén mà khóc...

Những lời nói của Lạc lão gia vừa rồi, mỗi một câu mỗi một chữ, đều giống như hàng ngàn mũi nhọn đâm vào trong lòng nàng, bất quá nàng để trong lòng nhiều nhất là câu "Chờ đến khi ngươi rời khỏi nó, lúc ây Thanh Hoằng sẽ như thế nào? Ngươi không thể chỉ vì thỏa mãn tư dục của bản thân, mà đi thương tổn đến một người chân thành thích ngươi như vậy chứ!"

Đúng vậy! Nàng thật là rất ích kỷ , ích kỷ đến độ chưa bao giờ lo lắng hay suy nghĩ đến vấn đề này.

Nếu Lạc Thanh Hoằng là thật tâm thích nàng,nàng nên làm như thế nào mới có thể không làm thương tổn đến anh? Sự việc cho tới bây giờ, sợ là nàng có làm như thế nào, cũng đều đã xúc phạm tới anh rồi?

Dư Xướng Trễ, làm người không thể vô sỉ như vậy! Một người đối với nàng tốt như vậy, nàng có thể nào nhẫn tâm? Có thể nào nhẫn tâm sao? Có thể nào… nhẫn tâm...

Có lẽ lão nhân nói đúng, nàng hẳn là nên nhanh chóng rời xa anh, không nên tiếp tục trầm mê, thừa dịp thời gian còn chưa đủ dài, thừa dịp tình cảm của cả hai vẫn còn chưa thâm sâu, như vậy mới có thể để thương tổn giảm bớt đến nhỏ nhất, vì tốt cho anh mà cũng tốt cho chính bản thân nàng, quay đầu lại là bờ... Cái chính là, nếu nàng xa rời bến cảng là anh, con tàu là nàng còn có thể ngừng lại được sao? Hay định mệnh đã định nàng phải một mình phiêu bạc, cho đến khi cái chết kết thúc mọi chuyện?

Nàng cũng đã từng thiên chân nghĩ đến, chính mình có năng lực nắm chắc hạnh phúc, nhưng đến khi hạnh phúc chân chính xuất hiện, nàng mới giật mình phát giác, chính mình kỳ thật từ rất sớm đã mất đi quyền lợi có được nó...

Buổi tối, khi Lạc Thanh Hoằng đẩy cửa bước vào, thấy nàng đang cầm khăn lau ngồi dưới mặt đất, ánh mắt đăm đăm dại ra, anh thật sự bị sự tình doạ đến sợ hãi, liền đem nàng ôm vào trong lòng, lại phát hiện ra toàn thân nàng lạnh lẽo, anh tòan thân kích động đến nỗi giọng nói cũng đều thay đổi.

"Nha đầu, em làm sao vậy? Đừng dọa anh! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

nàng chậm rãi quay đầu đi nhìn anh, bỗng nhiên cười: "Buổi tối anh muốn ăn cái gì? Em làm cho anh..."