Nghe Lạc Thủy Thanh Hoằng hát tựa hồ rất đặc biệt nàng cứ thế uống rượu, bất tri bất giác, trước mặt nàng đã xếp một hàng vỏ chai rượu. Lạc Thủy Thanh Hoằng chuyển microphone cho người khác, bước lại ôm nàng vào lòng khuyên can: "Nha đầu, em nếu tiếp tục uống như vậy sẽ say đó..."
Nàngôm lấy tay anh, dực đầu vào lấy tay anh làm gối.
"Đừng cản em! Em hôm nay rất cao hứng, đừng cản em!"
Lạc Thủy Thanh Hoằng thấy không quản được nàng, đành phải thay đổi tư thế, để nàng có thể dựa vào đắc thoải mái một chút, sau đó liền ấm ức trơ mắt nhìn nàng tiếp tục đem bia làm thành nước uống có ga.
Kết quả của chuyện được sủng nịch và bốc đồng là, nàng cư nhiên tự làm mình say , say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, ngay cả chuyện anh làm sao có thể đem nàng về nhà cũng không biết.
Lúc nàng tỉnh lại, thì thấy bản thân đang nằm trên Lạc Thuỷ Thanh Hoằng, thử nhấc người ngồi lên thì thấy trong bụng từng trận cuồn cuộn như muốn ói, đúng là tự hại bản thân mà, nàng giờ phút này cảm thấy hơi hối hận vì đã uống quá nhiều.
Cổ họng khô khốc, khát nước khó chịu, liền cố gắng loay hoay đứng lên, say lắc say lư lò dò được đến phòng khách, vơ được cái ly, nàng đang còn đang suy nghĩ xem có thể lấy nước ở đâu.
Tay bưng cái ly có chút không xong, ly gì mà cảm giác trơn tuột như muốn rớt ra khỏi tay nàng, thì một bàn tay to lớn bỗng dưng xuất hiện, lấy cái ly trong tay nàng đi và ngay sau đó một cốc nước được đưa vào miệng nàng.
Bên tai, mơ hồ vang lên giọng Lạc Thủy Thanh Hoằng thầm oán: "Em tỉnh dậy sao không gọi anh?"
Nàng hất nhẹ tay anh ra, cầm lấy ly nước trong tay anh uống hai hớp, ngẩng đầu, mắt vẫn còn say lờ đờ mông lung nhìn anh cười: "Cũng không thể chuyện gì cũng đều ỷ lại vào anh?"
Lạc Thủy Thanh Hoằng mày hơi nhíu lại: "Ỷ lại vào anh, có gì không tốt sao?"
"Không phải là không tốt, mà là em sợ."
"Em sợ cái gì chứ?"
"Nếu em thực sự là bị anh bao dưỡng quen rồi , tương lai làm sao có thể rời khỏi anh?"
Lạc Thủy Thanh Hoằng sắc mặt trầm xuống, nheo mắt, lạnh giọng đe doạ nói: "Rời đi? Em thử dám chạy một lần nữa xem? !"
Nàng chân nam đá chân xiêu trái, miệng vẫn không phục khó chịu nhấm nhẳng cùng anh: "Hắc! Em sẽ còn bỏ chạy cho anh xem , anh có thể làm gì được chứ?"
Lạc Thủy Thanh Hoằng đuổi theo, một tay ôm lấy nàng bế vào phòng ngủ, nữa buồn cười nữa bất đắc dĩ quở trách: "Ngoan ngoãn về phòng nằm đi , xem bộ dáng của em bây giờ đứng còn không vững ..."
Tóc của anh ẩm ướt , trên người còn tỏa ra mùi sữa tắm nhè nhẹ, xem ra anh hẳn là mới tắm rửa xong, nhìn thập phần quyến rũ.
Nàng đầu óc lơ mơ vòng tay ôm lấy cổ anh, đầu dịu vào cổ,vô thứchít vào thật sâu, lại nhẹ nhàng thở ra run rẩy, bật thốt lên hỏi: "Anh muốn em sao?"
Lạc Thủy Thanh Hoằng đang ôm nàng bước chân anh có vẻ giật mình lung túng, nhưng ngay lập tức làm như không có nghe thấy nàng nói gì,nhẹ nhàng đặt nàng vào giường, kéo chăn đắp cho nàng, lúc anh vừa xoay người tính bước ra thì bị nàng ôm lấy cổ, kéo anh bật té trở về.
Nàng hơi hơi hạ thấp người, ngửa đầu khẽ đụng vào môi anh, vụng về khẽ hôn. Thấy anh không có đáp lại, nàng lại lấy đầu lưỡi liếm môi anh không tự chủ khẽ nói… "Em …muốn ….anh."
GM, nàng cái gì nói được cũng đã nói hết rồi , nếu anh vẫn còn lơ mơ không rõ thì nàng cũng chỉ còn cách buông tha cho anh!
Tuy rằng loại cảnh tượng này, nàng từng miêu tả qua vô số lần ở trong chính tiểu thuyết của mình, nhưng cũng chỉ toàn là lý thuyết suông a! Trời biết, nàng cũng chỉ có thể hình dung tình huống đến thế mà thôi! A a a a a!
Lạc Thủy Thanh Hoằng giống như bị điện giật cả người cứng đờ, do dự một lát, đột nhiên nâng gáy nàng, cúi người hung hăng sâu sắc hôn nàng.
Nụ hôn của anh có vẻ như rất hung mãnh, như là sợ nàng đổi ý đem nàng ôm gắt gao ở trong lòng, hoàn toàn không cho nàng có cơ hội gì mà trốn tránh lui bước.
Nàng bị anh hôn đau hừ lên một tiếng, anh nhân cơ hội này dễ dàng mở khớp hàm của nàng, cuồng vọng phóng túng tiến quân thần tốc, dùng cái lưỡi ta mị càn quét trong miệng nàng, lưỡi của anh dây dưa với đầu lưỡi của nàng, liếm láp quay cuồng chỉ hận không thể đem nàng ăn vào trong bụng.
Nàng lúc này lý trí hoàn toàn bị anh làm mơ hồ, chỉ cảm thấy đât trời chuyển động, tay chân như nhũn ra mặc anh trong miệng nàng dây dưa cắn nuốt...
Ngay lúc anh làm nàng không còn có thể thở, gần như muốn ngất, anh hơi khẽ lui về phía sau, mở ra một khe hở cho nàng hô hấp, nâng khẽ cằm của nàng cằm, bắt buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt anh, giọng anh tiếng được tiếng mất gôi nàng: "Nha đầu..."
Nàng đồng tử mông lung, ý loạn tình mê nhìn thẳng vào đáy mắt anh, trong ánh mắt hơi lóe ra tia nghi hoặc cùng khó hiểu.
Trong đáy mắt anh hiện lên hai tia lửa như thiêu đốt nàng, lòng nàng cứ như vậy nhìn vào mắt anh mà động tình.
"Nói cho anh biết, anh là ai? Được không?"
Nàngtrả lời lăng nhăng: "Đại thần?"
Anhbiểu tình bực tức trừng phạt nàng bằng cách cắn nhẹ vào môi nàng.
"Không đúng!"
Nàngbây giờ lại nổi lên ham muốn chơi xấu anh, nở một nụ cười chọc ghẹo rất xấu xa.
"Tịch Dao muội muội?"
Anh trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, cúi đầu hôn vào cổ nàng,tay ôm hông nàng tay chân bắt đầu không yên phận lần vào quần áo nàng sờ soạng, vuốt nhè nhẹ theo cột sống nàng thật dễ chịu.
"Vẫn không đúng!"
Nàng nheo nheo mắt, theo bản năng hơi ngưỡng đầi lên, khẽ liếm vào yết hầu của anh.
"Được... người yêu kiếp trước, oan gia kiếp này... Bây giờ, anh vừa lòng chưa?"
Anh hé miệng, thật mạnh cắn vào cổ nàng, nhân tiện đẩy nàng ngã xuống giường, anh áp đặt trên người nàng, nhẹ nhàng hôn dọc theo xương quai xanh của nàng, sau như lại vẫn chưa đủ khẽ kéo áo nàng lên, không kềm chế hôn miên man hai nụ hồng làm nàng gần như không thể thở nỗi.
Nàng theo bản năng khẽ nhướng người, đón nhận môi anh, cơ thể nàng như bị nụ hôn của anh châm hỏa diễm, đầu óc mờ mịt, công thêm uy lực của rượu, càng khiến nàng không thể không chế bản thân...
Quần áo trên người nàng không biết từ bao giờ đã bị anh dữ dội quăng ra thật xa, nàng hơi cảm thấy rung mình vì hơi lạnh thì cơ thể nóng như lữa của anh đã kịp ôm nàng đến ấp áp, cái lạnh không còn nữa mà bây giờ chỉ còn cảm giác kích tình hừng áp chế cả hai.
Nàng hoàn toàn không thể khống chế bản thân khe khẽ rên lên,ngâm thanh vừa mới thoát ra miệng đã bị môi anh không chế nuốt vào, nàng giờ phút này cũng không thể nghĩ nhiều được nữa chì còn biết vô thức ôm lấy cơ thể đầy nam tính của anh mà hưởng thụ cảm giác da thịt nóng hổi dán lên da thịt, chặt chẽ đến không có một chút khe hở.
Hôn, kích tình kịch liệt cả cơ thể nàng nhịn không được run run.
Tay nàng bất chợt bấu chặt vào da thịt anh vì đau, nhưng cái đau đó phút chốc biến thành mị lực dụ dỗ cả hai người bọn nàng, thở dốc dồn dập anh như cảm nhận được đây là lần đầu tiên của nàng cũng nhẹ nhàng dừng lại trong phút chốc cho cơ thể chật chội của nàng có thể thích ứng với vật đàn ông của anh, khẽ dừng lại rồi anh lại tiếp tục nhẹ nhàng tiến lui đem cơ thể nàng áp sát anh. Một giây tất cả đều hóa thành mị hoặc, lời lẽ của những cái vuốt ve của anh có thể khiến nàng giảm nhẹ cơn đau , rồi đột nhiên anh nhanh chóng ôm lấy nàng tăng tốc ra vào biến hóa thành sóng triều, khiến thần kinh của nàng gần như tê dại, cuối cùng đem nàng cùng đến cao trào...
Sau đó, nàng sắc mặt bây giờ bỗng dưng đỏ rực ghé vào trong ngực anh thở dốc, thân thể đẫm mồ hôi, cơn say rượu cũng đã gần như hoàn toàn muốn tỉnh, chỉ còn lại sự mê muội run rẩy, cùng sự hối hận muộn màng và thẹn thùng.
GM, nàng tại sao có thể chủ động ép anh làm chuyện này chứ?Trường hợp này có thể nói là nàng mượn rượu làm càn không?
Lạc Thủy Thanh Hoằng siết chặt nàng trong lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, cười có vẻ rất gian xảo như muốn trêu chọc nàng, cứ như vậy mà triền miên hôn lên trán, chóp mũi, hai má của nàng.
"Bây giờ mà em mới nghĩ đến hối hận, thì chỉ sợ đã quá muộn rồi?"
Nàng cả người cảm thấy ngượng đến phát sốt, đơn giản chỉ còn cách đem mặt dán vào ngực anh hòng hạ nhiệt độ.
Đại thần a! Cho dù anh có nhìn ra, cũng không cần phải nói ra lời như thế chứ? cấp cho nàng tí xíu mặt mũi sẽ chết sao?
Lạc Thủy Thanh Hoằng xoay người áp đảo nàng xuống dưới thân anh, nàng bối rối buột miệng hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn.
"Làm sao vậy?"
Anh nhíu mày, nghiêm trang nói nhưng giọng điệu vô cùng biến thái a: "Chúng ta tiếp tục thôi! Phản ứng thẹn thùng của em có thể giải thích là em vẫn chưa có thói quen này, anh có trách nhiệm giúp em học được thói quen, từ từthói quen sẽ trở thành tự nhiên..."
"..."
Nửa giờ sau, anh ôm nàng đến phòng tắm tắm rửa một chút, nàng cũng vốn định phản kháng, nhưng toàn thân vô lực , mệt đến nổi ngay cả ngón tay cũng không nhấclên nỗi , đành phải để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Trở về anh đặt nàng nằm xuống, anh sau đó lại lần một nữa cúi người hôn nàng, miệng khe khẽ nói vẻ rất nghiêm túc "Văn ôn võ luyện a ", nàng bị câu nói của anh hù đến nỗi lắp bắp nói: "Em thấy đã muốn rất tự nhiên rồi, không cần...ôn nữa đâu"
Lạc Thủy Thanh Hoằng ôm lấy cơ thể nàng, cúi xuống bắt đầu cái hôn quyến rũ nàng "Nhưng là... anh cần ôn a."
"..."
Nàng thật hối tiếc không kịp, lật bàn lệ bôn.
Triền miên dây dưa qua lại, khi tỉnh lại thì đã là buổi chiều, không chờ nàng mở to mắt, một cái hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước liền đậu trên môi nàng thật ấm áp, ngẩng đầu lên nàng thấy anh đứng bên giường quần áo chỉnh tề, liền hỏi anh:“anh vẫn ngồi ở chỗ này khi em ngủ?”
Anh cười khe khẽ: "Anh vào phòng xem chừng em mấy lần, thấy em ngủ rất say... anh làm em mệt đến thế sao?"
Nàng trong lòng căm tức thầm rủa: anh nói hay nhỉ? Có mệt hay không bộ anh không biết sao?
Mắt nàng thấy nụ hôn bắt đầu tà mị của anh đang lướt trên cổ nàng , không cần nghĩ ngợi liền reo lên: "Em muốn vào toilet."
Lạc Thủy anh đem chăn của nàng hất ra, hai tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng , trán anh cụng nhẹ vào trán nàng ôn lại còn nhu hôn nhẹ lên chóp mũi nàng.
"Anh bế em vào?"
Nàng giật mình, nhưng cũng biết đoều hợp tác ôm lấy cổ anh, choàng hai chân vào hông anh như gấu trúc, quyết định phải hưởng hết sủng nịnh từ anh.
"Được a."
GM, đừng nói thêm nữa, nàng thật đúng là không có tiền đồ mà?
Sau khi giúp nàng giải quyết xong mọi việc, Lạc Thủy Thanh Hoằng đem nàng đặt trên ghế sô pha,rồi quay về phòng lấy đôi dép lê, cúi người mang vào cho nàng.
Nàng nhúc nhích đầu ngón chân, yên lặng thầm nói: Đại thần, chẳng lẽ anh thật sự muốn đem em sủng đến nỗi em cả đời cũngkhông thể tự gánh vác bản thân sao?
Sự thật được chứng minh, nàng thật sự không chỉ là công chúa trong lý thuyết nha! Khi anh vừa mang dép vào chân cho nàng, chân nàng bị chuột rút , đau đến nỗi nàng phải lăn ra nằm dài trên sô pha quay cuồng nhăn nhó.Đúng là hưởng sủng nịnh cũng phải trả giá a.
Anh hơi lung túng trong giây lát, nhưng ngay lập tức hiểu ra vấn đề liến nâng chân của nàng đặ lên đùi, vừa nhẹ nhàng xoa bóp giúp nàng đỡ đau vừa nhíu mày than vãn: "Đúng là em thiếu vận động a? Một lát nữa anh dắt em ra ngoài mua mấy bộ đồ thể thao, ngày mai sáng sớm đi chạy bộ với anh!"
Nàng không phục khẽ gầm lên: "Anh đừng mơ tưởng! Bắt em phải dây sớm đi tập thể dục, em thà tình nguyện gây thù oán với anh!"
Anh khẽ liếc nhìn nàng, điệu bộ giống như đang xem ai đó nói nhảm.
"Anh như thế nào cũng không cảm thấy mình đang nuôi heo a?"
Nàng giận dỗi gầm lên: "Nếu anh không hài lòng thì bỏ đi!"
Nàng cũng vốn tưởng rằng anh sẽ nhân cơ hội này mà giáo huấn nàng, ai ngờ anh chỉ khẽ cười nắm lấy cổ tay của nàng trêu chọc nói.
"heo thì heo vậy! vậy em mau mau béo phì ra cho anh, để không uổng công anh vỗ béo, bằng không về sau đưa em đi ra ngoài, người ta còn tưởng rằng anh không mua đủ thức ăn cho gia súc đó!"
Bởi vì câu nói này của anh , buổi tối nàng dỗi ăn nhiều hơn một chén cơm, kết quả là no quá nên lại cảm thấy rất buồn ngủ, có lẽ Đại Thần anh nói đúng, nàng có vẻ hơi có họ hàng với Trư Bát Giới thì phải, aizzz…
Sáng hôm sau, Lạc Thủy Thanh Hoằng phải đi làm, Lúc ra đến cửa anh còn không quên hôn nàng vào cả hai má, nàng nằm trên giường giả vờ ngủ, trong lòng tràn đầy cảm xúc không thể dùng ngôn từ để diễn ta, rất cảm động và hạnh phúc.
Sau khi anh đi làm, nàng phát hiện ra chính bản thân mình có cố thế nào cũng không thể ngủ lại, thiếu cánh tay của anh làm gối đầu, thật đúng là có vẻ không quen !
Xoay người nằm nghiêng, nhìn gối bên cạnh trống rỗng, bất chợt buồn bã.
GM, loại cảm giác này... gọi là ỷ lại sao? Giống như nàng từ trước đến giờ đềuquen sống độc lập, cũng học được ỷ lại sao?
Cẩn thận ngẫm lại, sự sủng nịch của đại thần anh với nàng, đối người khác có thể không là gì cả, nhưng đối với nàng mà nói, lại như là thuốc phiện, phụ cốt thực hồn, một khi đã lây dính, có muốn ngừng cũng không ngừng được.
Phải biết rằng, đó là những khát vọng lâu lắm lâu lắm rồi luôn nung nấu trong lòng nàng,được che đậy bằng cái vỏ bọc bất cần ngổ ngáo, nhưng không ai rõ hơn bản thân nàng vẫn luôn mong muốn được sự yêu thương chăm sóc của ai đó, đó cũng là điều nàng luôn mơ đến nhưng vẫn không thể chạm đến được! Tuy rằng trong lòng nàng rõ hơn ai hết tình cảm này sẽ không thể kéo lâu dài, nhưng một chút ích kỷ vẫn không muốn buông tay...
Ha ha, có lẽ là ông trời cũng muốn đuà giỡn với nàng, ở ngay thời điểm sinh mệnh của nàng sắp đi đến bước cuối, lại đưa cho nàng cái loại hạnh phúc mà nàng không nỡ dứt bỏ.
Cũng may nàng cũng không quá tham lam, có thể được giống như bây giờ, đã cảm thấy rất mỹ mãn, nếu có ngày nàng phải ra rời cuộc sống, xa rời anh đi nữa thì nàng cũng không cảm thấy ân hận.
Mọi chuyện muốn làm nàng cũng đều làm cả rồi.
Cái có thể cho anhthì nàng cũng đã cam tâm tình nguyện trao cho anh.
Cũng chưa từng cảm thấy hối hận hay tiếc nuối.
Thì bây giờ khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại, nàng cũng nên quý trọng để chia xẻ mỗi một phút giây có thể ở bên anh.
Chỉ cần anh yêu thương nàng một ngày, nàng sẽ hồi đáp cho anh cả kiếp này của nàng.
Anh yêu thương sủng nịnh nàng như thế, nàng cũng sẽ ghi khắc ân tình này của anh cho đến kiếp sau...
Ách, Nàng nhất định là ngày hôm qua ăn phải cái gì! Lại nằm trên giường suy nghĩ lung tung như thế chứ?
Nàng cũng tự khinh bỉ bản thân mình, Xướng Trễ không sợ trời không sợ đất vẫn luôn tồn tại trong con người nàng đâu mất rồi!
Rời khỏi giường, nàng tiện tay mở tủ lấy đại áo sơ mi của anh choàng vào người, aó của anh rất rông, nàng mặc vào thùng thình nhưng lại tỏa ra muì hương của cơ thể anh làm nàng nhất thời cứ vô thức hít lấy hít để. Nàng động tác nhanh nhẹn dọn dẹp giường chiếu, phòng ốc.
Sauk hi thu dọn phòng ốc xong xuôi nàng bước ra vén nhẹ màn cửa, ánh mặt trời lập tức tràn vào chiếu ấm áp cả căn phòng, nàng lại hơi hoảng hốt nghĩ đến bản thân giống như cô gái vừa mới tân hôn xong, trở thành tiểu bà chủ của gia đình...
Trong phòng khách nàng thấy trên bàn ai đó đã để sẵn một ly sữa, một mứt hoa quả, còn có một lát bánh mì.
Lúc nàng với tay cầm lấy ly sữa, thấy phía dưới có một tờ giấy viết: “chờ đến khi em tỉnh dậy chắc sữa đã nguội rồi, nhớ hâm nóng lại rồi mới ăn!”
...
Nàng cảm thấy lười biếng đi hâm nóng, lại đặt ly sữa xuống định cầm miếng bánh lên, thì lại thấy dưới đĩa bánh cũng có một tờ giấy khác viết: “em chịu khó đem ly sữa để vào lò vi ba, chỉ bước hai bước chắc không phiền toái chứ?
...
Oa, đúng là gian manh đại thần ngay cả chuyện nàng vốn lười biếng sẽ uống đại sữa lạnh mà anh cũng có thể đoán được thì quả thật nàng không thể coi thường khả năng biến thái của anh a.
Ăn sáng xong nàng quyết định mở máy tính login vào game để giết thời gian, vừa login vào thì đã thấy hệ thống nêu lên: sao băng đại địa, thiên hàng thiên châu.
Nàng lúc ấy đang đứng ở Đào Lý Hoa Lâm, bèn nhanh chóng phi thân lên ngựa, chạy như điên đến Vĩnh Trữ trấn.
Vĩnh Trữ trấn rất đông người, cách thật xa cũng đã thấy có người đang PK, vẫn là một đám đánh ẩu một người, nàng cũng vốn định đi qua, tiếp tục tìm kiếm hạt châu để mong phát tài, nhưng khi nhìn thấy cả đám bọn họ bu lại đánh một người là tiểu đồ đệ của nàng thì không bình tĩnh được nữa.
Nhảm nhí! Dám đụng vào đồ đệ của nàng, bọn họ đã hỏi qua nàng chưa?
Chỉ thấy Mạch Thượng Sơ Huân trên thân có nhiều loại phản đối trạng thái, bị một đám người vây quanh chém, lượng huyết thấp xuống rất nhiều, nàng lúc ấy nhất thời kích động, cũng không suy nghĩ nhiều,cứnhư vậy xông lên mở Bát Môn hóa thương, mở xong mới phát hiện … trường hợp này cũng không phải gặp đàn tiểu quái, mởBát Môn làm gì a?
Kết quả, bang nhân đang chém Mạch Thượng Sơ Huân kia huyết điều hồi phục hoàn toàn, Mạch Thượng Sơ Huân bị GM thiên lôi đánh chết , còn nàng dọa người doạ bản thân đến không còn có thể mở miệng ...
Mạch Thượng Sơ Huân quỳ rạp trên mặt đất không nói được một lời,trong lòng nàng cũng hy vọng hắn có thể oán giận hai ba câu, ách! Cho dù chỉ là oán giận nửa câu, nói một chữ cũng được a!
Tiểu Quỷ Quái, ở trước mặt nàng chạy lòng vòng hai vòng, rồi đặt câu hỏi nói: "Ngươi không phải là sư phụ của hắn sao? Tại sao lại đi cứu người khác a?"
Nàng bây giờ nếu mở quỷ quái hào, chắc chắn sẽ lôi kéo tất cả đồng quy vu tận, cùng nhau tự bạo.
Lật bàn! Nàng làm sao có thể hồ đồ như thế chứ! Nàng nếu không phải do nhất thời xúc động,chẳng lẽ não bị hỏng sao?
Mạch Thượng Sơ Huân ngay lúc đó liền hóa thành một đạo khói trắng phiêu đi, sau đó hắn gửi một tin nhắn đến cho nàng.
Cửa sổ chat riêng -Mạch Thượng Sơ Huân nói với nàng: sư phụ, ngươi theo giúp ta đi Khảm Thủy đi! Xoát cái túi.
Cửa sổ chat riêng -nàng nói với Mạch Thượng Sơ Huân: đồ nhi, ngươi phải tin tưởng ta, sư phụ tuyệt đối không phải cố ý ...
Cửa sổ chat riêng - Mạch Thượng Sơ Huân nói với nàng: (tìm ra manh mối) ừ, ta biết.
GM, bị đồ đệ nhìn ra chuyện sơ ý, nàng thực sự cảm thấy không được tự nhiên?
Nàng nguyên lai là tínhtheo học phong thái của Luân Hồi Ngàn Năm, xông lên đánh đinh đương ngũ tứ tướng dám khi dễ đồ đệ của nàng, nhưng sự thật và tưởng tượng thật quá chênh lệch, thực lực của nàng cơ bản là không thể giúp được đồ đệ rửa hận a, lệ bôn.
Nàng rơi vào cửa động Khảm Thủy, đột nhiên kinh sộ nhận thấy, chỗ này vốn không phải là chỗ nàng cùng tiểu đồ đệ hai người có thể thu phục nỗi, liền nhanh chóng mở danh sách bạn tốt tìm cứu trợ.
Tìm đến nửa ngày, cũng không tìm được một ai có khẳ năng giúp hai thầy trò nhà nàng, trong lúc đang rất buồn bực, thì thấy màn hình hiện ra dòng chữ to ….
bạn tốt của nàng Luân Hồi Ngàn Năm đã login.
Nàng nhất thời cảm động đầy mặt.
Ô ô, cảm tạ CCTV, cảm tạ GM, phúc trạch đại địa, thiên hàng sư phụ.
bạn tốt –nàng nói với Luân Hồi Ngàn Năm: (xoay quanh) sư phụ, chẳng lẽ anh chính là mưa đúng lúc trong truyền thuyết?
bạn tốt –Luân Hồi Ngàn Năm nói với nàng: ...
hệ thống nêu lên -Luân Hồi Ngàn Năm xin gia nhập đoàn đội, có đồng ý hay không?
bạn tốt – nàng nói với Luân Hồi Ngàn Năm: (cử xoa cười to) sinh em ra là cha mẹ, nhưng người hiểu em chỉ có sư phụ thôi!
bạn tốt –Luân Hồi Ngàn Năm nói với nàng: ... (gặp trở ngại)