Khi Luân Hồi Ngàn Năm nói những lời này, anh đứng quay lưng về phía nàng, mắt nhìn xa xăm ra đại dương mênh mông trước mặt.
Tầng tầng lớp lớp sóng cuộn đến, đánh lên bờ nham thạch, vỡ toang thành vô số bọt biển trong suốt nhìn như những hạt ngọc nhỏ li ti;bọt biển tung tóe bắn xung quanh anh tạo ra một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Anh lẳng lặng đứng lặng nhìn phong cảnh, quần áo quyết tuyết, nhất thanh trường kiếm, mái tóc bạc trắng tung bay, giống như trích tiên.
Tóc của Luân Hồi Ngàn Năm từng là màu đen , bởi vì nàng không thích nên luôn cằn nhằn anh "Sư phụ, tóc đen nhìn già lắm, hay là anh đổi thành tóc bạcnhìn phiêu dật" do đó mà anh thay đổi.
Luân Hồi Ngàn Năm chưa bao giờ mặc trang phục kiểu cọ, chỉ bởi vì nàng có trang phục Gặp Vũ, nên nói với anh một câu "Sư phụ, anh từ giờ về sau vẫn là nên mặc Quyết Tuyết đi" do đó mà anh thay đổi;
Luân Hồi Ngàn Năm từng chỉ thích độc lai độc vãng, lại bởi vì nàng bị người ta đánh chết liên miên, cứ khóc lóc kêu gào "Sư phụ anh không thể không quản chuyện của em a" do đó mà anh thay đổi.
Nàng cũng thường có suy nghĩ, anh thay đổi như vậy, là vì nhất thời hứng lên? Hay còn là vì anh sủng nịnh đối với đồ đệ của chính mình? Hoặc là, chỉ là vì nàng gọi anh là sư phụ...
"Sư phụ, anh đang ghen sao?" Nàng đầu óc không suy nghĩ buột miệng hỏi,vừa hỏi xongliền lập tức hối hận .
Luân Hồi Ngàn Năm quay đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu trầm ngâm.
"Ghen?"
Nàng liền ngại ngùng giải thích: "Không không, ý em là, ngữ khí nói chuyện của anh vừa rồi, có điểm giống với nhạc phụ đại nhân ghen tức với con rể a..."
GM, nàng đúng là đầu gỗ mà, càng giải thích càng rối, những lời này thật không thể tệ hơn được nữa a.
Luân Hồi Ngàn Năm gửi đến cho nàng manh mối biểu tình, "Đồ đệ, sư phụ không phải đang ghen..."
Nàng nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng lại cảm giác có chút mất mát, cười to, che dấu tâm sự mới thoáng qua nói: "Cũng đúng mà, anh là sư phụ của em làm sao có thể ăn dấm chua với đồ đệ chứ!"
Luân Hồi Ngàn Năm thoáng tạm dừng, rồi tiếp tục nói: "Không phải ghen, mà là ghen tị."
"..."
đội ngũ lãnh tụ - Luân Hồi Ngàn Năm: Em đã từng cả ngày lẽo đẽo theo anh làm nhiệm vụ giống như cái đuôi, anh cũng có khi cả ngày đi theo đồ đệ; từng mỗi lần login đềunghe em la hét kêu anh giúp em làm nhiệm vụ, mang em hạ bản sao; mỗi khi em bị khi dễ, đều ngay lập tức nghĩ đến anh; mỗi lần mua trang phục mới, đều phải đến trước mặt anh khiêu vũ khoe khoang; từng mỗi một ngày không thấy anh login, liền tức giận đến lăn lộn đầy đất; đột nhiên có một ngày, em không cần anh nữa ,có một người khác thay thế vị trí của anh trong lòng em, cái loại cảm giác này, a, là không được tốt lắm... Có lẽ, em nói đúng, bộ dáng của anh hiện giờ, chắc giống như phụ thân luyến tiếc nữ nhi xuất giá...
đội ngũ - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: sư phụ...
đội ngũ lãnh tụ - Luân Hồi Ngàn Năm: kỳ thật, như vậy cũng tốt … (tìm ra manh mối) đồ đệ, sư phụ offline đây, em cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon!
Nàng vừa định hỏi anh cuối cùng câu nói kia là có ý gì, thì chỉ thấy anh đã hóa thành khói trắng, logout .
GM, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?
Nàng vạn phần buồn bực tắt máy tính, hờ hững cột lại mái tóc đang xoã tung biểu hiện có phần mơ hồ rối rắm. Dư tiểu trư lại cọ cọ vào chân nàng, muốn nàng cho cơm ăn, bị nàng phiền chán một cước đá văng ra. Vì thế, liền ngăn cổ họng kêu rên.
Nàng trừng mắt liếc một cái, xong đứng dậy bước vào buồng vệ sinh, hứng nước vào bồn, tính tắm rửa một cái cho tâm trạng đỡ hơn.
Tắm rửa xong, nàng lại lấy máy sấy sấy tóc cho khô, sau đó nhìn Dư tiểu trư đang ngoan ngoãn nằm dưới đất liếm lông có vẻ rất vô tội.
Vừa từ buồng vệ sinh đi ra, nàng nghe thấy điện thoại vang lên, nhìn thấy một dãy số lạ. Nằm ngã xuống giường, ấn phím nghe,đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến một giọng nam quen thuộc …
"Nha đầu, em đã ngủ chưa?"
Nàng sửng sốt ngồi bật dậy, kinh hô: "Làm sao có thể là anh a?"
Lạc Thủy Thanh Hoằng nhẹ giọng cười nói: "Nha đầu, không phải là em nhắn lại cho anh, bảo anh nhất định, nhất định, nhất định phải gọi điện thoại cho em sao?"
Nàng lại một lần nữa nằm xuống giường, đem mặt vùi vào gối, chán nản nói: "Đại thần, vì sao hiện giờ em có cảm giác như bị lừa thì phải?"
Lạc Thủy Thanh Hoằng trong thanh âm dấu diếm ý cười, "Có thể là bởi vì em đang mệt nhọc, cho nên xuất hiện ảo giác , đừng suy nghĩ vẫn vơ nữa, vẫn là đi ngủ sớm một chút đi! Được không?"
"Đại thần, kiểuchê cười này của anh có vẻ hơi lạnh nhạt nha."
"Nga? Phải không? Thôi để anh đổi lại kiểuchê cười ấm áp vậy?"
Nàng hai tay chống cằm, ôm lấy chăn, giọng điệu buồn bực nói.
"em đau đầu kinh khủng, ngủ không được, làm sao bây giờ?"
"Đưa địa chỉ đây cho anh, anh chạy đến."
Nàng hít sâu một hơi, rống lớn nói: "Quá đáng!"
Lạc Thủy Thanh Hoằng nhẹ nhàng mà cười, hơi thở của anh nhè nhẹ lan ra âm khí, trong cái không gian ban đêm tĩnh lặng này, thật sự mị hoặc lòng người.
"Nha đầu, nếu thật sự em ngủ không được,hay là anh giúp em đếm dê đi!"
Nàng dở khóc dở cười kêu lên: "Đại thần, anh thực sự nhàm chán không có việc gì làm hay sao? Cái gì mà đếm dê chứ..."
"Hư … " anh đột nhiên cắt lời nàng, âm giọng vô cùng ôn nhu, "Từ giờ trở đi, em đừng nói gì cả, nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng, im lặng lắng nghe là được … "
"Một côn dê, hai con dê, ba con dê..."
"Ách, anhđiên à?"
"bốn con dê, năm con dê, sáu con dê..."
"anh mà còn tiếp tục đếm là em tắt điện thoại a!"
"bảy con dê, tám con dê, chín con dê..."
Giọng Lạc Thủy Thanh Hoằng vô cùng mềm nhẹ và trầm thấp, thanh âm khàn khàn đầy dụ hoặc. Anh thực sự cứ tiếp tục dùng loại thanh âm này, chắc bức nàng phát điên mất, ở đầu bên kia điện thoại ai đó cứ tiếp tục chậm rãi đếm; cái đáng nói là ở đầu dây bên này nàng như bị thôi miên cứ tiếp tục lắng nghe giọng anh đếm.
Khi anh đếm tới bốn mươi chín con dê, mí mắt nàng có cảm giác nằng nặng; khi anh đếm tới tám mười chín con dê, ý thức của nàng đã muốn bắt đầu mơ hồ ...
Kết quả, tối hôm đó, nàng thật sự bị anh đấm dêru nàng ngủ.