Vô Sắc Cũng Khuynh Thành

Chương 54: Không yêu nghiệt, không phải là Xướng Trễ




Quan Công vừa lên tiếng xong, mọi người lập tức quay đầu tìm kiếm nhìn xung quanh,ngay lập tức phát hiện ra nàng, đều giơ tay lên kêu to: "Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ ở chỗ này! Ở chổ này!" Ngay lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng, nàng quả thực cảm thấy bản thân vô cùng nhanh ý, thản nhiên đối phó với chuyện bị Quan ca bắt được.

Khi mọi người chạy đến thì chỉ còn thấy nữ băng tâm xinh đẹp là nàng, đang ngồi trên một đống cỏ khô, thần sắc bình tĩnh phiêu diêu, đỉnh đầu hiện rõ tám chữ thật to … "Gác máy bận việc, người không ở đây."

Mọi người đồng loạt kêu to "Oa oa oa", sau đó chỉ còn sự im lặng tuyệt đối kéo dài...

Nàng bản thân đang rất dương dương tự đắc! Quan Công đột nhiên cầm đại đao,nhảy hai bước vọt tới trước mặt nàng.

Thái độ cứ như là chưa từng quen biến nàng a! Giơ tay chém xuống, cạch cạch cạch ba nhát, đem nàng chém chết, sau đó cầm đại đao chiả lên trời, nâng tay gọi Tư Mật Đạt, rồi chỉ vào thi thể của nàng, cao giọng quát: "Cứu nàng ta sống lại đi!"

hệ thống nêu lên - Tư Mật Đạt sử dụng thất tinh gọi hồn đối với nàng, nhận hay không nhận?

Nàng hoàn toàn không tình nguyện đứng lên, Quan Công bay lên đá một cước, đem nàng đá đến chiến trường chỗ bọn họ đang đánh nhau, trừng mắt nhìn nàng nói: "Ngươi còn muốn tránh né? Cũng không có của đâu! Ai gây ra chuyện này hả, nên bây giờ ngươi phải đi ra giải quyết! Nhanh chóng thay lão tử đi lên can ngăn bọn họ, không can ngăn xong ngươi cũng không yên với ta đâu!"

GM, đây là cái luật trò chơi gì vậy chứ, còn có người so với nàng còn cuống hơn nữa sao?

Bên kia, Lạc Thủy Thanh Hoằng cùng Mạch Thượng Sơ Huân đã muốn bắt đầu đấu võ , nàng miễn cưỡng làm người trung gian hoà giải bước đến bên cạnh hai người bọn họ, rặn mãi mới nói được mấy chữ.

Kênh phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: nếu ta nói các ngươi đừng đánh , chuyện này coi như quên đi, vậy hai ngươi có nghe ta nói không?

Hai người bọn họ hoàn toàn coi nàng như vô hình, kiếm rút ra, tên mê hoặc xẹt qua.

Trên chiến trường, cả hai bọn họ chính là thanh sam miểu miểu, mặc giáp như trù; giương cung giống như trăng tròn, kiếm quang nếu tia chớp.

Mạch Thượng Sơ Huân ỷ vào bản thân mình có khả năng truy điện cao, tốc độ di động mau, mãn tràng chạy loạn, nhảy lên nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn tìm cách bắn trúng Lạc Thủy Thanh Hoằng. Quyện điểu, lê hoa, lần lượt phóng ra, xem nha hăn quyết tâm như vậy, vẫn tính là một mũi tên tên đem Lạc Thủy Thanh Hoằng giết chết.

Lạc Thủy Thanh Hoằng chân thải phi kiếm, dương tay quăng một cái "Bát hoang địa sát ", lại tiếp tục quăng ra "Có quy về nguyên" tiêu diệt Mạch Thượng Sơ Huân trạng thái, huy kiếm "Lục hợp hàn băng" đem giảm tốc, "Thất diệu nhân gian" bay qua đi gần người, tận lực bồi tiếp một chút nghe vũ, huyễn viêm.

Mạch Thượng Sơ Huân thi triển "Đi nhanh thuật" để đào thoát, chạy ra vài bước, đột nhiên quay đầu, quỳ gối giương cung bắn tới một cái "Hỏa tích" . Ánh lửa yêu dã, lập tức phóng trình xạ đến Lạc Thủy Thanh Hoằng nổ tung, trông rất đẹp mắt, giống lễ đốt pháo hoa lễ mừng năm mới.

Lạc Thủy Thanh Hoằng nhanh chóng mở ra huyễn tâm, khu kiếm đuổi theo Mạch Thượng Sơ Huân, dùng kỹ năng viễn trình pháp thuật quăng hắn. Mạch Thượng Sơ Huân một lần nữa cùng Lạc Thủy Thanh Hoằng bị lui lại phiá sau, tiếp tục chạy, tiếp tục diều, tiếp tục quyện điểu, lê hoa...

Mọi người vây xung quanh xem vỗ tay trầm trồ khen ngợi, còn nàng thì khóc không ra nước mắt.

Trước mắt thấy hai người bọn họ huyết đều hạ đến hơn một nửa , nàng vẻ mặt cầu xin, quay đầu nhìn phía Quan Công, đau khổ lên tiếng: "Quan Công đại lão gia, ngài tạm tha cho tiểu nhân đi! Không phải là ta không nghĩ cách can ngăn, mà là căn bản bọn họ không thèm nghe lời của ta a!"

Quan Công hung tợn trừng mắt nhìn nàng,gằn mạnh từng chữ: "Không …hoà …giải…thành…công…ngươi…cũng …đừng…sống …nữa!"

Nàng bây giờ làm được cái gì chứ, hai người bọn họ cũng chỉ còn lại lượng huyết rất thấp, nói cách khác, thắng bại sắp công bố, mọi người đều ngừng thở, nắm chặt tay, nhìn không chớp mắt chờ xem kết quả cuối cùng...

Nàng bị buộc bất đắc dĩ cùng đường, rốt cục sử dụng chiêu cô cùng vô sỉ… cấp cho hai người bọn họ mỗi người một cái cố bản bồi nguyên.

(cố bản bồi nguyên: mỗi 5 giây khôi phục lượng huyết giá trị nhất định cùng giá trị kỹ lực.)

Phải biết rằng, cố bản của nàng đây chỉ kém một cấp so với băng tâm mãn cấp a!

Ngay lập tức,lượng huyết của Lạc Thủy Thanh Hoằng cùng Mạch Thượng Sơ Huân đang từ đáy gần cạn tốc độ mỗi 5 giây tăng thêm 300, nhanh chóng gần đầy. Thừa dịp hai người bọn họ đang ngây người,nàng lại đi lên cấp cho mỗi người một cái diệu thủ hồi xuân, tăng thêm 5000 giá trị huyết.

Kết quả là, lượng huyết của hai người bọn họ, trong khoảnh khắc đã đầy.

Nàng lúc này mới chống tay, ngửa mặt lên trời cười to.

Oa ha ha ha, băng tâm a băng tâm, nàng uy vũ đến cỡ nào a.

Mọi người xem xung quanh đùng đùng nổi giận, cùng chỉ vào mặt nàng đồng thanh la hét: "phải tiêu diệt yêu nghiệt chuyên gây tai hoạ này đi!"

Chỉ có Quan Công rất vừa lòng gật đầu, nhếch miệng cười to: "Ha ha, được! Làm tốt lắm! Không yêu nghiệt cũng không phải là Xướng Trễ!"

Đúng là dư thừa nội tiết tố cũng dẫn đến chiến tranh

Lạc Thủy Thanh Hoằng cùng Mạch Thượng Sơ Huân thu chiêu tạm thời đứng yên tại chỗ gườm gườm đối phương ba giây, lúc trên người rớt cố bản bồi nguyên xuống, ngay lập tức lại đánh nhau.

Nàng dùng chưởng tách bọn họ ra, nhe răng trừng mắt trước mặt cả hai mà bọn họ cũng không thèm để ý đến việc nàng thực sự đã bị bọn họ bức cho phát điên, liền không nhịn được cuồng bạo .

Nàng tức giận rút kiếm ra, chuyển thành hồng danh xông lên chém bọn họ mỗi người một kiếm "Phốc phốc phốc phốc" đem cả hai bọn họ giết chết, sau đó còn đá vào thi thể mỗi tên một phát,miệng rít gào: "Đánh nhau hả! Sao bây giờ không giỏi đánh nữa đi?"

Mọi người phát cuồng,sau cùng cũng nhượng bộ rút lui hết.

Quan Công mừng rỡ đứng đó, chống đại đao thở phào, Thải Cô Nương Tiểu Nấm quay về phía mọi người đang hiếu kỳ vung tay lên nói: "Được rồi được rồi, tất cả cũng nên giải tán đi thôi! Chỉ là người đàn bà đanh đá khuê phòng dạy chồng mà thôi, nghiêm sư đánh học trò không nghe lời , thực sự là bạo lực , mọi người đừng nhìn , miễn cho buổi tối ngủ không ngon giấc!"

Mọi người thấy đã hết trò hay để xem, nên đều tản ra.

Mạch Thượng Sơ Huân quỳ rạp trên mặt đất làm nũng với nàng.

Kênh phụ cận - Mạch Thượng Sơ Huân: (lăn lộn biểu tình) sư phụ, ngươi thật không công bằng, ngươi vừa rồi vì sao dùng kiếm đâm ta trước? Chẳng lẽ ở trong lòng ngươi đồ đệ không bằng cái gã nam nhân đáng ghét kia? Ô ô...

Lạc Thủy Thanh Hoằng quỳ rạp trên mặt đất biểu tình bão nổi.

Kênh phụ cận - Minh Nguyệt Thanh Phong: (chủy bàn biểu tình) nha đầu, ngươi thật không công bằng, ngươi vừa rồi vì sao lại thêm huyết trước cho hắn? Chẳng lẽ ở trong lòng ngươi , lão công là ta đây không quan trọng bằng tiểu đồ đệ của ngươi sao? Hừ hừ...

Nàng nổi giận quát: "Cà hai người đều câm miệng cho ta! Trước tiên là nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra? Hai người các ngươi vì sao mà lại đánh nhau?"

Mạch Thượng Sơ Huân cùng Lạc Thủy Thanh Hoằng biểu tình cả hai đều thâý rất đáng ghét, cùng nhau xoay mặt đi, không thèm để ý đến lời nàng nói.

Cuối cùng nàng phải dùng một chút quyền đấm cước đá, cộng thêm một chặp cưỡng bức dụ lợi, hai người bọn họ mới đem nguyên do đánh nhau từ đầu đến cuối nói ra cho nàng.

Sau khi nghe cả hai bọn họ kể lễ nàng mới hiểu ra được nguyên nhân sự tình…một cách thiếu đầu thiếu đuôi.

Mạch Thượng Sơ Huân hôm nay vào trò chơi, vẫn không thấy nàng, nên nghĩ sẽ tự mình làm nhiệm vụ thăng cấp, kết quả mở ra danh sách nhiệm vụ, phát hiện thấy nhiệm vụ tiếp theo phải làm là bản sao cấp 42, liền nghe theo lời chỉ bảo lúc trước của nàng, ngồi xổm trước cửa bản sao cấp bốn mươi hai ngắm nghía xung quanh địa hình.

Kênh địa khu - Mạch Thượng Sơ Huân: tiểu hào cần tổ đội đến cấp 42 bản sao làm nhiệm vụ.

Lúc ấy, Lạc Thủy Thanh Hoằng vừa đúng lúc ở Cửu Lê đang lang thang đi bộ chờ nàng login, thấy người kêu gọi người là đồ đệ của nàng, liền truyền tống đến Hồn Cốc, gửi lời mời gia nhập tổ đội cho Mạch Thượng Sơ Huân.

Thứ nhất là do anh cũng đang nhàn rỗi nhàm chán; thứ hai là muốn dẫn Mạch Thượng Sơ Huân, thuận tiện đem lại niềm vui bất ngờ cho nàng.

Ai ngờ, anh gửi lời mời gia nhập tổ đội, nhưng lại bị Mạch Thượng Sơ Huân từ chối.

Lạc Thủy Thanh Hoằng bồn chồn, liền hỏi lại : "Vì sao ngươi không gia nhập đoàn?"

Mạch Thượng Sơ Huân trả lời: "Bởi vì ta ghét ngươi, ngươi suốt ngày cứ quấn quít lấy sư phụ của ta!"

Lạc Thủy Thanh Hoằng nghe anh nói xong bật cười, giải thích nói: "Ta là lão công của sư phụ ngươi, quấn quít lấy nàng là chuyện thiên kinh địa nghĩa nên làm nha!"

Mạch Thượng Sơ Huân hỏi: "Lão công? Sư phụ ta đã đồng ý lấy ngươi sao? Hai ngươi đã có kết hôn chứng sao?"

(chú ý: luật trò chơi,nếu hai người chơi đã kết hôn, bên cạnh đầu sẽ có cái kết hôn chứng.)

Một câu nói đến, làm cho tâm Lạc Thủy Thanh Hoằng nhói đau.

Tuy rằng nàng đã cùng Lạc Thủy Thanh Hoằng trao khiên tơ hồng, nhưng nàng vẫn không chịu cùng anh kết hôn, nguyên nhân rất đơn giản, chính là nàng đã từng bị chuyện của Chến Vô Cực làm cho bản thân nàng cảm thấy rất bị tổn thương! Cho nên nàng không muốn lại giẫm lên vết xe đổ một lần nữa,trong lòng cũng định để quan sát một thời gian, xác định chắc chắn Lạc Đại Thần anh không có tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ hay tiểu lục xuất hiện, nàng sẽ cùng Lạc Thủy Thanh Hoằng kết hôn. Miễn cho nàng ngay cả trong trò chơi, còn phải cả ngày cùng tam cung lục viện của chính nam nhân của mình đấu trí, kèn cựa hơn thua,chẳng phải sẽ mệt mõi lắm sao?

Lạc Thủy Thanh Hoằng cố gắng giữ mặt mũi, kiềm chế cơn giận đang muốn bùng nổ trong lồng ngực, nói với Mạch Thượng Sơ Huân: "Ta và sư phụ của ngươi đã trao khiên tơ hồng rồi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kết hôn thôi."

Mạch Thượng Sơ Huân thái độ còn như muốn chọc tức Lạc Thần hơn nữa, không ngớt trả lời: "Ta cũng đã từng trao khiên tơ hồng cho sư phụ ta đó! Nói như vậy, hai chúng ta sớm muộn cũng sẽ kết hôn hay sao? Nói gì đi nữa, cho dù ngươi cùng sư phụ về sau t có thể kết hônthậ, vậy cũng là trong trò chơi mà thôi, đến khi sư phụ ta không chơi trò này nữa, ngươi lúc đó cũng chả là cái gì của nàng cả!"

Những lời này thực sự lại đâm thẳng vào tim của Lạc Thủy Thanh Hoằng, thậm chí còn đau hơn cả bị đâm!

Lạc Thủy Thanh Hoằng thật đúng là rất sợ hãi nàng một ngày nào đó nổi dậy, đột nhiên biến mất không để lại dấu vết, giống như lúc trước ở game Hoàn Mỹ.

Lạc Thủy Thanh Hoằng: "Cũng không nhất định như vậy! Ở chung lâu, có lẽ sẽ phát triển đến trong hiện thực thì sao."

Mạch Thượng Sơ Huân: "Ngươi hiểu gì về sư phụ ta sao? Ngươi có biết nàng thích cái gì, ghét cái gì sao? Ngươi có biết nàng trong hiện thực có bạn trai hay chưa sao? Có lẽ nàng trong hiện thực đã sớm đã có kết hôn đối tượng rồi!"

Muốn không thế nào nói, nam nhân đôi khi cũng giống như trẻ con nha!

Kết quả là, hai người bọn họ cộng lại cũng quá năm mươi tuổi mà cứ như vậy mỗi người một câu, , ở cửa sổ chat riêngcãi nhau ầm ỹ cả lên.

Lạc Thủy Thanh Hoằng: "Tiểu tử, ngươi không phải là thầm mến sư phụ ngươi chứ, tính theo ta cướp lão bà của ta sao?"

Mạch Thượng Sơ Huân: "Nếu đúng thế thì sao?"

Lạc Thủy Thanh Hoằng: "Nếu có người khi dễ nàng, ngươi có thể bảo hộ nàng sao? Ngươi ở trong trò chơi cũng đã không có thể bảo hộ nàng, còn dựa vào cái gì mà tranh giành nàng với ta chứ?"

Lúc này, đến phiên Mạch Thượng Sơ Huân chịu sự đã kích.

Lần trước, Mạch Thượng Sơ Huân trước mắt nhìn thấy nàng bị người ta chém chết ở Hoàng Tuyền Cảnh, mà không giúp được gì, trong lòng rất là khó chịu, cho nên mới như vậy cố gắng làm nhiệm vụ thăng cấp thất nhanh.

Mạch Thượng Sơ Huân: "Ngươi cấp cao thì sao? Trang bị tốt thì thế nào? Chờ ta đem hào luyện lên rồi, ngươi sẽ không phải là đối thủ của ta!"

Lạc Thủy Thanh Hoằng: "Như thế nào? Ngươi không phục hả ? Vậy thử một lần đi?"

Mạch Thượng Sơ Huân: "Đánh thì đánh, ta sợ ngươi sao?"

Lạc Thủy Thanh Hoằng: "Được! Ta cũng không khi dễ ngươi, ta đi đổi hào ngang cấp với ngươi để đấu với ngươi!"

Mạch Thượng Sơ Huân: "Ai thua, phải san hào rời khỏi nơi này vĩnh viễn!"

Lạc Thủy Thanh Hoằng: "Còn nữa ngươi thua sẽ không dùng hào khác để tiếp cận Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ!"

Mạch Thượng Sơ Huân: "Một lời đã định!"

Sau đó, hai tên đực rựa quá thừa nội tiết tố này, bởi vì nhất thời tức khí, đã khai mào cuộc chiến tranh đoạt Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ .

Nàng nghe xong những lời này thì cảm giác mơ hồ a! Quay đầu lại liền thấy Quan Công, càng mơ hồ hơn nữa … hắn còn đứng đó ca hát nhún nhảy! nàng thực sự hoài nghi hắn có vui quá phát điên hay không nữa, nàng nhịn không được ngay tại kênh bang phái hởi mọi người: "Các ngươi có ai biết hôm nay Quan Công ăn phải thuốc gì không ? Tại sao hắn lại cao hứng như vậy?"

Mọi người trong bang phái nhất thời trầm mặc sau một lúc lâu, nỗi ấm ức phun trào …

Bang phái - Tư Mật Đạt: chúng ta vì lão đại và Tiểu Vũ mao quyết đấu, nên bèn cá cược...

Bang phái nguyên lão - Thải Cô Nương Tiểu Nấm: mỗi người mất tới một trăm kim...

Bang phái – Giao Nữu Nhi Không Giết: toàn bộ bang phái Thần Thoại đều cá lão đại thắng...

Bang phái - Tiểu Mỹ Nhân: cá biệt có vài người ngoài bang phái cá Tiểu Vũ mao thắng...

Bang phái - Muốn Mạng Ngươi Ba Ngàn: kết quả như vậy cũng bởi vì do Xướng Trễ ngươi, ngươi làm cho tình thế bất phân thắng bại ...

Bang phái- Miểu Diệu: chỉ có một người bắt vế hoà, cho nên toàn bộ tiền của chúng ta đều thua cho hắn a...

Bang phái - Chiếu Cố Hảo Ta: Trời đất thiên địa ơi! nhưng là đến hai ngàn bốn trăm kim lận a!Giết ta đi A a a!!!

Bang phái thượng thư - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: (run lên) các ngươi nói người kia, không phải là Quan Công chứ?

Bang phái nguyên lão - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao: (cười to) đúng là lão tử! Oa ha ha ha…

GM, nàng nguyên lai là bị lừa a, nguyên lai cái người giảo hoạt nhất trong serve cũng là Quan Công biến thái ...Chả trách hắn bằng mọi giá cũng bắt nàng đến đó can ngăn hai người bọn họ đánh nhau nha! Còn hăm doạ nàng nếu không thành công sẽ xử lý nàng nữa chứ!

Nàng bên này màn hình dựng thẳng ngón giữa khinh bỉ hắn, chợt nhớ ra điếu gì, nàng hướng Quan Công nói.

Bang phái thượng thư - Thuyền Đánh Cá Xướng trễ: (biểu tình nịnh nọt) Quan lão gia, ngài lần này thành nghiệp lớn, tiểu nhân cũng có công đúng không … hay là... tiền thắng độ chia cho ta phân một nửa đi?

Bang phái mọi người: dựng thẳng ngón giữa khinh bỉ nàng, oa…