..."Cho nên, người được gọi là công chúa Bắc
quốc, cũng không phải thật sự là công chúa chân chính, mà chỉ là người mang
dòng máu di truyền gìn giữ bảo hộ Liên Binh phù thôi."
..."Qua các thế hệ, vị công chúa Bắc quốc này chỉ
có thể gả cho người trong hoàng thất của mười hai nước thuộc Bắc quốc. Nếu có
con, nữ nhi sẽ phải kế tục sứ mệnh duy trì Liên Binh phù."
..."Mẫu thân của nàng chính là một vị công chúa
Bắc quốc. Nhưng không biết tại sao bà lại thoát được khỏi Bắc quốc, lưu lạc vào
phố phường Nam Tuấn quốc, sinh hạ ra nàng."
Trong phòng thật tĩnh lặng, ánh trăng bàng bạc ảm đạm.
Tim Thư Đường đập thình thịch, lời nói của Vân Trầm Nhã vẫn cứ quanh quẩn trong
đầu nàng.
Thật lâu sau, nàng chậm rãi vươn tay ra, nắm lấy hai
đầu ngón tay của Vân Trầm Nhã, kêu: "Vân quan nhân."
Mãi một lúc lâu sau mới nghe một giọng trong trẻo nhẹ
nhàng trả lời "Ừ".
Trong lòng Thư Đường chùng xuống, lại gọi một tiếng
"Vân quan nhân" .
Giọng nói kia vẫn chỉ đáp lại "Ừ".
Thư Đường lặng lẽ quay đầu lại liếc mắt nhìn Vân Trầm
Nhã. Gương mặt của hắn chìm trong bóng tối nên nhìn không ra cảm xúc của hắn
lúc này. Thư Đường thấp giọng nói: "Vân quan nhân, thì ra mẫu thân của ta
là một người như thế a."
Vân Trầm Nhã trong lòng nặng trĩu, ngàn vạn lời muốn
nói đến bên miệng lại chỉ thốt lên được một câu: "Sau này nàng tính
sao?"
Thư Đường ngẩn người ra, một lát sau lại lắc đầu, nói:
"Ta không biết. Nhưng cho dù mẫu thân ta là người như vậy thì sao? Ta
không phải là công chúa gì đó, cũng không rõ rốt cuộc Liên Binh phù là cái gì.
Ta chỉ là một cô nương tầm thường lớn lên nơi phố phường. Nếu đã vậy, có trở về
hoàng thất, sợ rằng cũng chỉ có thể làm một tiểu nha hoàn khiến cho hoàng thất
mất mặt mà thôi."
Ngừng một lát, Thư Đường lại mím môi, thật cẩn thận
nói: "Cả đời này, ta chỉ mong được bình thản sống một cuộc sống ổn định,
ngoài ra cũng chỉ có một tâm nguyện khác hơi quá một chút mà thôi, đó chính
là...được ở bên cạnh Vân quan nhân."
Nói đến đây, đột nhiên Thư Đường như gắng gượng lấy
can đảm, gật gật đầu, kiên quyết nói: "Đúng vậy, ta mặc kệ chuyện của
hoàng thất Bắc quốc, ta sẽ ở lại Nam Tuấn quốc làm một cô nương tầm thường,
cùng Vân quan nhân sống thật tốt."
Mấy ngón tay nàng đang nắm lấy bỗng dưng giật giật.
Một lát sau nghe một tiếng cười khẽ vang lên. Vân Trầm Nhã trở ngược tay lại
nắm lấy bàn tay của Thư Đường, mười ngón đan chặt vào nhau không một kẽ hở.
Nếu lúc này Thư Đường quay đầu lại sẽ có thể nhìn thấy
khóe môi hơi cong cong lên của hắn.
Vân Trầm Nhã lên tiếng, thanh âm mang theo sự kiêu
ngạo có một không hai: "Vậy thì đã sao, công chúa Bắc quốc cũng được, cô
nương tầm thường nơi phố phường miền Nam cũng được, chỉ cần ta thích, cho dù
Bắc quốc có khởi binh, cho dù có phải chống lại ngàn vạn thiết kỵ, cũng tuyệt
đối không thể khiến ta sợ hãi."
Thân thể xương cốt Vân Trầm Nhã vốn rất tốt, thương
thế chỉ dưỡng hai ngày đã có thể xuống giường đi lại được. Thư Đường thấy hắn
đã không còn việc gì nữa, lại có chút nhớ nhà, nên vội vàng dọn đồ trở về khách
điếm Thư gia.
Hôm sau, trong cung truyền ra hai tin tức: một là tiểu
thế tử Đỗ Tu vốn đi du ngoạn sông núi Anh Triêu quốc từ đầu mùa xuân đến giờ,
bảy ngày sau sẽ về; hai là Đại thế tử Vũ Văn Sóc của Mạo Lương quốc – quốc gia
đứng đầu mười hai nước Bắc quốc – gửi thư thông báo là hai tháng sau khi vào
đầu mùa đông, hắn sẽ đến viếng thăm Kinh Hoa thành của Nam Tuấn quốc.
Trước khi Thủy Tĩnh trốn đến Nam Tuấn quốc vốn đã gả
cho Cửu thúc của Vũ Văn Sóc, chính là Cửu vương gia Vũ Văn Đào hiện nay của Mạo
Lương quốc. Nên lúc này Vũ Văn Sóc đến Nam Tuấn quốc, nguyên nhân cho dù không
nói ra ai cũng biết, chính là vì Liên Binh phù và Thư Đường.
Còn Đỗ Tu và Đỗ Lương vốn tình cảm chú cháu khá sâu
nặng, nên Nam Tuấn vương Đỗ Kỳ quyết định triệu hồi Đỗ Tu về, để chú cháu hai
người bọn họ gặp nhau một lần trước khi mời hai vị hoàng tử Anh Triêu quốc vào
cung thẩm quyết vụ xảy ra ở Minh Hà Thiên uyển lần trước.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Đầu thu, hương hoa quế tỏa
ra nồng nàn, những ánh mây bập bềnh trôi trên bầu trời xa xa, hoa lá xanh tươi
mơn mởn trong vườn khiến người ta nghĩ vẫn còn đang giữa mùa hè. Nhưng nếu sau
nhiều ngày nhốt mình trong phòng, bước ra cửa lại, sẽ cảm nhận được làn gió mùa
thu mát mẻ ập lại, nhìn ra vườn sẽ thấy lá cây Ngô Đồng ngả vàng, cây cỏ dần
trở nên khô héo, còn hoa Sơn Trà trắng nõn thì lại tưng bừng nở rộ hết chùm này
đến chùm kia.
Bốn mùa đều có nét riêng độc đáo khác nhau của nó, Vân
vĩ lang tiếp lấy áo choàng do hạ nhân đưa lên, vừa chậm rãi bước trong vườn vừa
thưởng thức cảnh đẹp. Dạo chưa được bao lâu đã thấy một gã sai vặt cầm thiệp
mời đưa đến tay hắn.
"Thiệp mời này sáng nay mới đưa đến, Bạch chưởng
quỹ đã xem qua, nói là đợi Đại công tử tỉnh dậy rồi mang đến cho Đại công
tử."
Vân Trầm Nhã giơ tay mở thiệp mời ra, đầu tiên vô cùng
sửng sốt, sau đó hắn bật cười. Giây lát sau, hắn nhướng mày, nói: "Việc
này ta nhận lời, ngươi lui ra đi."
Đứng trong vườn một lúc sau, Vân vĩ lang cười cười một
cách thâm sâu khó lường, đổi hướng rảo bước đi về phía thư phòng.
Bên trong thư phòng không có Cảnh Phong. Vân Trầm Nhã
thò đầu vào ngó tới ngó lui một hồi, đang nghĩ xem Cảnh Phong đang ở đâu thì
thấy một người hai chó đang đi tới từ tiền viện.
Măng Tây Cải Trắng quả đúng là biết dựa hơi người hệt
như dây leo đầu tường. Mấy ngày nay Vân vĩ lang nằm dưỡng thương trong phòng,
bọn chúng không thể vào thăm nên cả ngày đi theo phía sau Cảnh Phong, chắc là
hiểu được trong Vân phủ này, ngoại trừ sói ra, chỉ có lời nói của Cảnh Phong là
có trọng lượng nhất.
Cảnh Phong thấy sói bệnh nặng mới khỏi đã dạo khắp
chung quanh cũng không nói gì, chỉ vừa đẩy cửa thư phòng ra vừa nói:
"Ngươi đã khỏe lại thì cũng nên đến xem binh đồ của mười hai nước Bắc quốc
đi, ngoài hai trấn ở Bắc Hoang ra, ta cũng đã đánh dấu chín nơi có thể đóng
binh khác."
Nhưng đằng kia cũng không có người đáp lại.
Cảnh Phong hồ nghi quay đầu lại, chỉ thấy Vân vĩ lang
đang cười cười, vẻ mặt đầy trêu chọc. Hắn khoanh tay dựa cửa, cầm thiệp mời
trong tay ném đến trước mặt Cảnh Phong, chậm rãi nói: "Xem đi, tìm đến tận
cửa rồi nè."
Cảnh Phong sửng sốt mở thiệp mời ra.
Nội dung của thiệp mời khá đơn giản, do Đường Ngọc đưa
tới, mời hai huynh đệ Cảnh Hiên và Cảnh Phong hai ngày sau, Trung thu ngày mười
lăm tháng Tám, đến ngõ hẻm Vân Hạng cùng ba người Đường Ngọc, Phương Diệc Phi,
và Thu Đa Hỉ đón Trung thu.
Vân Trầm Nhã quan sát vẻ mặt của Cảnh Phong, thấy ánh
mắt hắn dừng lại trên tên Thu Đa Hỉ một lát, liền vui vẻ nói: "Ta còn nhớ
rõ năm ấy lúc ngươi sáu tuổi số đào hoa cực kỳ nở rộ. Có một vị “Thu tiểu công
tử” vốn hay xưng huynh gọi đệ với ngươi. Ai ngờ đó chính là một cô nương, sau
khi thay đổi một bộ xiêm y hoa hoa lệ lệ, khăng khăng nói nàng thích ngươi,
muốn gả cho ngươi."
Cảnh Phong nghe vậy, khóe miệng cong lên, nhưng cũng
không lên tiếng trả lời.
Vân vĩ lang mặt đầy vẻ vui sướng khi người khác gặp
họa chỉ chỉ lên tên “Thu Đa Hỉ” trên tấm thiệp mời, chắt lưỡi "chậc
chậc" nói: "Cây đào mục nát tả tơi trăm ngàn năm về trước nay lại nở
hoa, thật đúng là tin sốt dẻo a."
Thái dương Cảnh Phong hằn lên một sợi gân xanh, hắn
bình tĩnh đem thiệp mời trả lại cho Vân Trầm Nhã: "Ta không đi."
Vân Trầm Nhã thản nhiên liếc hắn một cái, chậm rãi
nói: "Ngươi không đi, chẳng lẽ ta đi một mình?"
Cảnh Phong đẩy cửa thư phòng ra, sắc mặt không hề thay
đổi một chút nào, nói: "Nếu ngươi không thích ba người bọn họ thì đừng
đi."
Vân vĩ lang cầm thiệp mời vỗ vỗ trong tay: "Ta
còn nhớ rõ, Thu Đa Hỉ vẫn đối với ngươi tình thâm ý trọng, đến năm mười bảy
tuổi, đột nhiên phải gả cho Phương Diệc Phi. Sau đó Phương Diệc Phi đào hôn, vì
chuyện của Liên Binh phù mà Tam đại gia tộc bị lưu đày, trong thời gian đó
Đường Ngọc vẫn tìm mọi cách chăm sóc cho Thu Đa Hỉ. Sau khi bọn họ trở về đây,
Đường Ngọc lại vì Thu Đa Hỉ tưởng nhớ đến Phương Diệc Phi mà cầu bọn ta đi cứu
hắn. Ta thuận tay cứu người, vốn nghĩ rằng chuyện này cũng sẽ chấm dứt ở đó
thôi. Không ngờ hôm nay Đường Ngọc lại đưa thiệp mời đến, nói Thu Đa Hỉ nhớ lại
thời thơ ấu, chắc có lẽ là nhớ đến vị Nhị hoàng tử hồi xưa, bởi vậy mới mượn
dịp Trung thu mời chúng ta đến đoàn tụ."
Vân Trầm Nhã nói đến đây càng hưng phấn hơn. Hắn đứng
thẳng dậy, hứng chí bừng bừng nói với Cảnh Phong: "Từ khi ta sinh ra cho
đến nay đã gặp triều thần cậy thế lộng quyền, đã kinh qua việc hành quân đánh
giặc, dù trải qua bao sóng gió âm mưu gian trá từ chốn triều đình cho đến nơi
sa trường nhưng lòng ta vẫn có thể giữ được vài phần tỉnh táo. Song đây là lần
đầu tiên ta gặp được một mối tình mà cho dù dây tơ hồng không ngừng bị cắt đứt
nhưng nhân vật chính vẫn dây dưa hội ngộ hết lần này đến lần khác, tạo hóa thật
là thần kỳ. Kỳ này vô cùng náo nhiệt, không thể bỏ lỡ không xem được."
Cảnh Phong nghe Vân Trầm Nhã nói lải nhải một hồi lâu,
cuối cùng đưa ra kết luận như vậy khiến hắn đen cả mặt, không nói được một lời
đi thẳng ra ngoài thư phòng. Không ngờ hắn mới đi được mấy bước, còn chưa ra
tới cửa đã nghe Vân vĩ lang chậm rãi thở dài một tiếng.
"Vậy thì thôi, ngươi không muốn đi cũng được. Ta
vốn tưởng rằng ngươi là một người trọng tình trọng nghĩa, hôm trước mới được
một ít tin tức về vị thê tử kết tóc se tơ Liễu Ngộ kia của ngươi mà chưa kịp
nói cho ngươi hay. Nếu nay lòng ngươi đã như tro tàn, tình cảm trở nên nguội
lạnh rồi thì tin tức vị Liễu Ngộ này ta cũng chỉ đành phải chôn vùi trong bụng
mà quên đi."