Thư Đường tựa cửa ngồi đợi ngoài phòng. Vầng trăng
sáng rực nơi chân trời điểm xuyết một vài ánh sao thưa thớt, mùi hoa quế đậm đà
vẫn không át được mùi thuốc nồng nặc gay cả mũi.
Ba ngày trước nàng vẫn canh ở trong phòng, nhưng sau
đó Bạch Quý nói với nàng là thương thế Đại công tử chưa ổn định, nếu vừa tỉnh
lại thấy nàng sẽ kích động, e rằng ảnh hưởng đến bệnh tình của hắn. Thư tiểu
Đường lại không muốn rời xa hắn, nên chỉ đành thật thật thà thà chờ ngoài
phòng.
Lúc này đã là giờ Tý, vừa rồi Tư Không đến khuyên nàng
nghỉ ngơi trước nhưng Thư Đường cự tuyệt. Nàng chưa bao giờ thấy qua vết thương
nặng như vậy, không những chảy rất nhiều máu, mà miệng vết thương trên ngực còn
bị máu và xiêm y dính bết lại một chỗ, da
thịt nát tươm.
Thư Đường suy nghĩ mông lung, trên đời này nếu không
còn Vân quan nhân nữa, nàng sẽ ra sao. Mỗi khi nghĩ đến đây thì lập tức ngừng
lại, không dám nghĩ tiếp, có lẽ bởi vì căn bản không thể chấp nhận nổi.
Ánh trăng lẳng lặng chiếu lên người Thư Đường, vẻ mặt
nàng nhìn không ra buồn vui, chỉ thấy bàn tay ôm tất siết thật chặt, các ngón
tay trắng bệch.
Cảnh Phong đứng cách đó không xa, nhìn thấy toàn bộ
cảnh tượng này. Không xa không rời dù chỉ một giây một phút, cũng như ba năm
trước đây, có một cô nương ôm cầm, xuyên qua chiến trường khói lửa mịt mù đến
tìm hắn.
Cảnh Phong đến gần, im lặng một lát, đưa áo choàng
trên tay cho Thư Đường, thản nhiên nói: "Về nghỉ ngơi trước đi."
Thư Đường nhận lấy áo choàng nhưng lắc đầu:
"Không được, ta muốn ở lại với Vân quan nhân một chút."
Cảnh Phong nghe vậy không khỏi kinh ngạc. Hắn vén vạt
áo ngồi xuống bên cạnh Thư Đường, cười nói: "Thật không thể tưởng tượng
được, tính tình đại ca cổ quái như vậy mà cũng có người nguyện ý làm bạn cùng
hắn."
Lời nói ra không mang hàm ý châm chọc, ngược lại còn
biểu lộ sự vui mừng tận đáy lòng. Thật ra về điểm này hai huynh đệ họ rất giống
nhau, đều nghĩ rằng trên đời này, chuyện khó nhất là tìm được một người suốt
đời làm bạn bên cạnh mình, mãi mãi không xa không rời.
Thư Đường quay đầu đi, giọng có chút thì thào:
"Mục công tử, thật ra ngươi không phải họ Mục, đúng không?"
Cảnh Phong ngẩn ra.
Thư Đường cúi đầu nói: "Chuyện thất huyền cầm, ta
đã đi hỏi Nguyễn Phượng ca. Hắn nói cho ta biết, ngươi và Vân quan nhân đều là
người không tầm thường, cụ thể là thân phận gì thì ta không hỏi. Nhưng, nhưng
hắn nói cho ta biết một ít việc khác, ta không biết nên làm như thế
nào..."
"Chi bằng hãy trực tiếp hỏi hắn!" Cảnh Phong
cười đáp "Nếu trong lòng có nghi hoặc, chi bằng trực tiếp hỏi Đại ca
đi."
"Dù sao, chuyện gì đến tay hắn cũng đều trôi
chảy."
Thư Đường nghe vậy, đầu tiên là trố mắt, sau đó gật
gật đầu. Không lâu sau, dường như nàng nhớ đến chuyện gì đó, lại cười rộ lên:
"Mục công tử ngươi cũng thuộc hạng minh châu nhất phẩm. Ta sống đến bây
giờ cũng chỉ thấy qua hai huynh đệ nọ, có thể so sánh với Vân quan nhân và Mục
công tử ngươi."
Cảnh Phong không khỏi tò mò: "Là ai vậy?"
Thư Đường nhất thời có chút ngại ngùng: "Là, là
hai nhân vật khá lớn. Trước đây, vì trong nhà túng thiếu, phụ thân đưa ta vào
cung làm cung nữ. Lúc đó ta đã được gặp hai Hoàng tử của Anh Triêu quốc."
Cảnh Phong nghe vậy, yết hầu nhất thời nghẹn cứng, khó
tin quay đầu lại: "Ngươi là..."
Lại thấy vẻ mặt Thư Đường cười vui vẻ, có chút ngơ
ngác y hệt như vẻ mặt của tiểu nha đầu ngốc nghếch hôn trộm Đại hoàng tử Anh
Triêu quốc năm xưa.
"Còn nữa, thật ra Đại hoàng tử kia còn là quý
nhân của ta." Thư Đường nói "Lúc ấy trong nhà nghèo đói, ta đắc tội
với Đại hoàng tử, chưa dám lĩnh bạc đã chạy trốn ra khỏi cung. Phụ thân ta vốn
hết sức rầu rĩ, nhưng sau đó không biết vì sao chợt nảy ra linh cảm, mượn tên
Đại hoàng tử viết ra một cuốn tiểu thuyết bán chạy vô cùng, vì thế chúng ta mới
có tiền mở khách điếm Thư gia."
Cảnh Phong ngẩn người ra, cười khanh khách nói:
"Thì ra là thế, thì ra là thế..."
Trên đời này, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay
nhọn.
Khắp thiên hạ Thần Châu này, giang sơn vạn dặm đều
không thoát khỏi lòng bàn tay của Anh Cảnh Hiên, thế mà không ngờ trong một xó
xỉnh quê mùa ở một nước nhỏ phía Nam, hai cha con này lại có thể ăn theo tên
tuổi của Anh Cảnh Hiên mà làm giàu, buôn may bán đắt như vậy.
"Cha ngươi viết bản tiểu thuyết kia...” Cảnh
Phong cong môi cười hứng thú "...khi nào rảnh rỗi, mang lại cho ta xem
với."
Vân vĩ lang hôn mê khoảng năm ngày. Vì thân thể hắn cơ
bản đã khỏe mạnh sẵn, năm ngày sau tỉnh lại, tinh thần đã vô cùng tốt. Bạch Quý
thấy thế, biết hắn đã vô sự, lập tức gọi Thư tiểu Đường đến xem.
Lúc đó Vân Trầm Nhã mới uống thuốc xong, đang nằm
xuống lại. Thư tiểu Đường vẫn nghĩ hắn bị thương nặng, thân thể yếu ớt chịu
không nổi kích thích, nên khi vào phòng, chỉ trốn sau tấm rèm ở gian ngoài, thò
đầu vào nhìn hắn.
Xem một hồi lâu, thấy hắn hơi thở lên xuống ổn định
vững vàng, nàng mới yên lòng, rón ra rón rén đi ra ngoài phòng.
Vừa đi chưa được vài bước, bỗng một thanh âm trong
phòng chậm rãi vang lên.
"Đi đâu đó? Nhìn ta một chút nữa cũng không được
sao?"
Thư Đường sửng sốt, xoay người lại.
Vân vĩ lang chống tay ngồi dậy, vỗ vỗ lên giường, cười
nói: "Tiểu Đường muội, lại đây."
Thư Đường đến gần, thấy chăn bị rơi xuống vội nhặt lên
đắp lại kỹ càng cho Vân Trầm Nhã, ngồi xuống bên cạnh hắn, cẩn thận nhìn sắc
mặt của hắn, hỏi: "Vân quan nhân, chàng không sao chứ?"
Lúc này đã là buổi chiều, ánh mặt trời mùa thu nhàn
nhạt thưa thớt xuyên vào từ song cửa sổ. Vân Trầm Nhã bệnh nặng mới khỏi, hai
gò má gầy yếu, nhưng sắc mặt lại rất tốt, mái tóc chưa búi lên, buông xuống
trên vai một cách tự nhiên trông vô cùng phong lưu phóng khoáng.
Vân Trầm Nhã không trả lời nàng, lại nói: "Đã
nhiều ngày nay, mỗi lần ta tỉnh lại đều không thấy nàng bên cạnh. Ừm, sao
thế?"
Thư Đường nghiêm chỉnh giải thích: "Bạch lão tiên
sinh nói bệnh tình của Vân quan nhân không ổn định, chịu không nổi kích thích,
bảo ta chờ thương thế chàng nhẹ bớt rồi hẵng đến hầu hạ." Nói xong, nàng
lại chỉ chỉ ra ngoài phòng, thành thật nói "Nhưng ta vẫn luôn đợi ở bên
ngoài."
Vân Trầm Nhã cười rộ lên, lại vỗ vỗ lên giường:
"Ngồi lại gần đây một chút, để ta nhìn xem."
Thư tiểu Đường xích lại gần một chút.
Đã nhiều ngày nay nàng ngủ rất ít, hai hốc mắt đen
thui. Nhưng lúc này, tinh thần nàng rất tốt, vì biết Vân Trầm Nhã tỉnh lại nên
rất vui vẻ nhẹ nhõm.
Thấy Vân Trầm Nhã đang quan sát mình, Thư Đường liền
nghiêm trang ngồi ngay ngắn cho hắn nhìn.
Vân vĩ lang bật cười nói: "Bạch Quý lo lắng thật
dư thừa, dáng vẻ nàng như vầy có thể khiến ta chịu kích thích gì chứ."
Thư Đường nghe xong, trong lòng không khỏi cảm động.
Nhớ tới thân phận của mình, ánh mắt nàng lập tức ảm đạm đi, sau một lúc lâu vẫn
không nói nên lời.
Biểu tình này của nàng dĩ nhiên không thoát khỏi cặp
mắt của Vân Trầm Nhã, hắn lờ đi, nói: "Vậy hiện giờ nàng có thể chăm sóc
cho ta được rồi sao?"
Thư Đường nhanh nhẩu gật đầu, nói: "Vân quan
nhân, chàng cần gì cứ nói với ta."
Vân Trầm Nhã trầm mặc một lát, cong môi lên cười. Hắn
dời thân hình về phía trong giường, chừa ra một khoảng trống, nhẹ nhàng nói:
"Mệt cả rồi, cùng ngủ đi!"
Thư Đường cả kinh, gương mặt bừng đỏ. Nàng nuốt xuống
một ngụm nước miếng, nói: "Ta ngủ ở chiếc giường nhỏ bên ngoài là được rồi."
Nói xong, liền đứng dậy muốn ra ngoài.
Vân vĩ lang chậm rãi nói: "Nàng ở bên cạnh ta,
nếu có chuyện gì, dù sao cũng có người bưng thuốc rót nước cho ta, không phải
sao?"
Thư Đường ngừng bước chân lại.
Vân vĩ lang nói tiếp: "Còn nữa, hiện giờ mặc dù
ta có chút bình phục, nhưng một khi phát sốt hoặc nhiễm trúng phong hàn, thương
thế tái phát thì không biết sẽ ra sao. Có người ngủ bên cạnh thăm chừng nóng
lạnh, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Thư Đường do dự một chút, quay người lại, đến ngồi bên
giường.
Vân vĩ lang nói thêm: "Giường này không lớn,
ngoại trừ ta, tối đa chỉ có thể chứa thêm một cô nương nữa thôi. Nếu nàng không
chịu ngủ ở đây, không chịu suy nghĩ cho thương thế của ta, ta đành phải tìm một
nha hoàn khác đến ngủ để chăm sóc. Ta và nàng đã đính hôn. Nếu tìm nha hoàn
khác ngủ bên cạnh, chẳng lẽ ta cũng phải cho nha hoàn đó danh phận hay
sao?"
Thư Đường giật bắn mình. Qua một lát sau, nàng cúi
người xuống, lẳng lặng cởi hài ra, xốc mền lên, đỏ mặt nói: "Thôi được
rồi, để ta ở lại..."
Vân Trầm Nhã vừa uống thuốc có pha thuốc an thần, còn
Thư Đường năm ngày rồi chưa ngủ yên. Hai người đều mệt mỏi, nằm trên giường một
lát nhất thời đồng loạt chìm vào giấc ngủ.
Vì an tâm nên ngủ thật sâu thật say, mãi cho đến khi
tiếng ho khan của Vân Trầm Nhã vang lên, Thư Đường mới giật mình bừng tỉnh, lúc
đó đã là giữa đêm.
Thuốc vốn đã sắc sẵn đựng trong ấm ngọc giữ ấm, Thư
Đường vội vàng bước xuống giường rót cho Vân Trầm Nhã một chén thuốc. Đợi hắn
uống xong, lại rót thêm một tách trà xanh cho hắn.
Vân vĩ lang uống một nửa tách trà rồi đưa lại cho Thư
Đường.
Ánh trăng vằng vặc ngoài cửa sổ phản chiếu lên nước
trà xanh trong tách lấp loáng như gợn sóng.
Thư Đường uống xong nửa tách trà hắn đưa, lại châm trà
đầy ấm để sẵn bên chiếc bàn nhỏ đầu giường, nghe Vân Trầm Nhã chậm rãi nói sau
lưng nàng: "Từ trước đến nay ta vẫn thầm nghĩ không biết những ngày tháng
thế nào mới là hạnh phúc nhất. Nay ta đã biết, chỉ cần ban đêm có người cùng
tỉnh lại, cùng ta uống chung một tách trà xanh, như vậy ta đã hết sức mãn
nguyện rồi."
Tay Thư Đường run lên, vài giọt nước trong ấm trà bắn
tung tóe ra.
Phía sau có hơi thở nóng rực kề sát lại, một cánh tay
ôm choàng bên hông nàng. Hơi thở tươi mát mà ấm áp, Vân Trầm Nhã chôn đầu vào
cổ Thư Đường, tựa lên giữa hõm xương quai xanh của nàng, thấp giọng hỏi:
"Còn nàng? Những ngày tháng như thế nào mới là hạnh phúc nhất?"
Hơi thở sau cổ vừa nhột vừa ngứa, Thư Đường quay đầu
lại, ngồi đối diện với hắn trên giường.
Khoảng cách giữa hai người rất sát nhau, Thư Đường cúi
đầu nói: "Ta... được ở bên cạnh Vân quan nhân."
Hơi thở như lan phả đến, Vân Trầm Nhã sửng sốt, ánh
mắt dừng ở giọt nước long lanh đọng lại trên cổ nàng. Hắn nhịn không được than
nhẹ một tiếng, chậm rãi đến gần.
Thư Đường ngẩn ra, vội vàng hô lên: "Vân quan
nhân, thật ra ta..."
Nhưng Vân Trầm Nhã đã gục đầu xuống, đầu lưỡi mút lấy
giọt nước kia.
Nhất thời cả người Thư Đường run lên, cả người Vân
Trầm Nhã cũng run lên.
Còn không đợi Thư tiểu Đường kịp phản ứng, Vân vĩ lang
đột nhiên kéo tấm mền qua, bọc kín Thư Đường lại, giọng khàn khàn nói:
"Ta... thực xin lỗi..."
Thư Đường ngây người ra một lát, sửa lại tấm mền trên
người, đỏ mặt, hạ giọng nói: "Vân quan nhân, thương thế của chàng còn chưa
lành..."
Vân Trầm Nhã sửng sốt, khóe môi cong lên nở nụ cười.
Nhớ tới phản ứng khác thường thoáng qua của nàng hồi chiều, hắn nằm xuống
giường, gối đầu lên cánh tay, hỏi: "Vừa rồi nàng tính nói gì với ta?"
Thư Đường cũng sửng sốt. Một lát sau, nàng đắp mền cho
Vân vĩ lang cẩn thận, nằm xuống bên cạnh hắn, nói: "Vân quan nhân, Nguyễn
Phượng ca nói với ta rằng, mẫu thân của ta là Thủy Tĩnh, là một người không tầm
thường xuất thân từ Bắc quốc, nữ nhi của bà chỉ có thể gả cho người của Bắc
quốc. Nhưng Vân quan nhân là người Anh Triêu quốc, cho nên..."
Vân Trầm Nhã nghe vậy, cũng không lên tiếng nói gì cả.
Thư Đường quay đầu lại nhìn hắn một cái, rồi quay đầu
đi, đờ đẫn nhìn vào khoảng không trên đỉnh phòng: "Chuyện này ta vốn không
muốn nói với chàng. Nhưng sau đó ta nghĩ lại, cho dù mẫu thân ta có thân phận
gì cũng đều đã là chuyện trước kia. Ta sinh ra ở Nam Tuấn quốc, lớn lên ở Nam
Tuấn quốc, ta..."
"Mẫu thân nàng là Thủy Tĩnh – công chúa Bắc
quốc." Vân Trầm Nhã cũng nhìn lên đỉnh phòng, thản nhiên nói tiếp.
"Bắc quốc và Anh Triêu quốc, Nam Tuấn quốc đều có
chỗ khác biệt nhau. Ở nơi đó của bọn họ đều gọi nữ nhi của Hoàng đế hoặc Vương
gia là quận chúa. Còn “Công chúa” lại thật ra là một danh xưng khác biệt."
"Mấy trăm năm trước, mười hai quốc gia ở Bắc quốc
vốn là các bộ lạc du mục. Trên lãnh thổ phương Bắc lúc bấy giờ chỉ có một nước
lớn nhất, tên là Bắc quốc. Sau đó mười hai bộ lạc kia dần dần lớn mạnh lên,
không còn thừa nhận Bắc quốc là nước đứng đầu nữa, bọn họ muốn mở rộng thế lực
của bản thân, vì thế đã chém giết lẫn nhau."
"Nước đứng đầu là Bắc quốc lúc bấy giờ bề ngoài
là khoanh tay ngồi nhìn, nhưng thực tế lại âm thầm phái người chia ra đi hỗ trợ
các nước còn lại, khiến mười hai bộ lạc duy trì thế lực ngang bằng nhau. Như
vậy, càng đánh lâu tất cả bọn họ càng suy yếu tổn hại. Lúc đó, Bắc quốc mới ra
mặt diệt trừ mười hai bộ lạc này."
"Mười hai bộ lạc này tất nhiên là không muốn bị
nước mất nhà tan, bọn họ yêu cầu Bắc quốc can thiệp."
"Lúc ấy, Bắc quốc đưa ra điều kiện, muốn mười hai
bộ lạc giao ra binh lực, lập thành Liên Binh phù. Lấy máu của nữ nhi đế vương
Bắc quốc - công chúa Bắc quốc để làm vật dẫn chế tạo Liên Binh phù."
"Lúc đó tuy đế vương Bắc quốc là minh quân, nhưng
đời sau kế vị lại ngu ngốc, vô lực trấn áp mười hai bộ lạc."
"Vì thế, mười hai bộ lạc lại một lần nữa khởi
binh thành lập mười hai quốc gia phía Bắc. Nhưng Liên Binh phù có liên quan đến
huyết mạch của công chúa Bắc quốc này lại may mắn thoát khỏi chiến loạn, đời
đời truyền xuống dưới."
"Thế cho nên sau mấy trăm năm, trên đất Thần
Châu, Cổ Việt quốc bị diệt, Anh Triêu giành lấy vương vị. Lúc hoàng thất Cổ
Việt quốc đào vong lại nổi lên tranh chấp, binh phạt hỗn chiến trên đất Nam
Tuấn quốc, máu nhuộm thành sông."
"Người phương Nam lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng,
vì muốn được thái bình, đành phải noi theo cách của Bắc quốc: thỉnh công chúa
Bắc quốc ban máu, thành lập ra Nam Liên Binh phù, tập hợp binh lực, thành lập
minh ước để thiên hạ thái bình."
"Cho nên, người được gọi là công chúa Bắc quốc,
cũng không phải là công chúa thật, mà là người có dòng máu di truyền bảo hộ
Liên Binh phù. Nhiều thế hệ nàng chỉ có thể gả cho người trong hoàng thất của
mười hai nước Bắc quốc, nếu có con, nam hài sẽ bị xử tử ngay tức khắc, nữ hài
sẽ kế tục sứ mạng duy trì Liên Binh phù. Mẫu thân ruột của nàng chính là một vị
công chúa Bắc quốc."
Vân Trầm Nhã nói xong, quay đầu lại nhìn Thư Đường:
"Nhưng không biết vì sao bà lại trốn thoát khỏi Bắc quốc, lưu lạc vào phố
phường Nam Tuấn quốc, sinh hạ ra nàng."