Khi nhắc đến chuyện này trong lòng Lâm Như thấy không thoải mái chút nào.
Lần trước sau khi Hứa Thiếu Phong đồng ý với cô, cô đã kể cho Chí Cương
nghe mọi chuyện, nói rằng người đàn ông trong gia đình cô đã chịu nhận
giúp đỡ. Nghe xong Trần Chí Cương rất vui, nói với Lâm Như: Vậy thì em
nên cố gắng tranh thủ mà lấy về. Không ngờ chưa đầy nửa tháng tình hình
lại thay đổi như vậy. Chung Học Văn muốn nhúng tay vào, Mã Trung Tân
cũng muốn nhúng tay vào, bởi vậy mới gây nên tình trạng bộ chạc ba chân, Hứa Thiếu Phong còn không biết phải ứng phó thế nào. Nghĩ đến đây liền
nói: “Anh không nhắc đến chuyện này thì thôi, chứ nhắc đến lại khiến
người ta phiền lòng. Trên thành phố có người muốn nhúng tay vào, một vị
lãnh đạo khác trên tỉnh cũng muốn giành cho người nhà. Hứa Thiếu Phong
cũng không biết phải xử trí thế nào cho đúng? Chí Cương à, anh đừng hy
vọng quá nhiều, theo em nghĩ thì khả năng chúng ta có được dự án này là
rất nhỏ”.
Trần Chí Cương nói: “Có nhiều người muốn nhúng tay vào
thế này càng chứng tỏ một điều rằng công trình này là một món hời béo
bở”.
Lâm Như nói: “Bây giờ của ít người khôn, dựa vào thực lực của Hứa Thiếu Phong liệu có tranh được với bọn họ không?”
Chí Cương nói: “Việc này phải nói thế nào nhỉ? Quan huyện không bằng hiện
quan. Hứa Thiếu Phong là người phụ trách trực tiếp, bất cứ lãnh đạo nào
muốn nhúng tay vào cũng phải thông qua Hứa Thiếu Phong, nếu anh ta mà
không chịu ơn gì của họ thì có thể lấy công trình về tay mình rồi”.
Lâm Như nói: “Nói thì nói vậy thôi chứ, người ở trên mà cứ tạo áp lực thì anh ấy cũng không thể không thuận theo được”.
Chí Cương nói: “Lâm Như, đây là vấn đề liên quan đến lợi ích lớn, người
trên tỉnh cũng được, người trên thành phố cũng được, nếu họ mà hợp nhau
lại thì có thể trực tiếp quyết định vận mệnh của Hứa Thiếu Phong, có đủ
tài năng để đưa Thiếu Phong lên làm lãnh đạo ở một cấp cao hơn thì Thiếu Phong không ngại ngần gì mà nhường công trình này cho họ, nếu những
người này không có tác dụng gì trong việc quyết định tiền đồ của Hứa
Thiếu Phong thì hà tất gì phải nhường cho họ? Nói cách khác, nếu mà bọn
em có được bạc triệu lợi nhuận từ vụ này sau đó dùng nó để thay đổi vận
mệnh của Hứa Thiếu Phong, như thế không phải là cách hay hơn sao? Anh
nói thì nghe có vẻ thương trường như vậy, em đừng cho anh là nói tục,
xét đến cùng thì sự việc này cũng chỉ đơn giản thế thôi, em nên tranh
thủ mà làm cho tốt đừng để miếng ăn đến miệng rồi còn để bị rơi mất”.
Lâm Như nghĩ Chí Cương nói cũng đúng, đến lúc đó cứ theo cách này mà giúp
Thiếu Phong thăng tiến thì chưa biết chừng lại có thể lấy được công
trình về tay nên nói tiếp: “Chí Cương, anh nói không sai nhưng chuyện
chốn quan trường vô cùng phức tạp, em cũng không muốn tạo áp lực quá lớn cho anh ấy, nếu mà có thể giành được thì nhất định anh ấy sẽ nghĩ đến
em, điều này thì anh cứ yên tâm”.
Chí Cương nói: “Vậy thì tốt
rồi, có câu nói này của em thì anh yên tâm rồi”. Sau đó Chí Cương cười
một cách hoài nghi nói: “Anh cũng không thể tạo áp lực quá lớn cho em
được, anh tin chắc rằng kiểu gì em cũng sẽ nhớ đến anh”.
Lâm Như nghe xong hiểu được ẩn ý trong câu nói của anh ta: “Anh nói gì vậy?”
Chí Cương cười hì hì nói: “Ngồi ở đây không phải ngột ngạt lắm sao, chúng ta đi hóng gió có phải hay hơn không?”
Lâm Như nói: “Được thôi”.
Chí Cương nói: “Vậy em muốn đi đâu hóng gió nào?”
Lâm Như nói: “Đến đường Bờ Biển đi, cảnh đêm ở đó rất đẹp”.
Chí Cương nói: “Tuân lệnh”. Nói rồi liền gọi cô phục vụ tính tiền.
Lâm Như nói: “Để em trả cho”.
Chí Cương nói: “Ai lại để em trả, em không biết được trả tiền cho em là niềm vinh hạnh của anh à”.
Lâm Như cười vui vẻ: “Vậy được thôi, sau này ngày nào em cũng cho anh cơ hội”.
Lâm Như không dám tiếp lời Chí Cương nữa chỉ cười.
Trả tiền xong, bọn họ cùng đi ra khỏi Điệp Luyến Hoa, lên xe, khi khởi động xe Chí Cương cũng bật luôn cả nhạc. Đó là loại nhạc trữ tình.
Lâm Như bất ngờ, nhìn Chí Cương: “Anh cũng thích loại nhạc này à?”
Chí Cương cũng bất ngờ nhìn Lâm Như: “Tất nhiên rồi, em cũng thích à?”
Lâm Như nói: “Ừ, thể loại nhạc này em rất thích, hồi học năm nhất đại học,
lần đầu tiên nghe bài 'Về nhà' em đã thích thể loại nhạc này rồi".
Chí Cương nói: “Xem ra chúng ta có chung sở thích rồi”.
Xe đi đến đường Bờ Biển, Chí Cương vặn nhỏ nhạc nói: “Em vẫn chưa đến chỗ
anh ở lần nào, thật chẳng quan tâm đến người bạn cũ này gì cả”.
Lâm Như cười thầm trong lòng, nghĩ nếu mà thực sự bước vào cửa nhà anh ta e rằng lại không kìm nén được lại phạm sai lầm thì phải làm thế nào liền
nói: “Hôm nay không đến, sau này có cơ hội rồi đến cũng được mà. Hơn nữa thiếu gì người quan tâm anh, sợ rằng muốn quan tâm cũng chưa chắc đến
lượt em”.
Chí Cương cười nói: “Làm gì có. Nếu mà có thì anh đã
không vội vã đi gặp em như vậy. Hay là chúng ta tìm một phòng để ôn lại
mộng ước khi xưa, em thấy thế nào?”
Lâm Như cười véo Chí Cương
một cái: “Được rồi, đi thôi không nghĩ linh tinh nữa. Đây là bờ biển nơi gia đình em sinh sống không phải là Ma Cao, không thể tùy tiện thích
làm gì thì làm được”.
Nói là vậy, nhưng thật ra trong lòng Lâm
Như cũng tràn ngập một khát vọng vô hình nhưng cô đã khống chế được nó,
cảm thấy rủi ro này quá lớn, cô không thể để điều này xảy ra một lần nào nữa. Nhìn Trần Chí Cương, đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề khác, liệu
có thể tạo thành một vòng tròn giới thiệu Chí Cương cho Trần Tư Tư sau
đó để Chí Cương dụ dỗ cô ta? Nếu quả thực Chí Cương mà có thể nắm được
Trần Tư Tư trong tay thì quả là một chuyện không gì tốt bằng, chí ít
cũng có thể xóa được nỗi lo canh cánh trong lòng. Ý nghĩ đó vừa xuất
hiện trong đầu thì cô lại tự phủ định nó, không được, không được, để Chí Cương đi dàn xếp chuyện của Trần Tư Tư cô cũng có chút không đành lòng. Con người thật kỳ lạ, sau khi cô và Trần Chí Cương có một cuộc mây mưa
như thế, dường như cô đã coi Chí Cương là người của mình rồi, để tiếp
tục với anh ta thì cô lo lắng còn bắt từ bỏ thì cô không đành lòng. Cô
cũng không hiểu đây là tâm trạng như thế nào nữa.
Suy nghĩ đó vừa lóe lên cô cũng có chút vui mừng, nếu như không hy sinh Chí Cương cũng
tốt, sẽ còn cách giải quyết khác, tìm một người đàn ông ưu tú một chút
rồi để anh ta đi dụ dỗ Trần Tư Tư, đối với Hứa Thiếu Phong không phải
cũng rất tốt sao. So với các cách nghĩ khác thì cách này hiệu quả hơn
nhiều.
Từ đường Bờ Biển họ chuyển sang đường Tình Nhân, trên con
đường này tâm trạng của con người cũng thoải mái hơn. Cách đó không xa
là đảo Dã Hồ tươi đẹp nằm giữa biển nước mênh mông, ánh đèn điện nhấp
nháy bao quanh hòn đảo nhỏ khiến nó lấp lánh như con mắt của màn đêm
vậy.
Trần Chí Cương nói: “Chúng ta lên đảo đi một vòng em thấy thế nào?”
Lâm Như nói: “Cũng được thôi”.
Trần Chí Cương rẽ lên cầu ra đảo, không đến 10 phút xe đã đến đảo.
Trần Chí Cương dừng xe nhìn sang Lâm Như đang ngồi ở ghế phụ bên cạnh nói:
“Cảnh đẹp mê hồn, cảnh đêm ngây ngất lòng người, em muốn xuống xe đi bộ
chút không?”
Lâm Như ngập ngừng một chút rồi nói: “Em cũng muốn
xuống đi bộ một chút để hít thở không khí trong lành ở đây, cảm nhận
cảnh đêm đẹp mê hồn của hải đảo nơi đây nhưng chẳng may mà gặp người
quen thì không hay. Thôi vậy, em không xuống đâu”.
Trần Chí Cương nói: “Cũng được, ngồi trên xe cũng được, chỉ cần được ở cùng em thì thế nào cũng được”, nói rồi anh đưa tay ra nắm lấy tay Lâm Như, giống như
nắm chặt con chim ấm áp trong lòng bàn tay vậy.
Lâm Như muốn rút
tay ra nhưng không tài nào rút ra được, lát sau bàn tay còn lại của Lâm
Như cũng đã đặt lên tay của Trần Chí Cương.
Chí Cương ôm cô một cách nhẹ nhàng tự nhiên.
Lâm Như có chút căng thẳng nói: “Anh đừng làm thế, người khác nhìn thấy đấy”.
Chí Cương nói: “Em đừng sợ, chúng ta ở trong xe cơ mà, chỉ có chúng ta nhìn thấy bên ngoài chứ bên ngoài thì sao mà nhìn thấy chúng ta được”. Nói
rồi Chí Cương hôn lên môi cô một cái.
Miệng cô thì nói: “Đừng… đừng như vậy anh!”, nhưng toàn thân đã mềm nhũn ra rồi.
Khi vừa nói xong thì cô đã cảm nhận được cái lưỡi linh hoạt của Chí Cương
đang trong miệng mình, lướt qua đầu lưỡi và bắt đầu chuyển động. Thần
kinh cô lúc đó gần như tê dại, người thì mềm nhũn ra. Chí Cương bỏ một
tay ôm cô ra và xoa nhẹ từ dưới chân lên trên, cứ thế xoa lên đến phần
ngực, càng lúc càng nhẹ nhàng có lúc lại mạnh mẽ khôn tả. Cô thực sự đã
bị Trần Chí Cương chế ngự đến nỗi mà anh ta hạ ghế ngồi của cô ta xuống
mức thấp nhất tự lúc nào cô cũng không hề hay biết. Chỉ biết là thân
hình của Chí Cương đã đè nặng trên người mình, vừa hôn vào tai cô vừa
thì thầm: “Em thơm thật đấy”.
Lâm Như ôm lấy đầu anh ta và đón nhận nụ hôn cháy bỏng, miệng gấp gáp nói: “Có thật vậy không?” [...]
Toàn thân Lâm Như thì mềm nhũn ra không còn đủ sức để kháng cự nữa rồi, sự
chống cự cuối cùng cũng bị anh ta đánh gục. Cô lại một lần nữa đắm chìm
trong ham muốn dục vọng mà Chí Cương tạo ra.