Vợ Quan

Chương 50: Đứng trước cám dỗ (11)




Bọn họ ăn bữa trưa trên đường, đến chùa Hoa Nam đã là chính Ngọ, sân bãi ở ngoài chùa đầy xe lớn nhỏ.

Chùa Hoa Nam ở trên cao, sơn môn rất hoành tráng, đặt trên một quần thể núi non, những Phật điện cứ tầng tầng lớp lớp, như bị bao trùm trong một bầu không khí thần bí. Nhìn rộng ra xung quanh, núi như mê cung mai phục, một màu xanh mướt, một nơi Phật môn tiên cảnh tuyệt đẹp, trong lòng không khỏi có cảm giác thành kính.

Hai người đi lên chùa Hoa Nam cổ kính, vĩ đại. Nhìn bao quát quần thể những ngọn núi xung quanh, núi Hoa Nam kỳ vĩ sừng sững ngút trời. Cửa núi thứ nhất cao lớn, có treo một tấm bảng viết hai chữ “Tào Khê”. Cửa núi thứ hai là Bảo Lâm, ở bên trên có ghi “Bảo Lâm đ*o trường”, còn có hai dòng chữ “Chùa quý số một Đông Việt, Nam Tông không có đạo thứ hai”. Tiếp tục đi về phía trước là Thiên Vương điện, Đại Hùng Bảo điện, Tàng Kinh các, Tháp Linh chiếu, Lục Tổ điện… Mái cong trùng điệp, cột hoành đối xứng, thể hiện một cách đầy đủ phong cách kiến trúc cổ của Trung Hoa. Bốn bức tường trong đại điện là tượng 500 vị La Hán, với 500 thần thái, diện mạo khác nhau. Sau chùa có dòng chữ “suối Trác Tích”, tương truyền là nơi Huệ Năng giặt áo cà sa. Nước suối trong vắt, chảy mãi không thôi, nghe nói lấy nước suối này để pha “Hoa Nam trà” đặc biệt trong chùa, thì vị của nó mát ngọt vô cùng! Lục Tổ điện là điện cuối cùng trong chùa, trong điện có tượng thật của Huệ Năng đại sư.

Hai người họ đến nơi nào cũng thắp hương bái Phật, đặc biệt là Hứa Thiếu Phong, lần nào cũng hương cao hơn đỉnh đầu, thành tâm ba vái, rồi sau khi cầu nguyện xong mới dần dần đứng dậy.

Ở Bảo Lâm đ*o trường, Hứa Thiếu Phong nhìn thấy nơi rút quẻ, thấy một vị pháp sư tay cầm tràng hạt, niệm nhỏ nhẹ, một dáng vẻ siêu nhiên ngoại vật, khiến người khác phải kính nể.

Hứa Thiếu Phong tiến lại, hỏi nhỏ pháp sư, có thể rút quẻ không.

Pháp sư nói: “Hữu duyên tương phùng, đều do thiên định, nếu cầu tương lai, đều ở trong quẻ”. Nói rồi cầm lấy ống quẻ, nhẹ nhàng lắc ba lần nói: “Thí chủ, mời!”

Hứa Thiếu Phong lặng lẽ khấn vái trong lòng, Phật Tổ phù hộ, để con lần này được làm chức Phó Thị trưởng, con nhất định năm nào cũng tới dâng hương bái Phật. Cứ nghĩ thế, rồi bốc lấy một thẻ. Trên tấm thẻ có viết chữ “Thượng”, bên dưới có viết vài dòng:

Vãn như tiên hạc xuất phàn long,

Thoát rồi lại cuốn khắp nơi thông.

Nam Bắc Đông Tây không chướng ngại,

Nhiệm quân tiến thẳng lên chín tầng mây.

Trần Tư Tư nói: “Để em xem viết gì?”, rồi ghé đầu vào cùng xem. Hứa Thiếu Phong xem lại một lần nữa rồi cười thầm trong lòng, mặc dù có thể nhìn thấy vài phần, biết được là thanh vân đến thẳng, đường quan thông đạt, nhưng vẫn còn muốn nghe lời phán của pháp sư, bèn dùng hai tay đưa quẻ cho pháp sư xem: “Pháp sư, ngài có thể chỉ dạy cho vài điều?”

Pháp sư nhận lấy xem, nói: “Mệnh tốt, thí chủ mệnh thật tốt. Kiếp trước thật vô vàn khó khăn nhưng kiếp này lại được bù trừ, như là chim xuất lồng, ngựa thoát khỏi dây quấn, ung dung tự tại, cho dù ngài đi đến đâu, đều gặp tháng ngày huy hoàng, thành đạt”.

Hứa Thiếu Phong nghe xong trong lòng vui như hoa nở. Nhớ lại trước đó ít lâu, thiếu chút nữa thì mũ ô sa của anh bị thiêu cháy mất, thoát khỏi nạn này, anh như chim hạc sổ lồng, như ngựa tốt đứt dây cương, rong ruổi khắp nơi, tiến thẳng lên chín tầng mây, xem ra lần này có khả năng lớn được làm Phó Thị trưởng rồi. Hứa Thiếu Phong quay đầu lại, nói với Trần Tư Tư: “Nếu em có ước nguyện thì hãy gieo một quẻ đi, xem có may mắn không?”

Trần Tư Tư bèn đưa cái túi trong tay cho anh và nói: “Vâng, để em thử xem”.

Pháp sư tay vẫn nắm lấy ống quẻ, lắc nhẹ ba chiếc, đưa tới trước mặt Trần Tư Tư nói: “Thí chủ, xin mời!”

Trần Tư Tư trong lòng lại khấn Phật, đức Phật à, xin người hãy phù hộ cho đường quan trường của Hứa Thiếu Phong được thuận lợi, cũng phù hộ cho con của chúng con trở thành chiếc cầu kết nối tình yêu của chúng con, cho con được cùng Hứa Thiếu Phong kết thành chồng vợ, trăm năm hòa hợp. Nghĩ thế, mới đưa tay ra, rút lấy một quẻ, vội vàng xem, vẫn là thẻ có chữ “Thượng”, chỉ thấy bên trên có viết:

Đông phương nguyệt thượng chính thuyền quyên,

Lại đúng lúc mây che mất nửa mặt trăng.

Mạc đạo lúc tròn vẫn còn khuyết,

Cuối cùng chỗ khuyết cũng được tròn.

Trần Tư Tư cầm chiếc thẻ đưa ra trước mặt Hứa Thiếu Phong nói: “Anh xem này, trên thẻ viết như trong lòng em đang nghĩ vậy, đúng là quá thần kỳ!”

Hứa Thiếu Phong nhìn rồi đọc nhỏ thành tiếng, đọc xong bất giác cảm thấy thần kỳ, đây không phải là hình dung được hoàn cảnh của Tư Tư hiện tại sao? Ông sợ gây ra cảm giác buồn phiền cho Tư Tư, bèn cố ý nói: “Thẻ tốt, Đông phương nguyệt thượng chính thuyền quyên, đúng là thời gian đẹp trong đời người”.

Trần Tư Tư nói: “Thế chúng ta hãy đưa cho pháp sư đi, xem ông ấy nói như thế nào”, nói rồi đưa cho pháp sư.

Pháp sư cầm lấy ngó mắt qua, rồi gật gật nói: “Vẻ bề ngoài của thí chủ đúng là không ai sánh nổi, giống như là thuyền quyên trên cung trăng, chỉ là mây che mất một nửa, tức là còn một chút đáng tiếc. Có điều, râm là để cho nắng, cuối cùng cũng có một ngày, mây sẽ tan đi, trăng khuyết lại tròn, những cái gì nên có được nhất định sẽ có”.

Trần Tư Tư nghe đến nỗi mê muội, khi nghe tới câu cuối cùng, mới thấy mày nở mặt cười. Cuối cùng đã là kết cục đoàn viên thì bây giờ có chút đáng tiếc cũng không hề gì.

Hứa Thiếu Phong cảm ơn vị pháp sư, rồi nhét vào trong hòm công đức một tờ tiền 100 tệ để biểu hiện sự cảm ơn.

Trần Tư Tư đưa tay ra cầm lấy cái túi trong tay Hứa Thiếu Phong, níu lấy cổ anh, đi ra khỏi đại điện mới nói: “Thiếu Phong, anh được huy hoàng cao đạt, em phải trăng khuyết mới tròn, đều là mệnh tốt”.

Hứa Thiếu Phong cười ha ha nói: “Trời xanh phù hộ, hy vọng được như thế!”

Trần Tư Tư nói: “Nếu Phật Tổ thực sự khiến ước mơ của chúng ta trở thành hiện thực, mỗi năm vào ngày này em sẽ tới đây khấu đầu thắp hương”.

Hứa Thiếu Phong kinh ngạc nói: “Tại sao cả hai chúng ta lại nghĩ cùng đi với nhau nhỉ?”

Trần Tư Tư nói: “Anh cũng nghĩ thế hả?”

Hứa Thiếu Phong nói: “Đúng thế”.

Trần Tư Tư vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá, có thể đồng tâm trước mặt Phật Tổ, đúng là ý trời”.

Hứa Thiếu Phong cũng cảm thấy kỳ lạ, liệu có đúng là ý trời không?

Hai người họ chơi suốt cả một ngày, lại còn ngâm mình ở suối nước nóng, đến khách sạn, người như mệt bã cả ra, vội vàng tắm. Khi nằm dài trên giường như, Trần Tư Tư vẫn còn nghĩ những gì viết trên thẻ, bèn nói với Hứa Thiếu Phong: “Thiếu Phong, lúc chiều khi em bốc thẻ, anh có biết em nghĩ gì không?”

Hứa Thiếu Phong nói: “Em nghĩ gì?”

Trần Tư Tư nói: “Lúc đó em ước, xin Phật Tổ phù hộ, để em và anh sau này có thể được bên nhau, kết quả là bốc được quẻ đó, anh nói xem có trùng hợp không?”

Hứa Thiếu Phong mặc dù trong lòng thấy kỳ lạ, nhưng ông cũng không muốn vấn vương mãi chuyện này nữa, không muốn Trần Tư Tư tiếp tục nghĩ nữa bèn nói: “Trùng hợp thì có trùng hợp thật, có điều, những lời viết trong thẻ, đều là nghìn quẻ như nhau, ai cũng có thể bốc phải thẻ đó, chỉ là cho vui thôi, đừng nên tin quá”.

Nghe vậy, Trần Tư Tư thấy nghẹn lòng, cô nói: “Anh nói xem, liệu sau này chúng ta có thể ở bên nhau được không?”

Hứa Thiếu Phong nói: “Tư Tư, anh thấy hai người sống với nhau, liệu có thể ở với nhau không không hề quan trọng, quan trọng là có tình cảm với nhau hay không, có cảm giác hay không. Bây giờ có rất nhiều cặp vợ chồng lúc nào cũng dính lấy nhau, nhưng đã sớm không có tình cảm và cảm giác gì rồi, đâu có vui vẻ như chúng ta bây giờ? Cho nên, bây giờ rất nhiều gia đình đều thực hiện chế độ vợ chồng cuối tuần, bình thường chuyện ai người ấy lo, không can thiệp vào chuyện của nhau, cứ đến cuối tuần, hai người mới sống cuộc sống vợ chồng, thế mới có thể có được một chút mới lạ. Nếu mở rộng hình thức ra, nói về nội dung và thực chất của cuộc sống, thì chúng ta còn hạnh phúc gấp vạn lần họ”.

Trần Tư Tư vừa nghe xong những lời này trong lòng thấy không vui, bèn tiếp lời: “Liệu có phải anh và vợ anh trở thành đôi đày tớ quấn lấy nhau, sớm đã không có cảm giác, không có tình cảm gì nữa, mới đi ra ngoài tìm hoa thơm cỏ lạ? Đã không còn tình cảm, chán quá rồi, gia đình như thế còn có ý nghĩa gì nữa?”

Hứa Thiếu Phong cũng cảm thấy không thoải mái, trong lòng nghĩ, hồi hai người mới bắt đầu anh đã nói rõ với cô là anh không thể ly hôn vì bất cứ người con gái nào, giờ sao lại tiếp tục nhắc tới vấn đề này? Anh biết, sở dĩ Tư Tư nói như thế là bởi vì cô yêu anh, muốn kết hôn với anh. Anh phải tìm cách chặn lại dòng suy nghĩ này của cô, không thể để ý nghĩ này tiếp tục lớn lên được. Bèn nói: “Tư Tư, không phải là em không biết, người công nhân viên chức nhà nước như bọn anh thì không thể so với những người làm trong các đơn vị tư nhân được, một khi ly hôn, có nghĩa là kết thúc vĩnh viễn tiền đồ chính trị của mình. Em cứ nghĩ mà xem, nếu như một người đàn ông vì chuyện này mà chấm dứt tiền đồ chính trị của mình, cho dù có gia đình mới, liệu người đó có cảm thấy hạnh phúc không? Liệu có thể đối xử với người phụ nữ họ thích bằng thái độ tốt đẹp không? Ở chế độ này, anh có thể lặng lẽ giữ được mối quan hệ với em đã là to gan lắm rồi, nếu như còn nói chuyện ly hôn, anh không dám nói tới chức Phó Thị trưởng, e rằng đến chức Cục trưởng này cũng khó giữ”.

Trần Tư Tư nghe anh nói như thế, cũng nguôi giận, cảm thấy phần nào có lý, trong thời gian quan trọng lựa chọn người vào chức Phó Thị trưởng này, không nên gây ra nhiều điều không vui cho anh ấy. Nghĩ rằng điều mình nghĩ có phần hơi quá đáng, Tư Tư bèn cười nói: “Anh có lý, ăn trong bát còn phải nhòm trong xoong, nếu không anh lại phải gánh rồi!”

Hứa Thiếu Phong nghe vậy cười lên nói: “Anh thì không sợ phải gánh, giờ anh đang đói, đang muốn ăn quá!”. Nói rồi anh ngậm trọn miệng Trần Tư Tư. Khi hôn nhau, những bất đồng vụn vặt giữa họ tan biến hết, những bất hòa biến thành sự ngọt ngào vô hạn và sự kích thích không ngừng.

Một lúc sau, Trần Tư Tư lại nghĩ đến việc Hồ Tiểu Dương từng nói đến chuyện làm cho vợ anh tức điên lên, bèn quay lại nói: “Thiếu Phong, hôm nay anh ra ngoài việc nhà sắp xếp ổn không? Đừng để vợ anh biết được”.

Hứa Thiếu Phong nói: “Không sao, cô ấy cùng chị em của cô ấy đi Ma Cao chơi rồi”.

Trần Tư Tư hỏi: “Bà ấy làm việc ở đâu?”

Hứa Thiếu Phong chợt hiện vẻ không vui, nói: “Em hỏi những thứ này làm gì?”

Trần Tư Tư nói: “Em chỉ tiện hỏi thôi mà, để sau này có chạm mặt còn đỡ ngượng”.

Hứa Thiếu Phong nói: “Cô ấy làm việc ở Bệnh viện Trung tâm Thành phố”.

Trần Tư Tư nói: “Bệnh viện Trung tâm Thành phố? Em cũng có bạn làm trong Bệnh viện Trung tâm Thành phố”.

Hứa Thiếu Phong ngạc nhiên hỏi: “Có người bạn em quen? Là ai?”

Trần Tư Tư nói: “Bà ấy là Lâm Như, Phó Chủ nhiệm Khoa Sản”.

Hứa Thiếu Phong giật mình, ngồi bật dậy nói: “Lâm Như? Sao mà em quen được?”

Trần Tư Tư nhìn thấy dáng vẻ thất thần của ông, chẳng hiểu gì cả, bèn hỏi: “ Bà… bà ấy chính là?”

Hứa Thiếu Phong gật gật đầu.