Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 72: Tặng không




Editor: demcodon

Trong tay Sở Từ kỳ thật cũng không thiếu tiền, hơn nửa tháng qua nàng và Sở Đường cùng nhau bán không ít đệm thủ công. Đệm tốn không ít thời gian và công sức nhưng kiếm không được bao nhiêu tiền, cũng chỉ được mấy chục đồng, mà kiếm được nhiều nhất chính là mấy con diều gần đây nàng vẽ.

Tài vẽ của Sở Từ còn thua người cổ đại một chút, nhưng đối với người dân thôn Thiên Trì lại rất có sức hấp dẫn.

Diều bán bên ngoài dường như chỉ là một mô hình, dĩ nhiên không thể xinh đẹp bằng Sở Từ. Cho nên bán rất cháy hàng. Bây giờ gom đủ 200 đồng cũng không khó. Nhưng nếu lấy ra nhiều tiền như vậy đưa cho Trương Hồng Hoa này vậy còn không bằng ném đi có thể làm cho trong lòng thoải mái.

"Cái gì? Chút tiền ấy mày cũng không lấy ra được? Gần đây mày rõ ràng bán được không ít đồ chơi mới lạ, diều, súng và kiếm bằng gỗ gì đó..." Thím Hồng Hoa vừa nghe Sở Từ nói trong chớp mắt đã thay đổi sắc mặt, giọng cũng sắc nhọn lên.

"Thím Hồng Hoa à, mấy thứ đó cũng không đáng giá, đều là làm thủ công. Cho dù bán được tôi cũng không làm được bao nhiêu." Sở Từ khẽ hừ một tiếng: "Hơn nữa, nói lời không dễ nghe là nhìn dáng vẻ này của Từ Nhị không biết còn có thể sống được hay không. Tính tình hắn ương bướng, vạn nhất lúc tỉnh lại muốn đi tự tử nữa tôi còn phải mua quan tài chôn người. Tôi tốn tiền lại mua tội chịu, dựa vào cái gì chứ?"

Từ Nhị này còn đang hôn mê, lời nàng nói cũng không phải giả.

"Vậy mày nói... rốt cuộc bao nhiêu tiền?" Trương Hồng Hoa nghiến chặt răng.

Dù sao bà cũng không muốn đưa Từ Nhị về, thêm một người ăn cơm vẫn là rất phí lương thực. Hơn nữa bây giờ Từ Nhị đang bị bệnh không thể làm việc được. Nếu như chết vậy nhà bọn họ cũng bị xui xẻo.

"20." Sở Từ nhếch miệng cười, đôi mắt lóe sáng.

Sở Đường mỉm cười quay đầu đi, đột nhiên hơi đồng tình với Từ Nhị. Nếu sau khi y tỉnh lại biết mình bị bán không phải 800 mà bán 20 có thể muốn đi tự tử nữa hay không?

"Mày điên rồi hả? 20 đồng, đây không phải tặng không sao?" Trương Hồng Hoa lập tức trừng mắt.

"Thím Hồng Hoa, tôi có thể ra 20 đồng tiền sính lễ đã không tệ. Dù sao tôi cũng không muốn chưa kết hôn đã làm quả phụ trước. Tôi suy nghĩ kỹ rồi, phí công nuôi dưỡng Từ Nhị mấy năm. Nếu Từ Nhị sống tốt, thân thể khỏe mạnh. Vậy 5 năm sau đi làm giấy chứng nhận kết hôn thì bổ sung cho nhà họ Từ thêm chút tiền sính lễ. Đương nhiên, nếu đến lúc đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thì người này thím muốn đưa về cũng được." Sở Từ nói tiếp.

Thời gian 5 năm, đến lúc đó Từ Nhị đã 22 tuổi. Khi đó nếu còn có thể bị Trương Hồng Hoa này nắm trong tay, vậy thì bị chỉnh chết cũng đừng trách người khác.

Mấy thôn gần đây cùng một thế hệ đều có quy định bất thành văn: chỉ cần làm tiệc rượu hoặc là có người chứng kiến trở thành "vợ chồng", nó sẽ tương tự như các điều luật của pháp luật. Bây giờ có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, chỉ cần Trương Hồng Hoa đồng ý thì trong vòng 5 năm nếu bà muốn dẫn Từ Nhị đi đó là không có cửa.

Sức khỏe của Từ Nhị xác thật không tốt, so với cho không tiền còn dính tanh thím Hồng Hoa cũng biết làm sao mới tốt nhất. Nhưng tưởng tượng đến phí công nuôi dưỡng con trai mới đổi được 20 đồng, trong lòng bà rất đau, giống như xé rách một cái miệng to.

"50..." Trương Hồng Hoa khẽ cắn môi.

"Sở Đường, người này dẫn đến từ đâu thì mang về chỗ đó đi." Sở Từ xoay người muốn vào nhà.

Trương Hồng Hoa vừa thấy lập tức nóng nảy, người này cũng không thể chết ở nhà họ Từ được! Chồng bà mặc dù uất ức, nhưng nếu tận mắt nhìn thấy con trai chết ở trước mắt khẳng định sẽ hận chết bà. Cho nên một khi mang về nhà, mặc kệ có thể cứu sống hay không khẳng định đều phải tìm bác sĩ đến xem. Đến lúc đó tiêu tiền còn không giống như nước chảy sao? Nhưng cho Sở Từ thì khác, đều là nhà người khác. Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện thì chồng mặc dù trách bà, nhưng khẳng định cũng trách Sở Từ, có thể chia sẻ một ít trách nhiệm.