Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 397: C397: Kẻ mềm yếu




Editor: demcodon

Một đôi mắt hạnh trừng tròn xoe, lông mi dài run lên, trong mắt xẹt qua vẻ mặt không hiểu được. Đôi mắt nhìn chằm chằm Từ Vân Liệt, há miệng thở dốc, không cách nào nói ra uất ức trong lòng.

Nhưng không phải nói với một mình cô? Nói dối! Mỗi người đều biết cô đối xử tốt với Từ Vân Liệt, mọi người trong quân đội đều biết điều đó. Mặc dù cô và Từ Vân Liệt cũng không phải thường xuyên gặp mặt. Nhưng mỗi lần gặp mặt, cô đều là người tiến đến nói chuyện với hắn.


Trong trí nhớ của Từ Vân Liệt thật sự không có vị trí nào dành cho Dịch Tình. Trong suốt 6 năm trong quân đội, hắn dành hết nhiệt huyết cho đồng đội và chiến hữu. Trong lúc đánh giặc thương vong là điều không thể tránh được, mỗi lần nhìn thấy Dịch Tình hầu hết đều là lúc hắn sắp mất đi một chiến hữu, ánh mắt và sự chú ý tự nhiên chỉ biết đặt vào anh em của mình. Làm sao chú ý Dịch Tình này là tròn hay méo chứ?

Huống chi, trước khi gặp Sở Từ hắn căn bản chưa từng nghĩ đến vấn đề tình cảm. Cho dù Dịch Tình là tiên nữ xuống trần cũng không có khả năng để lại dấu vết trong lòng hắn.

Lúc này nhìn dáng vẻ lơ đễnh của Từ Vân Liệt, Dịch Tình cũng cảm thấy người đàn ông này không phải đang nói dối, mà là thật sự không để ý đến cô. Trong lòng đột nhiên không khỏi hơi ghen tị.

Trước kia cô cũng không cảm thấy thân phận của mình có gì khác biệt. Nhưng sau khi gặp được Từ Vân Liệt, cô phát hiện ra ưu thế của mình. Ít nhất so với những nhân viên y tế khác trong quân đội, cô càng xứng với Từ Vân Liệt hơn, cũng chính vì nguyên nhân này cô vẫn luôn cảm thấy Từ Vân Liệt sớm muộn gì cũng là người đàn ông của cô. Dù sao thì không có người phụ nữ khác có thể mang lại cho Từ Vân Liệt những lợi ích như cô.

Cô vẫn luôn nghĩ như vậy. Thậm chí bỏ đi sự rụt rè của một cô gái. Nhưng bây giờ lại thua một đứa con gái không quyền không thế. Còn là một đứa con gái mồ côi không ba không mẹ, còn th.ô tục và da mặt dày...


Cô âm thầm nắm chặt tay, nhìn thấy Sở Từ ở trong sân cách đó không xa, chỉ nhìn thấy Sở Từ đang nhìn về phía Từ Vân Liệt. Cô đột nhiên cảm thấy tàn nhẫn, lập tức nhón mũi chân nhào về phía Từ Vân Liệt.

Vốn dĩ Từ Vân Liệt có ý tốt, nghĩ có thể làm cho cô gái này sớm hết hy vọng cút đi, tránh cho ở đây tiếp tục làm cho gia đình lo lắng. Dù sao, mặc dù Dịch Tình không tốt. Nhưng Sư đoàn trưởng thật sự rất quan tâm đến hắn thật, không nghĩ bởi vì một mình Dịch Tình lại làm cho Sư đoàn trưởng có mối quan hệ tốt như hai ba con đoạn tuyệt với hắn. Bởi vậy lúc này mới nói thêm mấy câu với cô. Ai biết chỉ sau một lát, Dịch Tình đột nhiên nhào về phía hắn.

Gương mặt khóc sướt mướt đang phóng đại ở trước mắt hắn, nhìn thấy sắp đụng vào hắn thì theo bản năng tránh đi, như thể Dịch Tình mang theo bệnh dịch gà.

Cả người Dịch Tình ngã về phía trước. Nhưng phía trước không có Từ Vân Liệt, nhất thời mất đi lực cản, ầm một tiếng ngã xuống đất, xốc lên bụi đất, dáng vẻ hơi chật vật và buồn cười.


Sở Từ đứng trong sân vừa thấy lập tức cười ha ha nghiêng ngả. Nàng đã từng thấy thuộc hạ của mình theo đuổi phụ nữ chịu thiệt, cũng gặp qua binh lính dạo kỹ viện lại bị đuổi ra ngoài trần tru.ồng. Nhưng nàng chưa từng thấy một người đẹp nũng nịu nhào vào trong ngực lại vồ hụ ngã sấp mặt!

Từ Vân Liệt thật sự bị Dịch Tình làm cho sợ hãi. Dù sao cảm thấy cô gái này là con gái của Sư đoàn trưởng, dù vô dụng cũng nên có chút đúng mực. Ai biết ở trước mắt bao người cũng dám làm ra loại chuyện này!

Lập tức mặt hắn đen giống như đáy nồi, vẻ mặt tràn ngập lạnh lùng nhìn Dịch Tình. Ngay cả khi người phụ nữ này ngã xuống đất vùng vẫy một hồi mới đứng dậy được, cũng không có một chút đồng tình. Ngược lại lạnh lùng nói: "Chính cô là kẻ mềm yếu đứng không vững cũng không sao. Nhưng ít ra ngoài làm cho Sư đoàn trưởng mất mặt xấu hổ!"