Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 276: Không gì không làm được




Editor: demcodon

Hoắc thần tiên đã sống mấy chục năm, biết nhiều bí quyết trong cuộc sống hằng ngày hơn nàng nhiều. Cho nên nàng tuyệt đối tin tưởng về mặt này. Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Trường Tố, Sở Từ lại có chút phần hứng thú, ra vẻ thần bí chớp mắt cười nói: "Sở Từ em biết bói toán, trên biết thiên văn dưới biết địa lý, không gì không làm được."

Trong không gian, tiểu hòa thượng nghe nói như thế khóe miệng co giật dữ dội.

"Thật sao?" Nhưng có chuyện trước đó, Tần Trường Tố lại thật sự tin, hơi cà lăm nói: "Em...em họ... làm sao em biết được những thứ này?"

"Chuyện này sao..." Sở Từ trầm ngâm một câu: "Có lẽ là trời sinh đi!"

Nói xong không khỏi cười to hai tiếng đi vào nhà. Tần Trường Tố nhìn bóng dáng của em họ bị hù ngơ ngác. Vốn dĩ cô cũng chỉ có bảy phần tin tưởng. Nhưng bây giờ nhìn thấy em họ tự tin như thế thì cảm thấy trong lời nói của Sở Từ có mười phần khả năng là sự thật. Trong mắt lập tức có thêm vài phần ngưỡng mộ, con mắt dường như đều dán lên người Sở Từ một tấc cũng không rời. Bất luận Sở Từ làm gì cũng lập tức xông tới giúp đỡ, y như một cô gái ngoan ngoãn.

Sở Từ cảm thấy dáng vẻ của cô như vậy thật thú vị, lại dựa theo mấy đại cao tăng lúc trước nói về âm dương bát quái với nàng, ở trước mặt cô bịa mấy chuyện. Nhưng thời gian một buổi trưa, Tần Trường Tố hơi lải nhải. Nhưng tính cách chị họ của nàng cũng coi như thẳng thắn. Hiện tại bối rối càng đáng yêu hơn, nhìn tính cách này nếu như ở thời cổ đại tuyệt đối có thể làm được chủ mẫu của một tộc rất tốt; đáng tiếc là cô sinh ra ở thôn núi nhỏ này. Mặc dù tính tình tốt, nhưng không có lễ phép, nói chuyện làm việc gì cũng khó tránh khỏi dính một chút ít tục khí. Một khi tương lai kết hôn lập gia đình, sợ sẽ không khác gì phụ nữ bình thường.

Sở Từ tắt lưỡi, Tần Trường Tố khó có được dáng vẻ đẹp lại tuổi trẻ, lớp da và tính tình này cũng không thể lãng phí. Lúc rãnh rỗi không có chuyện gì cũng có thể dạy cho cô những thứ tiểu thư khuê các đời trước nàng học được.

--- ---
Buổi tối, ngôi nhà của Sở Từ trở nên rất náo nhiệt. Từ Vân Liệt hỗ trở về giúp xây xưởng nhìn thấy hai mẹ con ở trước mắt thì sửng sốt. Nhưng rất nhanh đã thích nghi, cứ theo lẽ thường ăn uống ké ở nhà cô, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ.

"Em họ, em cảm thấy tướng mạo của anh Từ thế nào?" Tần Trường Tố ngồi ở giữa hai người hơi xấu hổ nên tự tìm đề tài nói.

Sở Từ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Từ Vân Liệt một cái: "Cao lớn thô kệch."

Từ Vân Liệt nhếch khóe miệng.

Tần Trường Tố cười phun nước miếng nói: "Chị là muốn nghe em đoán mệnh cho anh ấy. Hơn nữa, thôn Thiên Trì chị cũng quen, gặp qua rất nhiều thanh niên. Nhưng không thể so với anh Từ được, ánh mắt của em không khỏi cũng quá kén chọn."

Từ Vân Liệt sao có thể xem như cao lớn thô kệch chứ? Nhưng chính là bởi vì vào quân đội nên làn da phơi nắng hơi nâu một chút mà thôi, về mặt gương mặt rõ ràng là không kém. Thậm chí còn nam tính, tuấn tú, đẹp trai.

"Đoán mệnh?" Sở Từ nhếch miệng cười, tinh nghịch liếc mắt nhìn Từ Vân Liệt, tỉ mỉ xem xét mấy lần. Lúc này mới cười nói: "Anh Từ, anh đừng lúc nào cũng nhìn em như vậy. Hai mắt này ngấn nước, định mệnh cả đời bị người lừa, nói đơn giản chính là sợ vợ. Nhưng sợ nhà vợ giàu có, coi thường vợ nghèo cả đời, xem như người nửa mệnh tốt. Nếu có thể gặp được người phụ nữ tốt thì nhất định gia đình hạnh phúc."

Từ Vân Liệt nhìn thấy cô nói những lời này, khóe miệng hơi run rẩy: "Em lại học được kỹ năng này ở đâu? Không phải là đi gặp bà cốt hai ngày cũng muốn xem thử à?"

Sở Từ có thể đoán mệnh hay không hắn còn không biết rõ sao? Nhìn thấy đôi mắt sáng lên của cô thì biết cô là miệng đầy bịa chuyện.