"Em hiện giờ sao? Đang trên đường đến Luân Đôn!” Trong điện thoại, giọng nói của Lam Duê khó nén được nụ cười, nhưng cũng nói cho anh biết mình đang chuẩn bị đi đâu.
Bộp một tiếng, chiếc ly thủy tinh trong tay Lăng Ngạo theo tiếng trả lời mà vỡ nát, máu tươi từ giữa kẽ tay rỉ ra. Gân xanh trên trán nổi lên, lồng ngực càng thêm phập phồng mãnh liệt, khó mà che giấu, chứng minh hiện giờ chủ nhân của nó đang rất tức giận.
"Âm thanh gì vậy?" Ở đầu dây bên kia Lam Duê vừa nghe thấy âm thanh hơi chói tai, hình như có thứ gì bị vỡ, thuận miệng mỏi.
"Thủ lĩnh, tay phải của người bị chảy máu! Cần làm sạch ngay lập tức!”
Vừa mới lên tiếng hỏi, Lam Duê liền nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của Âu Liêm, tự nhiên cô cũng đoán được âm thanh vừa rồi là vì cái gì!
Tuy có chút lo lắng, nhưng cô vẫn không nói ra: “Nếu như tay bị thương, vậy thì anh nghỉ ngơi cho khỏe đi!”
"Lam Duê......"
"Ừm!"
Cả hai bên đều trầm mặc, sau khi Lăng Ngạo cất tiếng gọi, liền im bặt không nói, mà Lam Duê chỉ đáp một tiếng, liền cầm điện thoại chờ câu nói tiếp theo của anh.
"Đừng chết ở nước Anh!"
Nhếch khóe môi cười nhạt, tròng mắt đen nhánh liền lóe lên từng vòng sáng mê người: “Không phải là em chết, mà là những người đó tìm chết!"
Danh hiệu của Lam Duê không phải là giả, nếu như bọn họ muốn cô đưa tiễn một đoạn đường, cô cũng không ngại, cô tự biết ra tay hành động. Hết lần này đến lần khác khiêu chiến uy nghiêm của cô, coi cô là người chết sao? Nếu đã như vậy, cô cũng không cần nhịn nữa.
Cúp điện thoại, trên gương mặt tinh xảo lóe lên nụ cười khát máu, nhìn bầu trời bên ngoài dần dần bị sương mù bao phủ, cô biết đã đến Luân Đôn.
Lam Duê vừa xuất hiện ở Luân Đôn, hội nghị do Bá tước William chủ trì chính thức bắt đầu.
Mấy vị lão đại từ mười mấy phe thế lực đến từ khắp nơi ngồi kín toàn bộ hội trường, thấy cô đến, tất cả đều dùng ánh mắt mang theo ý xấu nhìn cô. Mà gương mặt cô vẫn giữ nụ cười đặc trưng, thản nhiên ngồi vào vị trí của mình, chờ nghe tiếp.
Bọn người Vân Trạch đứng ở sau lưng cô, vẻ mặt khác nhau, nhưng đều vô cùng điềm tĩnh, một chút tâm tình cũng nhìn không thấu.
"Lam đương gia, tin rằng cô cũng biết rất rõ nguyên nhân chúng tôi triển khai hội nghị lần này. Ban đầu Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh chủ trương khởi xướng việc tuyệt đối không để chuyện làm ăn buôn bán của mình có bất kỳ dính líu nào tới ma túy. Thế nhưng lần này, chúng tôi lại phát hiện, bên trong đám quân hỏa có giá trị của nhà họ Lam, lại lẫn với ma túy! Lam đương gia, chuyện này, có cần phải cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng hay không?”
Bá tước William vừa ngồi vào vị trí cao nhất, liền dằn lòng không đặng mà hỏi thăm ngay. Tuy rằng giọng nói có vẻ hòa nhã, nhưng lại không che giấu được sự độc địa, nham hiểm.
Xem ra là vì bộ mặt thật đã bị rơi xuống ngay trước mặt cô từ lâu, cho nên cũng không cần thiết phải che giấu gì nữa. Còn có thể nói chuyện như thế này với cô, đã là nể tình lắm rồi.
Tất cả mọi người đang chờ đợi đáp án của cô, tròng mắt xoay chuyển, lại bất ngờ phát hiện ra Nathan Andrew.
Chỉ có điều, trước kia cô dùng biện pháp cứng rắn để khiến hắn rút tay ra khỏi thị trường thuốc phiện ở Trung Quốc. Khi không lần này nhà họ Lam lại trở thành kẻ tình nghi, làm trái với hứa hẹn của mình, tự tiện buôn lậu ma túy, người có liên quan, dĩ nhiên là không ít, người nên tới, tất nhiên đã có mặt, mà người không nhất thiết phải xuất hiện, e rằng cũng đã đến cả rồi.
"Tôi cũng thế, rất muốn biết Lam đương gia sẽ giải thích chuyện lần này như thế nào! Có thể lý giải cho sự nghi hoặc của chúng tôi hay không đây? Lam Duê đương gia!"
Nhận thấy được ánh nhìn của Lam Duê, Andrew rất lễ độ hướng về phía cô nhấc ly rượu trong tay lên, bên trong con ngươi màu xanh lục lóe lên vài tia hứng thú, tựa hồ đang chờ đáp án của cô.
Hắn ta tự nhiên biết rõ, đây là trò ‘gắp lửa bỏ tay người’, ngấm ngầm hãm hại nhà họ Lam. Từ thưở ban đầu nhà họ Lam đã không đụng chạm đến thứ này, như vậy thì tuyệt đối không có khả năng bất chợt nảy sinh hứng thú. Hơn nữa, so với buôn lậu ma túy, thực tế chứng minh buôn bán vũ khí tương đối có tiền hơn. Thị trường giao dịch quân hỏa trong tay nhà họ Lam chiếm giữ rộng khắp, hơn nữa tập đoàn Lam thị có quy mô lớn như thế, căn bản là có thế nào cũng sẽ không phá hủy đi khuôn phép từ trước đến nay, tự vả vào mặt mình.
Mà ngay lúc này đây, cùng ngồi song song với Bá tước William, Raymond mở miệng nói: “Có phải bởi vì lần trước Lam đương gia bị tổn thất một lô quân hỏa có giá trị lớn, cho nên kinh phí có chút eo hẹp, thành ra ‘bí quá hóa liều’? Nếu thật như vậy, Lam đương gia có thể nói ra, tôi với mọi người tuyệt đối sẽ không trách tội cô!”
"Hả? Raymond lão đại cứ nói đùa! Lam Duê làm cái gì, mà cần người khác tha thứ?" Thấy mấy nhân vật chủ chốt đã nói xong, lúc này Lam Duê mới mở miệng cười, cả đáy mắt đều là ý cười: "Phát hiện một số lượng lớn ma túy từ trong lô quân hỏa của nhà họ Lam, sau đó liền khẳng định chúng tôi buôn bán chất có hại, đây không phải có phần độc đoán sao!”
"Như vậy, Lam đương gia có thể giải thích một chút hay không, trong quân hạm có ma túy, là chuyện gì đã xảy ra?”
Cười như không cười nhìn Raymond và William, hai người kẻ xướng người họa, cong ngón tay khe khẽ gõ lên mặt bàn. Âm thanh trong trẻo vang lên, tựa như đang gõ vào từng người ở nơi này, khiến cho người ta kinh hãi. Giờ khắc này, bọn họ mới nhớ ra, cô là chủ nhân của nhà họ Lam, thủ đoạn tàn nhẫn, quyết đoán - Lam Duê.
Ở trong giới Hắc Đạo bảy năm, tất cả mọi người đã quy Lam Duê và Lăng Ngạo thành cùng một loại người, không thể tùy tiện chọc vào!
"Như vậy, Bá tước William có thể trả lời vấn đề tôi muốn hỏi trước hay không? Tại sao ông lại đi tra xét quâm hạm của tôi? Mặc dù đi qua quần đảo Acores, nhưng đây là hải phận của Bồ Đào Nha, ông có thể nói cho tôi biết, ông nghĩ gì mà lại đến đó điều tra quân hạm của tôi? Ông lấy thân phận gì đi làm điều đó?”
"A, chắc hẳn ông sẽ nói, thế lực Hắc Đạo ở khu vực này nằm trong phạm vi quản lý của ông! Có phải như vậy hay không?"
Lam Duê thong thả ung dung nói một hơi, mặc dù giọng điệu vô cùng bình thản, nhưng trong ấy lại hàm chứa quá nhiều ý tứ, ngôn ngữ bẫy rập không thể bắt bẻ cứ thế tuôn ra.
Ngoại trừ Raymond và William, những người khác cũng làm như thật mà gật đầu, Andrew mỉm cười nói: “Lam đương gia nói không sai, dưới tình huống bình thường, tất nhiên phải có quy củ, tuyệt đối không thể tùy tiện giam giữ tàu thuyền, hay máy bay vận chuyển hàng hóa của phe đối phương. Về mặt này, tôi cũng muốn nghe ý kiến của Bá tước William một chút!”
Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của Andrew vào lúc này quả thật rất thu hút sự chú ý của người khác. Một khắc trước, người ta có cảm giác như hắn đang đứng về phe của William, nhưng lời mới vừa rồi dường như là đang nói giúp Lam Duê, làm cho người ta không hiểu, rốt cuộc là hắn đang có ý đồ gì!
Một khắc kia, tầm mắt của mọi người lại chuyển sang trên người của Bá tước William, dường như đang chờ hắn giải thích!
"Lam đương gia thật biết đùa, chuyện này cũng không phải là Gia tộc William của tôi làm, mà là hải quân của Bồ Đào Nha ra lệnh lục soát, sau đó mới đến báo cho tôi mà thôi. Tất cả mọi người đề hiểu, biểu tượng của nhà họ Lam thì tuyệt đối không thể động vào. Nhưng mà hải quân chỉ làm theo quy định, tùy tiện xem qua một chút, ai biết lại đi lục soát kỹ càng, không ngờ tra ra được. Không phải Lam đương gia nên giải thích cho chúng tôi chuyện này ư, thế nào lại đi hỏi vặn lại tôi mấy thứ này? Chẳng lẽ Lam đương gia có tật giật mình rồi hả?”