Lam Duê trực tiếp tiến về phía Nam Phi, trên đường đi không hề nói những lời dài dòng quanh co.
Thậm chí vào thời điểm vừa bước lên máy bay, cô còn nhận được điện thoại của ông nội ở nhà.
Nội dung chính vẫn xoay quanh việc cô bị thương còn không biết trở về, lúc nào cũng chỉ biết liều mạng, vân vân và vân vân…..! Lam Duê nghe vào tai trái, chui ra tai phải, chẳng biết trả lời như thế nào!
Dù sao hiện tại vết thương đã khá hơn nhiều, nói thêm gì nữa cũng vô ích.
Còn cái đám người kia nữa, đợi đến khi vết thương cô đã lành rồi, chuẩn bị đuổi theo lô hàng bị đánh cắp, mới truyền tin tức cô bị thương ra ngoài, làm vậy là có âm mưu gì?
Lại nói, chuyện này căn bản là chuyện riêng của nhà họ Lam, nhưng Lăng Ngạo nhất quyết muốn chen chân vào, chắc là không có chuyện gì làm, muốn đi gây sự đây mà!
Vì để tránh gặp phiền phức, tuy rằng Lam Duê đã đồng ý cho anh cùng đi đến Nam Phi, nhưng trong quá trình hành động, bọn họ phải tách ra. Lam Duê có lý do riêng của mình, trong chuyện này, kẻ thù ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng. Về mặt hình thức, bọn họ tựa như đang đứng ngược chiều gió, giả sử cả hai cùng tụ chung một chỗ mà nói, có lẽ sẽ trở thành một mục tiêu béo bở.
Linh tính của cô không ngừng mách bảo, có điều gì đó kỳ bí phía sau chuyện này.
"Lam chủ, làm sao vậy?"
Trong tay Vân Trạch luôn cầm một chiếc máy tính bảng, dường như nó đã trở thành thói quen của anh, nắm giữ một số chuyện bí mật. Theo Lam Duê, Vân Trạch hoàn toàn có tiềm năng để trở thành một hacker đỉnh cao, bao giờ cũng thần không biết quỷ không hay, xâm nhập vào bất cứ nơi nào mình muốn. Cho dù hệ thống bảo mật của đối phương có chặt chẽ thế nào đi nữa, hễ rơi vào tay anh ta, xâm nhập vào là chuyện dễ như trở bàn tay!
Lam Duê rất coi trọng Vân Trạch, đây là bí mật mà toàn bộ trên dưới nhà họ Lam đều biết! Bốn vị hộ pháp bên cạnh Lam Duê, địa vị xem như cũng gần ngang hàng với Lam đương gia, nhưng thái độ của bọn họ đối với những người trong gia tộc, từ đầu chí cuối vẫn duy trì sự tôn kính.
Không thể không nói, những người bên cạnh của Lam Duê, là người tuyệt đối trung thành!
"Cá nhân tôi đang nghĩ, phía sau chuyện này, rốt cuộc đang che giấu một đối thủ như thế nào! Bỏ ra một số vốn lớn cùng với thủ đoạn tinh vi như vậy, hứng thú của tôi quả thật bị dấy lên rồi!”
Chống cằm, ngắm nhìn bầu trời phía bên ngoài, từ nơi này nhìn ra thật sự rất nhàm chán!
Lam Duê đã từng nghĩ đến, giả sử hiện tại Lăng Ngạo nói với cô, anh ta muốn đi về, thì cô đã chẳng phiền muộn thế này!
“Lam chủ hiện giờ có hứng thú như vậy, riêng thuộc hạ nghĩ, đây không hẳn là chuyện tốt lành gì!” Vân Trạch cũng không ngẩn đầu lên, nhưng giọng nói lại mang theo ý cười. Chủ nhân cảm thấy thú vị, quả nhiên là vẫn đặc biệt như thường lệ, sớm biết thế này, có lẽ ban đầu anh nên để Lăng thủ lĩnh và Lam chủ đi cùng nhau. Anh cũng không quên, thời điểm trước khi Lăng thủ lĩnh lên máy bay, gương mặt lạnh tanh chẳng những đen kịt lại, mà còn phóng ánh mắt giết người về phía bọn họ.
Đôi khi Vân Trạch không nhịn được mà nghĩ đến, có lẽ bọn họ là hai người quá xuất sắc, cho nên không ngừng bài xích lẫn nhau ở bên trong, thế rồi lại theo bản năng mà bị đối phương hấp dẫn. Vốn dĩ bọn họ đã là hai cá thể đặc biệt, trên thế giới, e rằng cũng chỉ có hai người này mới hiểu rõ suy nghĩ của nhau.
Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi động tác đều rất ăn ý, dường như bẩm sinh đã có, thật khiến người ta hâm mộ.
“Hứng thú của tôi, lúc nào cũng vậy! Chẳng qua là, chuyện có thể khơi dậy nó, còn rất ít, Nam Phi, ……………Rốt cuộc là có niềm vui bất ngờ gì đang chờ tôi? Vân Trạch, có phải lô hàng đó vẫn đang được vận chuyển hay không?”
"Dạ, nhưng tốc độc cực kỳ chậm chạp, có vẻ như sợ ‘người khác’ phát hiện!”
Nói xong lời cuối cùng, tất cả mọi người trên máy đều giương lên nụ cười chế giễu!
Sợ bị người khác phát hiện, mà dám lộ liễu như vậy, thật sự là diễn trò còn khinh khỉnh, không thèm ngoảnh lại nhìn xem một chút!
Không ngờ cũng có lúc nhà họ Lam bị người ta coi thường, quả là chuyện hiếm thấy!
"Khụ khụ, Lam chủ, là điện thoại của Lăng thủ lĩnh!” Vân Thanh đứng ở bên cạnh, ho nhẹ lên một tiếng, thái độ rất kỳ quặc, đưa điện thoại tới.
Lam Duê nhìn chiếc điện thoại trước mặt, khóe môi cụp xuống, cũng không đưa tay ra đón.
Cô chắc chắn lần này Lăng Ngạo gọi tới sẽ chẳng nói chuyện gì tốt lành, nhất định là có liên quan đến chuyến đi này.
"Tắt!" Thản nhiên dời tầm mắt sang hướng khác, Lam Duê chậm rãi nói.
Vân Thanh không biết làm sao, Lam chủ, người thật sự là......
Vân Thanh vừa tắt máy, điện thoại của Vân Trạch ở bên cạnh liền đổ chuông.
Nhận điện thoại, quay lưng lại nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó xoay người, nhã nhặn nhìn Lam Duê, nói: "Lam chủ, Lăng thủ lĩnh muốn thuộc hạ nói với người một câu, sau khi nghe xong, cúp máy cũng không muộn!”
"Người đã thất tín, thế thì Lăng thủ lĩnh cũng không khách khí!"
Lam Duê tối sầm mặt, nhìn Vân Trạch cười đến tỏa nắng mà miễn cưỡng nhận lấy điện thoại, cô có linh cảm sắp bị người ta nuốt chửng!
"Lam Duê lá gan của em không nhỏ!" Mới vừa đặt điện thoại lên bên tai, đầu dây bên kia liền phát ra giọng nói, âm thanh lãnh khốc dường như sắp dấy lên bão tuyết, có thể thấy được, chữ “tắt” trôi ra từ miệng cô ban nãy, nhất định đã chọc giận đến anh.
Lam Duê duỗi thẳng tay trái, nhìn móng tay óng ánh trong suốt của mình, khẽ cười: “Lăng thủ lĩnh, sử dụng thiết bị truyền tin trên máy bay, chẳng lẽ anh không sợ xảy ra sự cố?”
“Đây là một cái bẫy, chẳng lẽ em không biết?”
"Sau đó?"
"Em đang tự chui đầu vào lưới, em muốn chết sao?”
"A, ưmh, có lẽ đúng là như vậy, biết đâu em lại đang muốn chết! Nếu như Lăng thủ lĩnh đã biết rồi, vậy thì, đối với anh không có hại!”
Thời điểm nói ra câu này, lọn tóc dài trước trán vô tình che khuất đôi con ngươi đen láy, khó nhìn ra được, đáy mắt cô đang lóe lên!
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, Lam Duê không rõ, sau khi Lăng Ngạo nghe cô nói như vậy, sẽ suy nghĩ những gì, có lẽ, sẽ quyết định trở về! Dù sao đi nữa, hy sinh vô ích, đối với người như anh là điều không cần thiết.
"Phụ nữ ngu xuẩn đáng chết!”
Bất thình lình vang lên một tiếng hậm hực từ phía bên kia, sau đó liền im bặt!
Chớp chớp mắt, hai đầu lông mày của Lam Duê giật giật, cô phát hiện, từ sau khi ở chung một chỗ với Lăng Ngạo, bốn chữ ‘phụ nữ ngu xuẩn’ này, hình như đã trở thành danh xưng của cô!
Đưa điện thoại lại cho Vân Trạch, Lam Duê tựa lưng vào ghế ngồi, mi mắt khép hờ.
Lăng Ngạo là một người quyết đoán, một khi không thấy được lợi ích gì cho mình, anh ta tuyệt đối sẽ không làm! Nói vậy hẳn là không đi theo nữa mới đúng!
Ôi, đàn ông!
Quả nhiên vẫn là quan hệ hợp tác bình thường, hoặc là...... làm tình nhân trên giường cũng tương đối tốt! Nếu như còn thêm vào tình cảm mà nói, đôi khi trái tim có cảm giác phải chất chứa quá nhiều.
Chợt có chút tự giễu, cô đang nghĩ cái gì, căn bản bọn họ đã là hai phe đối lập, mặc dù có xem đối phương như là tình nhân, nhưng mà đây là hành vi tự đâm đầu vào chỗ chết, làm sao bọn họ có thể nhún nhường đối phương như vậy?
Tuy rằng, cả hai cũng đã đề cập đến chuyện kết hôn!
Đáng chết, chẳng lẽ cô thật sự có ý nghĩ như vậy?
Mở choàng mắt, Lam Duê có chút đờ đẫn cúi thấp đầu, đưa tay xoa xoa lồng ngực, dường như nơi đó đang dâng lên……cảm giác đau đớn khi bị vứt bỏ!
Chán nản quay trở lại với thực tại, không thể không thừa nhận, lần này cô thật sự hơi mất kiểm soát.....