Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 32: Anh muốn em




Lam Duê chỉ liếc nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn cúi đầu, tiếp tục gỡ ra từng chiếc khuy áo trên người!

Nếu không phải vết thương vừa vặn nằm ngay phía sau eo, cô cần gì phải phiền toái như vậy!

Đặt chiếc áo sơ mi trắng bị nhuộm đỏ máu tươi sang một bên, hiện giờ trên người Lam Duê chỉ còn lại mỗi chiếc áo lót, nhưng cũng không cảm thấy ngượng ngịu chút nào!

Nằm ngay ngắn trên chiếc giường trắnh tinh tươm, chờ bôi thuốc!

"Lăng Ngạo, chắc anh không tính cứ như vậy bôi thuốc lên cho em chứ?” Vừa nghiêng đầu sang, liền nhìn thấy gương mặt âm úc của anh, đang đưa tay đến gần, Lam Duê nhíu mày hỏi!

Vết thương của cô cho đến bây giờ vẫn còn rươm rướm máu, chẳng lẽ anh định trực tiếp bôi thuốc lên trên hay sao?

"Câm miệng!" Lăng Ngạo bị nói trúng, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí! Anh sẵn lòng giúp cô bôi thuốc, đã là nể mặt cô lắm rồi, lại còn không biết tốt xấu là gì!

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn lấy ra một chiếc khăn lông sạch sẽ bên trong hòm thuốc mà Âu Liêm để lại.

"Ưmh....... " Lam Duê chợt cắn chặt môi dưới, đau quá, người đàn ông này xuống tay cũng không cần bạo lực vậy chứ!

Cái này không phải là anh đang cầm máu, mà căn bản là muốn cô mất máu quá nhiều mà chết!

"Lăng Ngạo....... Anh...anh muốn mưu sát sao?" Bộ dạng nhe răng toét miệng, cô quay đầu oán hận, trừng mắt nhìn anh chằm chằm! Thật sự là quá đau rồi, nếu không phải bây giờ trong tay cô không có súng, bằng không, nhất định sẽ phất tay bắn anh một phát!

Lăng Ngạo cũng không nói tiếng nào, hai ba lần đem thuốc bôi lên lưng cô, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm, rửa sạch vết máu trên tay mới ra ngoài!

Mà lúc này, Lam Duê đã miễn cưỡng ngồi dậy, đem chiếc áo choàng tắm ở ngay mép giường khoác lên người, sắc mặt vẫn còn có chút khó coi!

"Xem ra vết thương nhỏ như vậy vẫn không thể làm cho em chết được!” Lăng Ngạo rót ra một ly rượu đỏ, ngửa đầu, một hớp uống cạn! Ánh mắt lóe lên tựa như chim ưng, nhìn trân trân vào dáng vẻ hiện giờ của Lam Duê, rõ ràng đang rất khó chịu, lại còn sức giương nụ cười đó lên trên mặt!

Anh biết rõ, bản thân mình rất ghét nụ cười xa lánh của cô! Thà rằng cô tối sầm mặt lại với anh, còn tốt hơn là nụ cười giả dối như vậy!

Lam Duê bước xuống giường, mặc dù ngang hông đã được bôi thuốc, nhưng vì trước đó không được chăm sóc cẩn thận mà để lại di chứng! Bây giờ cô có cảm giác toàn bộ thắt lưng đều trở nên mềm nhũn!

Nhưng cô tuyệt đối không cho phép bản thân mình tỏ ra yếu kém trước mặt anh!

Đi đến trước mặt anh, ngồi xuống, đưa tay lên trên lấy ra một chiếc ly cao cổ, mới vừa rót được chút rượu đỏ, liền bị người bên cạnh lấy đi mất! Mím môi, Lam Duê không vui trừng mắt nhìn anh!

Cô chợt phát hiện, ở trước mặt anh cô rất khó duy trì cái thái độ ưu nhã thong dong của mình. Người đàn ông này luôn luôn có biện pháp phá hủy toàn bộ tính khí tốt đẹp của cô, không chừa lại chút nào!

"Trả lại cho em!" Lam Duê hiện giờ, bởi vì tức giận, đôi gò má ánh lên một tia đỏ ửng, càng thêm quyến rũ chết người!

Lăng Ngạo sững sờ, ngơ ngác nhìn cô một hồi lâu, thấy cô vươn tay, nheo mắt lại, trực tiếp rót hết rượu vào miệng của mình!

Cô chưa kịp phản ứng gì cả, anh chợt duỗi tay ra, nâng cằm cô lên, trực tiếp ấn môi mình xuống!

Khoang miệng chứa đầy rượu đỏ, thậm chí có gần một nửa cũng tiến vào trong miệng của cô, phần còn lại, bởi vì động tác của hai người mà chạy dọc theo khóe môi của bọn họ rơi xuống, nhỏ vào bên trong cổ áo rộng mở!

Có lẽ vì lo lắng cho vết thương ngang hông cô, tay của anh cũng không vòng qua nơi ấy mà trực tiếp luồn xuyên qua dưới nách! Một tay khác giữ chặt lấy sau gáy, không để cho cô có bất kỳ cơ hội nào để phản kháng!

Lưỡi của anh trượt vào bên trong khoang miệng cô, điên cuồng cuốn lấy tất cả những gì ngọt ngào nhất!

Cực chẳng đã, Lam Duê miễn cưỡng nuốt rượu bên trong miệng xuống, đôi tay gắt gao níu lấy lớp áo trước ngực anh.

Hàng mi khẽ khép lại, đưa tay lên trên, vòng qua cổ của anh, đổi bị động thành chủ động!

Hai người tựa như là mãnh thú động tình, không ngừng tranh nhau đoạt quyền thống trị!

Sự chênh lệch về thể chất giữa nam và nữ cho đến bây giờ vẫn là rất lớn!

Một lát sau, Lam Duê dần dần mất đi hơi sức, chợt đẩy anh ra!

Khẽ nhếch làn môi anh đào bị sưng tấy, vuốt eo thở hổn hển!

"Ly rượu này, mùi vị như thế nào?"

So với dáng vẻ nhếch nhác của Lam Duê, Lăng Ngạo có vẻ cực kỳ thong dong tự tại! Đứng trước mặt cô, đưa lưỡi liếm liếm bờ môi mỏng, tựa như muốn cảm nhận lại hương vị ban nãy!

"Mùi vị ngược lại không tệ, thế nhưng cái loại uống rượu tốn hao hơi sức này, thật sự là em chịu không nổi!” Sau khi lấy lại được nhịp thở bình thường, Lam Duê nhún vai. Nếu như chỉ vì uống một ly rượu mà suýt chút nữa lấy đi cái mạng nhỏ của cô, thì thôi ‘xin miễn thứ cho kẻ bất tài’ rồi!

Mặc dù mùi vị của ly rượu kia…….quả thật không tồi!

"Thật sao?" Cười lạnh, Lăng Ngạo chợt nắm lấy tay cô, kéo đến trước người: “Người phụ nữ đáng chết này, bị thương mà vẫn còn ngốc như vậy, lại dám uống rượu! Em muốn chết hả?”

Đột nhiên bị mắng cho một trận khiến Lam Duê sửng sốt, mở to hai mắt, nghiêng đầu, đưa ánh mắt vô tội nhìn anh!

"Em không có uống, là anh rót cho em uống!"

Đây là lời nói thật, cô thật sự không có Uống....uố...ng!

"Lam Duê, có phải em cho là anh không dám giết em hay không?” Cánh tay đang túm chặt tay cô chậm rãi dời lên trên, bất thình lình ghìm chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh! Đáy mắt đen kịt, lóe ra luồng sát khí tựa như dã thú!

Đây mới thật sự là anh, Lăng Ngạo chân chính!

Lãnh khốc, tàn nhẫn, vô tình!

Nhưng Lam Duê chỉ cười cười, căn bản không thèm để ý đến anh, ánh mắt cũng không kém phần kiêu ngạo: “Lăng Ngạo, nếu anh thật sự có bản lãnh, lập tức giết em đi! Em chưa từng nói là anh không dám giết em!”

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, đáy mắt của cả hai đều ánh lên sự thách thức, tựa hồ như đang chờ đợi xem ai sẽ là người nhận thua trước!

Cuối cùng, Lăng Ngạo chậm rãi thả tay xuống!

"Cái cổ này thật là mảnh khảnh, anh nghĩ, nếu như chỉ dùng một chút sức lực mà nói, sẽ đứt lìa!”

Ngón tay mang theo vết chai nhẹ nhàng ma sát lên từng thớ da thịt bóng loáng nơi gáy cô, trên gương mặt băng lạnh chợt thoáng qua nụ cười mang ý vị sâu xa!

"Chỉ có điều, nếu như vừa nãy anh hơi động một chút, sợ rằng hiện tại không có khả năng còn đứng ở đây nữa, phải không? Lam Duê!” Khi vừa nói đến đây, tay anh bỗng nhiên bắt lấy bàn tay đã di chuyển được hơn phân nửa trên người mình! Một khẩu súng lục màu đen nằm gọn trong lòng bàn tay cô!

Vuốt ve khẩu súng quen thuộc này, khóe miệng Lăng Ngạo thâm thúy nhếch lên: “Lam Duê, em thật sự rất có bản lãnh, lại dám ‘thần không biết quỷ không hay’ lấy trộm súng từ trên người anh, em bảo xem, anh nên nói em tốt ở điểm nào?”

“Nếu như anh không ra tay mà nói, em tự nhiên cũng sẽ không làm như vậy! Lăng Ngạo, chúng ta giống nhau!” Lam Duê bị mất đi vũ khí, nhưng tuyệt đối không cảm thấy hoang mang, ngược lại nói chuyện một cách khá tự nhiên!

Cô và anh, ở vào hoàn cảnh xa lạ, tin tưởng nhất chỉ có bản thân mình! Cho dù hiện giờ bọn họ đang giữ quan hệ hợp tác, thậm chí có thể nói là nhân tình! Nhưng tất cả đều không thể gây ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân, nhất là dưới tình huống nguy cấp! Một khi xảy ra sự cố, đối phương ngay lập tức sẽ trở thành kẻ địch!

Nhưng đây là tư tưởng của trước kia, trong khoảng thời gian gần gũi này, tư tưởng có vẻ khá vững chắc ấy, bây giờ dường như có chút lung lay!

Lăng Ngạo nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo của cô, một ý tưởng đã từng xuất hiện từ lâu, lúc này lại càng trở nên kiên định!

Anh biết, hiện giờ anh rất yêu thích cô, so với trước kia còn nhiều hơn gấp bội lần!

Một người phụ nữ như thế, anh - Lăng Ngạo muốn!

"Lam Duê, anh muốn em!"