"Anh bắt cóc người của mình, ai dám nhúng tay?"
Lăng Ngạo cực kỳ kiêu căng khi nói ra những lời này, nhưng quả thật có tư cách như vậy!
Lam Duê nghe thế, thoáng sững sờ, khóe miệng len lén vẽ nên một đường cong đầy ngụ ý.
Câu nói kia rõ ràng là đang khiêu chiến với uy nghiêm của cô, thế nhưng thật kỳ lạ, chẳng những cô không cảm thấy khó chịu, mà còn thoáng qua một tia vui mừng!
Ngang hông lại truyền đến từng cơn đau đớn, để tránh động vào vết thương, Lam Duê thả lỏng toàn thân, tựa lưng vào chiếc giường lớn mềm mại: "Những lời này, nếu đổi lại là người khác mà nói, e rằng bây giờ đã thành một cái xác chết rồi! Lăng Ngạo, anh nên cảm thấy may mắn bởi vì thân phận hiện nay của mình không giống họ!”
Nện từng bước nhẹ nhàng chậm rãi tựa như một con Báo, đi về phía trước, hai tay chống lên hai bên phía trên đỉnh đầu cô. Gương mặt lạnh lùng kéo theo một tia tò mò, trầm thấp dò hỏi: “Không giống với người khác? Chẳng qua là anh muốn biết rõ, rốt cuộc anh so với bọn họ, khác nhau ở điểm nào? Lam Duê, nói nghe một chút xem!”
Không chút sợ hãi ngẩng đầu lên, trên gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ của Lam Duê ánh lên một đường cong mị hoặc nơi khóe môi, bất chợt đưa tay phải ra, từ lồng ngực của anh dần dần hướng lên trên! Kèm theo giọng nói quyến rũ: "Anh với em có quan hệ như thế nào, chẳng lẽ còn muốn em nói ra sao? Em cho rằng, Lăng Ngạo anh vẫn rất rõ ràng!”
Mí mắt Lăng Ngạo giật giật, liếc nhìn cánh tay kia đang du ngoạn trên người mình, để mặc cô trườn lên trên gò má.
Làn môi mỏng khẽ mím lại, tròng mắt đen lóe ra một tia khác thường, nhìn sâu vào người phụ nữ đang cười như trêu ngươi bên dưới!
Thật đáng chết, cũng chỉ là một động tác nhỏ như vậy, nhưng lại khiến anh khó có thể kiềm chế được sự kích thích!
Rõ ràng ghét nhất chính là gần gũi với phụ nữ, nhưng đối với cô, quy tắc kia liền bị mất đi hiệu lực!
Hầu kết khẽ nhích, tròng mắt đen trầm xuống, lạnh lùng đứng lên, tránh xa khỏi cô, hất hàm nói: "Em ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương cho tốt, không có mệnh lệnh của anh, em không có khả năng ra khỏi chỗ này! Điểm này em phải nhớ cho kỹ!”
"Nói đây là bắt cóc, bây giờ anh lại còn muốn hạn chế tự do của em rồi!”
Lam Duê nhún nhún vai, căn bản là không thèm để ý chút nào!
Dù sao thì bị thương nhất định phải dưỡng, ở đâu cũng vậy, đối với cô mà nói không có gì khác biệt!
"Tùy em muốn nghĩ như thế nào cũng được, anh đã cảnh cáo rồi! Nếu em không biết nghe lời, thay vì tự em đi tìm chết, không bằng anh trực tiếp giết chết em!”
Nói xong câu đó, Lăng Ngạo cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, đóng sập cửa rời khỏi phòng!
Chờ sau khi anh đi, Lam Duê thở dài một hơi, thật sự là một người khó chịu!
Vén chăn lên, bước từ trên giường xuống, mở toang cửa sổ sát đất, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài hải đảo, liếc thấy một chiếc máy tính xách tay nằm trên chiếc bàn ở ngoài ban công rộng rãi thoáng mát, đáy mắt cô xẹt qua một tia cười!
Vậy thì, không cần lo lắng về việc liên lạc với bên ngoài rồi!
"Lam chủ!"
Vừa mở máy vi tính, Lam Duê liền liên lạc với Vân Trạch!
Mặc trên người bộ quần áo ở nhà, lúc này nhìn Lam Duê tựa như một tiểu thư giàu có điển hình, nếu như có thể phớt lờ đáy mắt cứ thi thoảng lại lóe lên vài tia sắc lạnh mà nói!
"Hiện tại thế nào!" Từ trước đến nay, câu hỏi của cô luôn cực kỳ dứt khoác, chưa hề vòng vo!
Những tên bịp bợm đó lại dám chơi đánh phủ đầu cô, còn làm hại cô phải khổ sở dấn thân trong khi đang bị thương, kết quả thành công dã tràng! Món nợ này, cô sẽ nhớ kỹ!
"Thuộc hạ đã thận trọng quan sát một lần nữa, cũng đã điều tra cặn kẽ! Căn cứ vào những thông tin mà Vân Vũ và Vân Lãng có được, e rằng hiện tại lô hàng kia đã được vận chuyển vào trong thung lũng Great Rift ở Đông Phi!”
Thời điểm Vân Trạch trả lời, mặc dù thái độ không hề thay đổi, nhưng mà từ trong giọng nói của anh, cô vẫn có thể nghe ra được sự ảo não!
Thung lũng Great Rift Đông Phi sao?
Lam Duê cắn môi dưới, chuyển động chiếc nhẫn trên ngón tay, nheo mắt nhìn về phía mặt biển mênh mông bát ngát!
Xem ra, lần này cô thật sự đã xem thường bọn chúng rồi!
Quân hỏa trị giá bốn trăm tỷ, lại đi mơ mộng hão huyền độc chiếm một mình, thật sự là lòng tham không đáy!
"Chuyện này tạm thời gác sang một bên, khi thời cơ chín mùi, bọn chúng nuốt nó xuống như thế nào, thì tôi làm chúng phun ra như thế ấy!” Không một ai sau khi ra tay với nhà họ Lam, còn có thể bình yên vô sự! "Chuyện tôi bị thương, không cần báo lại! Chờ sau khi vết thương lành rồi, tự nhiên sẽ trở về!”
"Dạ, Lam chủ phải chăm sóc bản thân kỹ lưỡng!” Vân Trạch gật đầu, cho dù cô không nói, anh cũng sẽ không để tin tức này truyền đi, dù sao thì chuyện Lam chủ bị thương, không phải là chuyện nhỏ!
"Trong khoảng thời gian này xin Lam chủ nghỉ ngơi thật tốt, nếu như có việc hệ trọng, Vân Trạch sẽ liên lạc với người! Như vậy, gặp lại sau!"
‘Bộp’ một tiếng khép máy vi tính lại, tựa lưng vào ghế, một tay chống cằm, nhìn về phương xa!
Nắm giữ vị trí này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy thanh thản dễ chịu, thả lỏng toàn thân!
Mặc dù nguyên nhân phần lớn là do dưỡng thương!
Chỉ có điều, cảnh vật nơi đây, thật sự khiến cho người ta lưu luyến!
"Lam Duê, lời anh nói, ……….em xem là gió thổi bên tai rồi sao?" Sau lưng truyền đến âm thanh thâm trầm lạnh lẽo, rõ ràng cho thấy, có một con Báo nhỏ nào đó đang bực tức. Ánh mắt đầy ắp hờn giận cùng trách móc lườm cô từ phía sau!
Lam Duê khẽ giật giật cơ thể, căn bản cũng không để ý tới anh!
"Lam đương gia, tôi tới để thay thuốc cho người đây!" Thấy cô ngoảnh mặt làm ngơ, Âu Liêm đi theo bên cạnh, cố nén cười nói!
Thủ lĩnh quả thật là đang kìm nén, đây là lần đầu tiên có người tỏ thái độ hờ hững như thế đối với lời nói của anh!
Chỉ là, cũng chính vì như vậy, cho nên mới có vẻ đặc biệt, không phải sao!
"A, đến giờ thay thuốc!" Nghe thấy Âu Liêm nói vậy, lúc này Lam Duê mới đứng lên!
Có thể do ngồi một chỗ quá lâu trong thời gian dài, bất thình lình đứng dậy, vết thương ngang hông bị động mạnh.
Một cảm giác ấm áp từ miệng vết thương truyền đến...... Ách, lại bị vỡ!
"Cái người phụ nữ này quả thật rất ngu xuẩn!" Xem ra là Lăng Ngạo nổi giận thật rồi, trực tiếp nắm lấy tay cô, lôi vào trong, ném lên trên giường!
Thế này thì, chỉ có thể nói một điều, vết thương đã rách ra lại càng thêm nặng hơn!
"Ư…."
Lam Duê thấp giọng rên rỉ thành tiếng, tên đàn ông ngu xuẩn đáng chết, nếu muốn giết cô, cũng không cần dùng đến loại phương thức này chứ!
Âu Liêm đứng một bên, thoạt nhìn có vẻ sửng sốt, hai vị này luống cuống thế kia, đây là lần đầu tiên nhìn thấy!
Thủ lĩnh trước kia, ở bất kỳ thời điểm nào, đều giữ một dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn!
Lam đương gia trước đó, mỗi lần nhìn thấy cô, đều mang một tư thế ưu nhã thong dong!
Thế nhưng lần......
"Không phải là muốn thay thuốc sao? Lo lắng làm cái gì?"
Lớp quần áo ở ngang hông, bây giờ đã dính đầy máu đỏ tươi! Lam Duê đau đến nhe răng trợn mắt, lại sửng sốt, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào!
Giơ tay lên bắt đầu cởi nút áo trên người, động tác như thế, làm Lăng Ngạo ở một bên, sắc mặt đã âm úc, trong nháy mắt lại càng thêm mờ mịt hắc ám!
"Âu Liêm!"
"Dạ, thủ lĩnh có chuyện gì giao phó?" Âu Liêm vội vàng đứng thẳng người, lên tiếng, thật sự là nét mặt hiện tại của thủ lĩnh quá dọa người rồi!
"Lấy thuốc gì, nói!" Đưa tay ngăn cản việc Lam Duê tiếp tục cởi nút áo trên người ra, không thèm để ý ánh mắt nhìn chằm chằm của cô, quay đầu lại, cắn răng nghiến lợi nói!
"À?" Trong lúc nhất thời, Âu Liêm chưa kịp đưa ra phản ứng, nhưng sau khi nhìn thấy động tác của thủ lĩnh, nhất thời đã thông suốt rồi! Vội vàng đưa hòm thuốc trong tay cho Lăng Ngạo, cũng giải thích luôn cách dùng, quay đầu lại nhìn vẻ mặt bất mãn của Lam Duê, nói: “Lam đương gia, tôi chợt nhớ ra còn có chuyện chưa giải quyết xong, chuyện nhỏ này giao cho thủ lĩnh làm vậy!”
"Anh biết sao?" Trừng mắt nhìn hòm thuốc trên tay anh, Lam Duê nhếch môi cười giễu cợt!
"Cởi!" Lăng Ngạo căn bản cũng không thèm đếm xỉa tới sự mỉa mai của cô, lạnh giọng nói!
Cởi? Những lời này thật sự là làm cho người ta suy nghĩ xa xôi! Trong đầu Lam Duê hiện lên một mảng đen kịt, người đàn ông này…………..
(QA: Lam Duê đầu óc đen tối nha, biết rồi nha)