Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Chương 3: Lấy cô vì trách nhiệm






Sáng sớm, Từ Lạc mơ mơ màng màng ngủ, vừa mở mắt, đưa tay dụi mắt, "trời sáng rồi sao?"

Quay đầu sang, chỗ Diệp Thành đã trống không. "Quả nhiên là nóng lòng như thế." Trong lòng Từ Lạc chua xót mà cười khổ.

Cô bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt. Đối diện với gương, cô búi lên kiểu tóc cục dễ thương.

Nhìn gương một lúc, Từ Lạc cười lạnh, "hôn nhân không tình cảm thì đã sao? Cô cũng nhất định không để bản thân mình úa tàn, phải đẹp mê người như thế."

Xinh đẹp khiến đàn ông phải điêu đứng.

Xong đâu đấy, cô quay về phòng kiểm tra lại hành lí. Miệng khẽ lẩm bẩm câu hát trong bài hát Lặng lẽ buông của ca sĩ Rôti gì gì đó...cô chả biết..chỉ là thấy hay nên hát..

Ở đây, cô sống đã được 5 năm, ít nhiều cũng quen thuộc. Nhưng suy cho cùng cô chỉ là người qua đường với hắn, hôn nhân không tình yêu.

Thu dọn đồ xong, cô nói thầm với cái bụng còn phẳng lỳ của mình, "hiện tại chỉ có hai chúng ta sẽ sống cùng nhau thôi bảo bảo ơi..." mắt cô đầy ý cười mà xoa bụng mình.


Để lại tờ đơn ly hôn đã kí tên mình. Cô cười, mắt cay cay đi khỏi phòng.

Đứng trước cửa sổ sát đất sáng sủa. Biệt Thự này địa thế hơi cao, có thể nhìn thấy nhà cao tầng san sát nhau và dòng xe cộ qua lại của Thành phố.

Tự nhiên Từ Lạc nảy ra ý định to gan, cô lấy một cây bút lông to dùng để đánh dấu, ở trên cửa sổ đề luôn bốn chữ hào sảng - Diệp Thành Tra Nam.

"Hay, chuẩn..."

Đi khỏi Diệp Trạch, bầu trời rộng lớn, xanh biêng biếc, gió thu nhẹ nổi lên, cuốn lớp lá khô vàng trên mặt đấy bay lên.

Cuộc sống tự do rốt cuộc cũng đã tới. Từ nay, cô tha hồ mà bay lượn. Cùng với bảo bảo của cô.

Đi được một đoạn, bụng cô liền biểu tình, đưa tay kiểm tra túi xách.."Ôi mẹ..Chỉ có vài trăm ngàn đồng lẻ thế này."

Cô thở dài...ài sao trước đây cô lại ngu thế chứ?

Từ khi kết hôn với Diệp Thành. Cô chả làm cái gì khác là trợ lí cho hắn, làm cho có í, ban ngày làm trợ lí ban tối làm ấm giường, để hắn giải tỏa, thế mà hắn tháng nào cũng chuyển tiền vào thẻ ATM của cô ít thì vài trục triệu, hứng lên có khi lên cả trăm triệu đồng.

Ơ, thế mà cô ngu ngốc, chỉ vì muốn lấy lòng hắn, mà mua toàn thứ đắt tiền cho hắn...tiêu tiền vô tội vạ...chỉ để hắn coi trọng cô hơn một chút.

Kết cục, vẫn phải ly hôn, vẫn bị đuổi ra khỏi nhà.

Để tiểu tam lên ngôi.

Biết vậy, cô chả có tiêu tiền phung phí vào cái tên chồng đểu của cô như thế, để tiền sắm cho bản thân còn có lý hơn.

Ghé đại vào một quán lề đường, cô kêu một xuất cơm tấm mười lăm ngàn, ngồi ăn, "mẹ ơi, đúng là tiền nào của nấy, cơm tấm có 15k thì ngon thế nào nổi," cô ăn được vài hột, rồi ngồi thừ ra..

Bên ghế cạnh cô. Một cậu học sinh học cấp hai cũng đang ngồi ăn...Bộ dạng ăn vội ăn vàng, giống như ăn cướp vậy, xuất cơm chỉ còn vài miếng là hết. Chắc là thèm, hoặc đói hay sao đó.

Cậu nhóc quay qua, thấy Từ Lạc nhìn mình, cậu cũng lặng lẽ nhìn cô một cái, rồi nhìn đến xuất cơm của cô vẫn còn y nguyên..

Cậu nhích lại gần, nói nhỏ..ái ngại.."Chị ơi, em đói lắm, nếu chị không ăn cơm đó, có thể cho em không?"


Từ Lạc nhìn cậu nhóc, cười vui vẻ, cô đẩy khay cơm qua chỗ cậu. Rồi hỏi, "Cậu bé em thích cơm tấm với sườn lắm hả?"

Cậu nhóc cầm miếng sườn ngoạm một miếng to, gật đầu như băm tỏi, nói.. " Em thích lắm, nhưng là nhà em rất nghèo, em chỉ có thể ăn cơm nguội mà thôi."

Cô cười, "Cậu bé, em cố gắng thi điểm tốt, thì mẹ em sẽ mua cơm tấm sườn cho em đó."

Cậu nhóc thở dài một hơi, bộ dạng như ông cụ non " Ài, chị không biết đâu, mẹ em í không phải kiểu người dễ bị dụ đâu. Vô tác dụng."

"Trần Lập Tuấn! Con lại lắm miệng lắm mồm lại nói xấu ta cái gì hả?" Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Từ Lạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một phụ nữ trung niên, đứng chống nạnh, bộ dạng như mấy bà bán cá, bán cua ngoài chợ.

Bà ăn mặc giản dị, mặt mũi hơi tiều tụy, có chút yếu ớt. Nhưng Từ Lạc có thể nhìn ra được, bà ấy là một người phụ nữ vừa tháo vát đảm đang, vừa lao tâm.

Cậu nhóc sợ cả người run rẩy, " Mẹ."

Người Phụ nữ nhìn Trần Lập Tuấn, tiến tới tóm cậu như tóm gà con, " đi, về, nhà !!"

Aaa...Trần Lập Tuấn mặt đầy ủy khuất, hai má đỏ bừng, " không, con không muốn về, con chưa ăn cơm sườn xong mà."

Bà nhìn con trai, lắc đầu, thở dài, " không ăn cơm tấm sườn nướng nữa ? Về nhà với mẹ, mẹ chuẩn bị món còn ngon hơn cơm sườn cho con, đoán xem đó là món gì?"

Cậu nhìn mẹ, "là gì ạ?"

Người phụ nữ cười tới nếp nhăn hằn cả lên hai đuôi mắt, "mẹ chuẩn bị món cơm nguội rang với nước tương cho con đấy.."

Trần Lập Tuấn càng ồn ào giận dữ, "aaaa...con không muốn, con không về!"

Người phụ nữ nổi giận, lo toan trong cuộc sống khiến bà trở nên táo bạo, bảo thủ hơn trước đây. Bà túm cổ áo con trai, lôi đi sềnh sệch, không muốn cũng phải về, nhà nghèo mà suốt ngày cơm tấm với chả cơm sườn, cút về nhanh.."

Vừa nói bà vừa lôi Trần Lập Tuấn rời đi, trước khi đi khỏi, bà vẫn không quên quay đầu lại nhìn Từ Lạc cười ái ngại.

Từ Lạc lắc đầu ý là không có gì.


Nhìn bà, cô lại nhớ đến mẹ cô.

Gia cảnh của cô, cũng thuộc loại hạng trung ở thành phố X. Năm năm trước, cha mẹ cô ly hôn, cô sống với mẹ.

Bà lao lực, rồi lao tâm, bệnh nặng mà qua đời, trước khi chết, bà đã nhờ mẹ của Diệp Thành là bạn thân của bà, chăm sóc cho cô.

Thế nên khi bà vừa mất, cô được mang về Diệp Gia, được làm trợ lý cho Diệp Thành. Ai mà ngờ, cha mẹ Diệp Thành lại bắt hắn cưới cô. Dĩ nhiên, cô thích, còn hắn thì lại không bao giờ chấp nhận. Lấy cô, rõ ràng chỉ là trách nhiệm.

Giờ nghĩ lại sao mà chua thế?

Nhìn dĩa cơm sườn của Trần Lập Tuấn đang ăn dở dang, Từ Lạc lẩm bẩm, "cơm dở chết đi được, thế mà lại có đứa thích, chả hiểu..."

Cô đứng dậy trả tiền rồi rời khỏi quán. Nhớ tới mẹ làm cô tủi thân, đúng là chả ai tốt với cô như mẹ. Mắt cô cay xè...

Đưa tay lên, một bên dụi dụi mắt, một bên đi sang đường lớn đối diện.

Ngay lúc này, một đám học sinh đi xe đạp, đeo tai nghe vừa đi vừa nói cười, ánh mắt phân tán, căn bản chả nhìn thấy phía trước.

Từ Lạc cúi đầu đang đi, nghe thấy tiếng chuông xe vang lên phía trước, vừa ngẩng đầu lên thì ầm một cái, mạnh mẹ té xuống đất.

Cô ấp úng, miệng lẩm bẩm, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, trên trán, máu tươi chảy dọc xuống thái dương....