Lại thêm một tháng trôi qua.
Tại một trấn phía Bắc trong thành phố.
Trong khu chung cư nhỏ, một cô gái mặc chiếc đầm len vàng in hình hoa văn đầy bông bỉ ngạn đỏ rực, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo bông dày, đang mở cổng đi ra ngoài lộ lớn để đón xe.
Thoạt nhìn dáng vẻ có chút chậm chạp vì cô gái này đang mang thai.
Có lẽ thai kỳ bước vào tháng thứ 6, lại là mang thai bé gái, nên bụng cũng khá lớn.
Trên tay cô là một giỏ hoa quả, còn có cả hoa tươi bên trong.
Đoán chừng là cô đi thăm hỏi ai đó ở bệnh viện thì phải.
Không ai khác, cô gái này chính là Quách Vân.
Ngày đó từ trên du thuyền trở về, cô đã có quyết định sẽ buông tay Vũ Minh Thiên để anh tùy ý lựa chọn hạnh phúc đời anh.
1 tháng sau đó, cô mới có cuộc hẹn với Vũ Minh Thiên tại Sweet Happy, hôm ấy, cô còn chưa kịp nghe được thổ lộ của anh thì nhận được tin báo mẹ cô nhập viện cấp cứu.
Vậy nên, cô liền đi gấp đến bệnh viện với mẹ, sau khi mẹ qua cơn nguy hiểm, Quách Vân đã đưa mẹ cô về bệnh viện ở quê cũ, chính là thị trấn ở phía bắc thành phố này để sinh sống.
Lúc đó, khi sức khỏe của mẹ ổn định, cô định sẽ quay lại nước ngoài để tiếp tục công việc của bản thân.
Nhưng kế hoạch hoàn toàn bị bác bỏ vì....
Cô mang thai.
Là mang thai của Vũ Minh Thiên.
Cảm giác vừa vui lại vừa sợ.
Vui vì tình cảm đơn phương bao năm cô dành cho anh cuối cùng cũng được đền đáp bằng một sinh linh bé nhỏ.
Còn sợ là vì cô nghĩ anh sẽ không chấp nhận, vì cô biết anh chỉ xem cô là bạn thân không hơn không kém, dù đã xảy ra quan hệ, nhưng hình như Vũ Minh Thiên không mấy nghĩ đến trách nhiệm với cô.
Huống hồ anh lại là một thiếu gia nhà giàu nhất nhì thành phố, cha mẹ anh chắc chắn sẽ không để cho anh lấy một cô gái bình thường như cô.
Gia đình Quách Vân không giàu, chỉ thuộc hạng khá giả một chút.
So với nhà họ Vũ quả thật không môn đăng hộ đối, vậy nên cô mặc cảm...
Sau khi có thai hơn một tháng Quách Vân quyết định nhắn tin cho Vũ Minh Thiên, hi vọng anh sẽ theo địa chỉ trong định vị điện thoại để tìm cô.
Đó cũng chính là tin nhắn Vũ Minh Thiên đọc được vào nửa năm trước lúc anh gặp Từ Lạc tại quán.
Từ đó đến nay đã nửa năm rồi cái bụng cứ lớn dần lên, nhưng anh vẫn chưa đến tìm cô.
Quách Vân lúc này thất vọng triệt để.
Cô nghĩ, có lẽ chỉ cần một mình cô nuôi con cũng đủ rồi.
Còn Vũ Minh Thiên, nếu anh có thể có một gia đình hạnh phúc thì cũng tốt.
Nghĩ như vậy, nên Quách Vân không trông mong gì nữa, cũng không liên lạc cho anh nữa, dù trong lòng vẫn thương anh rất nhiều...
Cô sống ở thị trấn này vừa làm việc vừa chăm mẹ ở bệnh viện.
Cuộc sống cứ thế trôi qua hơn nửa năm trời...
Quách Vân vẫn đinh ninh rằng, có lẽ bây giờ Vũ Minh Thiên chắc là có một gia đình yên ấm rồi cũng nên.
Nhưng cô lại không biết, tên ngốc Vũ Minh Thiên kia nói sao thì làm vậy, lòng dạ thẳng như ruột ngựa, Quách Vân nhắn tin cho anh, bảo anh chờ thì anh liền chờ, cũng không biết tìm cô...
Đủ ngốc!!
Quách Vân lúc này vác cái bầu khá lớn đứng tại điểm bắt xe bus để đến bệnh viện thăm mẹ.
Buổi sáng ở đây, lạnh thấu xương, mặc dù mặc áo bông bên ngoài, nhưng cô vẫn cảm nhận được răng môi đánh vào nhau vì lạnh.
Dưới chân cô đứng, tuyết cũng tích một lớp mỏng...
Đúng lúc ấy, Quách Vân cảm nhận được một sự bao phủ ấm áp truyền đến từ phía sau, kèm theo một giọng nói trầm khàn nhưng lại chất chứa sự nhớ nhung trong đó.
"Tiểu Vân, mình rốt cuộc cũng tìm thấy cậu rồi!"
Quách Vân hoảng hồn chậm chạp xoay người lại nhìn, trước mắt cô, Vũ Minh Thiên đầy chững chạc trong bộ đồ đơn bạc, quần tây, áo len kín cổ, bên ngoài còn mặc thêm một áo khoác ngắn...
Cô không dám tin vào mắt mình...
"Minh...Thiên...cậu...cậu..." Quách Vân ấp úng không nói nên lời.
"Mặc ít như vậy, cố tình muốn lạnh chết sao?" Vũ Minh Thiên chất vấn.
Quách Vân vẫn đứng ngây ra, cô không dám tin người đột nhiên xuất hiện trước mắt cô đây là Minh Thiên.
Người mà cô vẫn luôn nhớ thương không nguôi.
"Cậu tại sao tìm...được chỗ này?" Quách Vân hai hốc mắt nóng lên, giọng run run hỏi.
Vũ Minh Thiên cười cười, xoa xoa đầu của Quách Vân đang nhuốm vài bông tuyết trắng nhỏ, anh nói: "Vì yêu....nên mình mới tìm được chỗ này, cậu trốn mình lâu như vậy, còn muốn trốn nữa sao?"
Anh nói rồi mới nhìn đến cái bụng lớn nhô ra của cô, vừa kinh hỷ lại vừa ngạc nhiên hỏi: " Tiểu Vân....đây là.."
Quách Vân nhìn xuống cái bụng của mình, đưa tay khẽ xoa hai cái, bỗng nhiên trong đầu nổi lên ý định trêu chọc tên ngốc này.
Ai bảo anh bây giờ mới chịu tìm cô, phải cho anh nếm mùi chua xót một chút...
Cô nhìn anh, thản nhiên đáp: "Mình mang thai, là con gái, bây giờ mình tới bệnh viện thăm cha đứa nhỏ."
Oành một tiếng như sét đánh giữa trời quang.
Cha đứa nhỏ?
Quách Vân nói đến bệnh viện để thăm cha đứa nhỏ?
Tai của Vũ Minh Thiên như bị ù đi, anh đứng chết chân tại chỗ...
Là muộn rồi?
Là anh đến muộn rồi, Quách Vân bảo bối của anh đã được người đàn ông khác cướp mất....
Trái tim của anh như bị ai dùng sức mà bóp mạnh một cái, khiến nó như nghẹn lại không thể đập tiếp...
Anh nghẹn ngào...."Tiểu Vân....cậu có gia đình rồi sao?"
Quách Vân nhìn phản ứng lẫn biểu cảm của Vũ Minh Thiên, cô thiếu chút nữa là phụt cười...
Tên đàn ông này, phong độ, thông minh sáng suốt thường ngày đi đâu mất rồi không biết, chỉ mới nửa năm không gặp, không lẽ IQ của anh tuột dốc một nửa à?
Làm bạn với cô bao nhiêu năm như thế, ngay cả lăn giường cũng lăn rồi, mà anh còn không biết cô đối với anh thế nào sao?
Cô đã xảy ra thân mật với anh, còn vó thể lấy người đàn ông khác sao? Chẳng có người đàn ông nào cao thượng đến nỗi sẽ tình nguyện ăn ốc đổ vỏ cả, họa lắm, 10 người thì được 1 người mà thôi...
Quách Vân vẫn chưa giỡn xong, cô còn muốn đày anh thêm một chút, liền không do dự gật đầu một cái, lại y như thật tránh xa anh ra một khoảng cách rồi nói: "Ừ, lúc mẹ bị cấp cứu, chồng mình đã giúp đỡ mình, mình mang ơn nên lấy anh ấy.."
Quách Vân vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Vũ Minh Thiên, lại tiếp tục, "Một tuần trước, anh ấy bị tai nạn, nên giờ mình đến thăm."
Hai bàn tay trong túi quần của Vũ Minh Thiên bất giác siết chặt thành quyền, anh bỗng dưng căm hận thằng khốn nào đã phỗng tay trên cướp tiểu Vân của anh.
Anh đứng ngẩn ra, trong đầu đủ loại cảm xúc như nồi lẩu thập cẩm.
Sôi lên sùng sục...
Vừa đau, vừa chát, vừa cay, vừa đắng, khó chịu vô cùng...
Quách Vân nhìn anh, quả thật có chút không nỡ, cô lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho người chăm sóc mẹ ở bệnh viện, sau đó hỏi Vũ Minh Thiên đang đứng ngây ra đó...
"Minh Thiên, cậu có muốn vào thăm nhà mình một chút không?" Đoạn cô kéo tay anh dẫn anh quay ngược lại đoạn đường vào khu chung cư cô đang ở.
Vũ Minh Thiên lúc này đang chìm trong tâm phiền loạn, bất giác mặc cho Quách Vân dẫn tay anh kéo đi....
Trong tâm cứ mong, rồi đợi rồi hi vọng, lại tự an ủi mình, những lời của Quách Vân chắc không phải là thật đâu?
Cô ấy đang trêu mình đúng không? Anh chìm trong suy tư, mà không biết rằng phía trước anh, Quách Vân vừa nắm tay anh kéo đi, khóe miệng của cô nở một nụ cười thật tươi trong từng bông tuyết theo nhau rơi xuống...
Nụ cười kia rất đẹp...nó đã trở lại trên môi nàng luật sư mang tên Quách Vân sau nửa năm, thời gian không ngắn, không dài, nhưng cũng đủ để làm người ta hoài niệm.