Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Chương 17: Ngu rồi còn tỏ ra nguy hiểm






Diệp Mộng mặc một thân áo khoác bông lông màu trắng ở bên ngoài. Xách chiếc túi mới của Chanel. Tóc dài nâu uốn cúp, vô cùng xinh đẹp lại có khí chất. Cô ta trang điểm không đậm lắm, chỉ có đôi môi là nổi bật, lên hẳn màu son đỏ rượu. Cả người cũng vì thế mà càng thêm xa hoa.

Không thể phủ nhận rằng cô em chồng này của Từ Lạc có lực hấp dẫn đàn ông cả mười phần..

Đáng tiếc, Từ Lạc lại là phụ nữ, nên lực hấp dẫn kia của Diệp Mộng đối với cô là 0%.

Cô một chút không có ưa cô ta, thậm chí còn vô cùng ghét.

Từ sau khi cô lấy Diệp Thành, suốt năm năm, Diệp Mộng luôn xem thường Từ Lạc, có bao nhiêu là châm chọc, khiêu khích, chua ngoa, tất cả đều tính hết lên người của Từ Lạc.


Lại bởi vì chơi thân với Lưu Tâm Nhã, nên cô ta càng ghét cô hơn. Trong lòng cô ta, Lưu Tâm Nhã kia được coi như thần thánh, còn đối với Từ Lạc, Diệp Mộng lại coi thường, xem cô như con ngốc quê mùa rẻ mạt.

" Chị dâu, không ngờ nha, lại có thể gặp chị ở đây. Thật trùng hợp." Diệp Mộng cười chào hỏi với Từ Lạc, chỉ là nụ cười kia, 100% là giả tạo.

Từ Lạc không nhìn cô ta, chỉ gật đầu, " Ừ, chào cô."

Lời vừa dứt, cô đứng lên định rời đi thì lại bị Diệp Mộng cản lại.

Cô ta hai tay khoanh trước ngực, miệng châm chọc, " đi vội như vậy làm gì? Là đi kiếm tiền sao? Chậc..chậc..nghĩ cũng đúng nha, sau khi ly hôn với anh họ tôi rồi, thực khổ ghê."

Từ Lạc cười giả dối, " Ờ, nhưng mà đâu có liên quan đến cô Mộng đâu ta."

Từ Lạc thật muốn vả cho cô ả toác mồm, cô ta biết cái quần gì, lấy Diệp Thành, cô chớ hề sài của hắn một đồng bạc nào, ngược lại, vô số đồ của Diệp Thành, chính là cô dùng tiền của chính cô làm ra để mua.

Chỉ là cô không muốn tranh chấp gì với cô ả này ở nơi công cộng mà thôi. Huống hồ đây còn là bệnh viện.

Diệp Mộng vẫn chưa thua, " chị tới đây khám bệnh gì? Sẽ không phải không có tiền đi, chị xem, xinh đẹp như chị, ra ngoài đường đứng, chắc có giá lắm đấy...bán thân cho anh tôi, chả được cái gì, không bằng bán cho mấy tay làng chơi, hẳn được giá.."

Cô ta nói ngày càng khó nghe, sắc mặt Từ Lạc cũng vì vậy mà lạnh xuống.

" Diệp tiểu thư, chú ý cái miệng của cô, miệng đẹp mà sao lại buông lời thối như thế? Rất thối đó."


"Haha...tôi chú ý?" Trong mắt Diệp Mộng càng là khinh bỉ, " nên chú ý chính là chị, chị có tư cách gì mà giáo huấn tôi, bị anh tôi chán ghét mà từ luôn, vậy mà còn lên giọng với ai. Cóc ghẻ thì mãi là cóc ghẻ mà thôi, chị so vơi chị Nhã, thua xa."

Từ Lạc trừng mắt với Diệp Mộng, " con ả này, nói cô là cóc ghẻ sao? Lại còn so cô với Lưu Tâm Nhã kia?"

Thật buồn cười.

Không ngờ Diệp Mộng này, trong não lại suy nghĩ như thế, Lưu Tâm Nhã kia, sài hàng xa xỉ, dùng nước hoa cao cấp, thì sang trọng khí chất, cao quý. Còn Từ Lạc cô thì hèn mọn, chỉ vì cô giản dị không thích màu mè.

Lưu Tâm Nhã kia bao nhiêu năm chỉ dùng tiền của Lưu gia và Diệp gia, một đồng cũng ngửa tay xin người ta, vậy thì tôn quý ở chỗ nào. Từ Lạc cô chưa phải xin ai, chưa cần ai bố thí, tiền cô làm ra, cô sài của cô, có cần ai cho, vậy mà cô ta lại dám xem thường cô.

Diệp Mộng này, bị não úng nước, hay mắt bị bồ lệch ăn rồi, nên mới nhìn nhận như vậy. Thật là được cái này thì mất cái kia, cô ta rõ xinh đẹp, nhưng lại đơn giản, ngu hết chỗ nói.

" Diệp tiểu thư à, cô ấy nếu có ý kiến gì á, thì cô đi tìm chị Tâm Nhã của cô ấy, đừng có sủa loạn trước mặt tôi." Nói xong, Từ Lạc đẩy cô ta ra một bên, rồi bước đi.

Diệp Mộng tức giận nghiến răng, kéo ngược Từ Lạc quay lại khiến cô suýt té. " Lý Từ Lạc, chị chửi tôi xong, còn muốn đi?"

Từ Lạc nhìn cái cô tiểu thư nông cạn không biết thức thời này, cô thật không biết nói sao cho phải. Thật là cái dạng ngu hết thuốc chữa.

Dám nói cô là gái đứng đường, cô chưa táng cho mấy bạt tai đã là may cho cô ta rồi, cô căn bản không phải loại người chấp nhặt chuyện vặt, bằng không cái mặt xinh đẹp của Diệp Mộng chắc chắn sẽ bị cô cho vài cái sẹo làm kỉ niệm.

Diệp tiểu thư, tôi nói cho cô biết, tôi không đụng đến cô, là vì cô là em của Diệp Thành, bằng không cô cho rằng tôi sợ cô sao. Tôi có tiền hay không có tiền cũng chả ảnh hưởng đến kinh tế nhà cô. Trước khi cô nói người khác, thì xem lại cái bản thân mình đã tốt, đã khôn chưa? Phiền cô cút sang một bên, chó khôn sẽ không ngáng đường người muốn làm thịt nó."


"Chị...!!" Diệp Mộng cứng họng không nói được câu nào. Cái gì gọi là cao nhân tắc ách cao nhân trị, cô ta tưởng dạy đời được Từ Lạc, ai ngờ lại bị Từ Lạc dạy ngược lại. Đã ngu còn tỏ ra mình nguy hiểm..

Từ Lạc giật mạnh tay ra khỏi tay của Diệp Mộng. Tiêu sái rời đi. Cô hôm nay nhịn, nếu không lại có máu đổ...

Diệp Mộng tức đến đỏ mắt, nhìn theo bóng lưng của Từ Lạc..hận không thể làm gì được..vì cô ta đúng như Từ Lạc nói, chỉ được cái mã, bên trong lại rỗng tuếch, thuộc loại ngu lâu dốt bền khó đào tạo, và chỉ được cái miệng.

Lôi điện thoại từ trong túi xách ra, cô ta gọi điện cuo Lưu Tâm Nhã, khóc lóc kể lể...

Haizz...

Quả nhiên, cùng một loài..