Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Chương 142: Ai cũng đều sẽ rời đi phải không?






Hai ngày sau, Diệp Thành đưa Từ Lạc và con trai anh đến viện dinh dưỡng để tiêm ngừa.

Sau khi tiêm ngừa xong, hai người ôm con quay lại xe, đang đi Từ Lạc nghe thấy một thanh âm trầm khàn phía sau vang lên, " Từ Lạc, có phải Từ Lạc không?"

Cô và Diệp Thành quay người lại, người vừa cất tiếng gọi kia không ai khác chính là Lục Hoành, bạn thời đại học của Từ Lạc.

" Lục Hoành?" Từ Lạc có chút vui mừng nhìn đến người đàn ông kia, trong tay y đang xách cái túi lớn trong suốt, bên trong toàn là bỉm sữa, đồ trẻ con các kiểu. Bên cạnh y còn có đi theo môt người phụ nữ, trên tay cũng đang ôm con.

"Từ Lạc, cậu còn nhớ mình hả, cậu dạo này có khỏe không?" Lục Hoành vừa hỏi, mắt lại đảo sang nhìn Diệp Thành bên cạnh. "Chồng cậu hả?"

Từ Lạc cười cười, " ừ, mình vẫn nhớ, cậu ấy cũng có con luôn rồi hả?

Lục Hoành gật đầu, khoe khoang. " Ừ, cậu trong con gái tớ này." Đoạn ra hiệu vợ y bên cạnh, "em à."


Vợ của Lục Hoành bế con lên trước mặt Từ Lạc, Từ Lạc chọt chọt má nó, trêu chọc, " đáng yêu quá."

Diệp Thành một bên trong lòng có chút hoan hỉ, ban nãy nghe câu trả lời của Từ Lạc cho Lục Hoành, cô không phủ nhận chuyện cô có chồng là anh, nên anh vui.

Lục Hoành và Từ Lạc sau khi khoe con trai, con gái nhau, hàn huyên một lát, Lục Hoành bỗng kéo Từ Lạc qua một bên.

Từ Lạc có chút khó hiểu hỏi, "sao thế?"

Lục Hoành do dự một lát, mở miệng hỏi, "cậu còn nhớ thầy Hạo không?"

" Thầy Hạo?" Từ Lạc vừa nghe cái tên này, trong mắt liền tỏa lên ánh sáng nhu hòa, "nhớ, đương nhiên là nhớ, nhớ mãi mãi không quên."

Thầy Hạo là thầy dạy toán hồi cấp 3 của cô, tính cách rất nóng rất hung, quản lý học sinh trong lớp vô cùng nghiêm, công việc cũng cực kỳ có trách nhiệm, làm việc nghiêm túc, thường xuyên thức đêm để chữa tất cả bài tập cho học sinh. Ông có vẻ không bao giờ khách khí với người khác, duy chỉ có một đặc điểm duy nhất đó chính là, miệng dao găm, tâm lại chứa đậu hủ.

Ngoài miệng dù cho có bao nhiêu lời không khách sáo đi chăng nữa, nhưng thật ra trong lòng thầy Hạo đã vì học sinh mà sốt ruột vô cùng, chỉ sợ để lỡ mất tương lai của bọn học sinh mấy đứa bọn cô. Từ Lạc khi đó cô sống với mẹ, hai mẹ con khó khăn, thầy Hạo chính là lén hỗ trợ thêm tiền học phí cho Từ Lạc, nhưng ngoài miệng lại không hề nhắc đến một lời.

Sau đó Từ Lạc cũng trả lại tiền cho ông, mỗi năm vẫn đi thăm ông ba lần.

Tiếp xúc với Thầy Hạo nhiều, Từ Lạc mới phát hiện, hóa ra thầy Hạo cũng là người vì cuộc sống tốt mà lao lực. Thầy có hai con trai, sống với vợ mấy năm thì vợ thầy ly hôn, nhà vợ lại khinh thường, nên cuộc sống của thầy, khổ tâm không ít.

Trong đầu Từ Lạc nhớ lại từng câu từng chữ của thầy Hạo năm đó. Trong lòng vẫn tuôn lên từng dòng nước ấm. " Tớ cuối năm ngoái, vừa mới thăm thầy Hạo, năm nay bận vẫn chưa kịp đi, thầy Hạo vẫn khỏe chứ?"

Lục Hoành nhìn vẻ mặt tươi cười của Từ Lạc, bỗng nhiên nói không ra lời.

Thấy Lục Hoành im lặng, Từ Lạc hơi cau mày, "sao không trả lời, hỏi cậu đó lão Lục."


Lục Hoành im lặng một chút, "bọn mình cuối tuần đi tiễn thầy ấy đi."

Từ Lạc ngây người, " cậu nói cái gì vậy? Tiễn Thầy Hạo sao?"

" Thầy Hạo mấy hôm trước vừa đi, ông ấy bị u não, giai đoạn cuối," mắt Lục Hoành ửng đỏ, " vừa qua đời hôm trước, cuối tuần này chính là đưa tang."

Giống như sương lạnh rót từ đỉnh đầu, cả người Từ Lạc chợt cứng lại.

" Sao....sao lại đi?" Từ Lạc trợn to mắt, không dám tin, " rõ ràng cuối năm vừa rồi vẫn khỏe, sao lại đột nhiên?"

" Nghe nói thầy phát hiện ra bệnh một thời gian rồi, nhưng thầy lại không chịu nói cho người khác biết, khoảng thời gian trước, thầy đã đi gặp rất nhiều học sinh, ai cũng tỉ mỉ dặn dò."

Lục Hoành đưa tay lau đi khóe mắt ẩm ướt, nói tiếp, "tớ mấy hôm trước muốn liên lạc với cậu, tài khoản trước đây của cậu có phải bị hack rồi không? Tớ thấy vòng bạn bè, cả ngày chỉ đăng mấy cái linh tinh, không giống cậu lắm."

Từ Lạc siết chặt nắm tay, hốc mắt đỏ lên, "sao đột nhiên lại như vậy."

"Chuyện này quả thực xảy ra đột ngột, nhưng cậu cũng đừng buồn, thầy Hạo thấy bọn mình khỏe mạnh, ra đi rất an tường."

Lục Hoành đỡ Từ Lạc, "cậu cho tớ số điện thoại mới của cậu đi, tớ gửi thời gian và địa chỉ cho cậu. Mấy bọn tớ định tụ tập các bạn trong lớp lại, dọn riêng một bàn tang yến cúng bãi thầy Hạo.

Từ Lạc chết lặng cho Lục Hoành số điện thoại, hai người tạm biệt nhau.

Diệp Thành đuổi theo bước chân Từ Lạc, thấy sắc mặt cô hoàn toàn bất thường, vội vàng hỏi, "em sao vậy? Có phải có chuyện gì không?"

" Không sao đâu, anh đừng hỏi nữa." Chân Từ Lạc chưa khỏi hẳn, đi lại còn khập khiễng, lảo đảo.

"Có chuyện gì? Em liền nói....."


" Tôi muốn về nhà." Từ Lạc bỗng ngắt lời.

Diệp Thành thấy Từ Lạc tạm thời không muốn nhắc tới, cũng đành thôi. Đưa tay ôm lấy Từ Lạc đặt vào trong xe, vững vàng lái một đường về Diệp trạch.

Nhưng khi về đến nhà, dừng xe xong, mở cửa muốn ôm Từ Lạc ra ngoài, lại sững người. Từ Lạc ngồi ôm chặt con trai vào trong ngực, cả người rụt lại, giống như một động vật nhỏ yếu chịu không nổi.

Mắt cô đỏ bừng, nhưng cố nén không rơi nước mắt.

Hầu kết Diệp Thành chuyển động, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Lạc Lạc."

Từ Lạc không trả lời anh. Một lúc sau, chỉ nghẹn ngào nói, "tôi vốn định đi thăm thầy ấy.."

" Lạc Lạc, em nói cái gì vậy?" Diệp Thành ngồi vào trong xe, đóng cửa xe lại, "em nói tâm sự của em cho anh nghe được không? Có chuyện gì, anh giải quyết cho em, được không?"

Từ Lạc mím chặt môi, rất lâu sau mới nói, "tôi vốn định cuối tuần mới đi thăm thầy ấy, muốn mang thuốc bổ cho thầy ấy, còn muốn để thầy ấy nhìn mặt con trai của tôi, vậy mà sao thầy lại.."

Diệp Thành lặng lẽ ôm Từ Lạc đang vùi trong suy nghĩ bản thân vào trong ngực, vỗ vỗ vào lưng cô giống như an ủi.

"Tôi còn tưởng, cuối tuần có thể gặp thầy, không nghĩ tới cuối tuần chính là tang lễ của thầy ấy." Từ Lạc chợt ngẩng đầu, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn Diệp Thành, cô nghẹn lời, "......Có phải mỗi một người tôi muốn giữ lại, có một ngày đều sẽ bị mang đi, ai rồi cũng vĩnh viễn rời bỏ tôi đi đúng không?"