Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Chương 117: ai cũng đừng hòng mang bảo bối đi






Không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên căng thẳng.

"Diệp tiên sinh?" Từ Lạc lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt cô, giọng đầy giễu cợt, "à không, phải gọi là chú gì...nhỉ? Tôi vốn chẳng có biết ông, ông lấy tư cách gì muốn mang con tôi đi."

Trong lòng cô chửi vạn lần, tưởng cô là con ngu?

Từ Lạc đanh mặt nói tiếp, " ông về nói với Diệp lão gia chủ, muốn mang con tôi đi, đích thân ông ta đến gặp tôi, còn cỡ ông, tôi không phí lời."

Diệp Viện Kiêm siết chặt hai nắm đấm, trong lòng tức giận, mắng chửi, " con ranh khốn kiếp, nếu không phải vì cổ phần lão cha già kia hứa cho mình, còn lâu mình mới đến đây thương lượng."


"Từ Lạc, cô đừng có ăn cứng không ăn mềm, cha tôi ông ấy không làm khó cô, chính là vì Diệp Thành mà nể mặt. Cô nên nhanh chóng giao tiểu thiếu gia ra cho tôi. Nó là huyết mạch họ Diệp. Thì nên về đó." Diệp Viện Kiên nén giận nói.

"Vậy sao?" Từ Lạc cười lạnh, " nếu thế tôi cũng không làm khó ông, nhưng trước hết tôi có một điều kiện."

Hai mắt Diệp Viện Kiên sáng lên, chỉ cần ôm thằng nhóc về quăng cho lão già kia, vậy thì chuyển nhượng cổ phần sẽ đến tay. Như thế cổ phần ông ta cộng thêm nữa, có thể đạp thằng nhãi Diệp Thành kia xuống.

Ông ta cười có chút đắc ý, " điều kiện gì, cô cứ việc nói."

Từ Lạc đưa tay chỉ ngoài cửa, âm thanh cô như rót hàn băng, một chút nhiệt độ cũng không có, " đơn giản, điều kiện của tôi, chính là đầu tiên, ông cút khỏi căn phòng này cho tôi, đừng lởn vởn ở đây trước mắt tôi."

Diệp Viện Kiên sửng sốt.

Từ Lạc hai tay khoanh trước ngực, dựa vào một bên tường, khí tràng lạnh lẽo xuống vài phần, cô nói, " đưa bảo bảo của tôi cho ông hay không, tôi vẫn phải suy nghĩ, còn chuyện tôi phải 5 năm hay 10 năm mới suy nghĩ kỹ được, chuyện đó còn chưa biết. Ông chú Diệp, ông có thể kiên nhẫn chờ thử."

Diệp Viện Kiên lúc này mới biết Từ Lạc căn bản một chút thỏa thuận cũng không có.

Ông ta híp hai ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Từ Lạc, trên khuôn mặt có chút nếp nhăn lộ ra một nụ cười vô cùng khó coi. " Vậy ý cô là không hợp tác, không giao ra tiểu thiếu gia cho cha tôi, không muốn thằng bé trở về gặp mặt ông cố của nó?"

" Chính là như vậy." Từ Lạc kiên quyết thẳng thắn đáp, một chút cũng không sợ hãi.

Diệp Viện Kiên không ngờ Từ Lạc lại cứng rắn như vậy, mềm mỏng đều không trôi. Ông ta lập tức đứng dậy, " Lý Từ Lạc, cô đây là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt? Chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ?"


Từ Lạc một chút cũng không nhún nhường, ánh mắt cô thẳng tắp đối diện với Diệp Viện Kiên. Cứ cho là cô mới sanh xong thì đã sao? Cho dù liều cả mạng mình đi chăng nữa, thì họ lão họ Diệp kia, đừng hòng đụng vào được cục cưng bảo bảo của cô. Từ Lạc hai tay vòng trước ngực, khôi phục dáng vẻ con sói hoang dã trước kia, " chuyện này kết ở đây, ông mau cút, chỗ này không hoan nghênh ông, ông nói muốn cho tôi rượu phạt?"

"Haha," Từ Lạc cười lạnh," ông liệu hồn với Diệp Thành đấy. Còn muốn tôi thấy quan tài mà đổ lệ, e là người vào quan tài chính là ông đó. Hôm nay, hoặc là các người cút khỏi nơi đây, lành lặn mà ra về. Hoặc là tôi cho các người đến lành lặn, về tàn phế."

Diệp Viện Kiên bị Từ Lạc xỉ nhục như vậy, tức đến mặt cũng đỏ bừng, " Lời nói và cách cư xử của cô thật sự quá vô giáo dục, cô giữ thằng bé lại bên cạnh khiến nó chịu cơ cực với cô, chính là nhỏ mọn ích kỷ."

"Nhỏ mọn ích kỷ?"Từ Lạc tức đến không thể nào tử tế với họ Diệp này nữa...

Nhìn bộ mặt cao cao tại thượng của ông ta, cô càng nổi điên, trực tiếp thẳng tay tới, nhân lúc họ Diệp kia không đề phòng, giáng một đấm giữa mặt Diệp Viện Kiên.

Quả đấm kia dù không có lực mạnh lắm, vì cô vừa sanh xong, nhưng vì cô là người học võ, nên cũng đủ để Diệp Viện Kiên đau đến tê tái mặt.

" Con ranh, mày???" Diệp Viện Kiên quát lên, nhưng không dám làm gì, vì ở ngoài còn có vệ sĩ, ông ta vào được đây chính là nhờ phó viện trưởng Ngô đưa vào. Vậy nên nếu bên trong xảy ra chuyện, đám vệ sĩ kia sẽ luộc ông ta. Huống hồ chính là Diệp lão gia chủ nhắc nhở ông ta không được phép quá đáng...nếu không Diệp Thành sẽ không bỏ qua.

Từ Lạc hai mắt hung ác, " cút ngay đi. Còn dám mò đến tìm tôi đòi con trai tôi, thì sẽ không còn phải là một cú đấm không thôi đâu."

Diệp Viện Kiên vừa đau, vừa tức, " Lý Từ Lạc, mày đợi đó, chuyện này chưa xong đâu."

Dứt lời liền quay lưng một mạch bỏ đi. Còn lại Phó viện trưởng Ngô, hiển nhiên ông ta cũng bị không chút khách khí của Từ Lạc dọa sợ. Miệng lắp bắp, " cô thật sự không có lễ phép, gia giáo, Diệp tiên sinh đàng hoàng tử tế nói chuyện với cô....cô..."

" Tôi thì thế nào?" Từ Lạc nhìn ông ta, tay giống như lại siết nắm đấm lại, chuẩn bị giáng tới, cô nói, " phó viện trưởng Ngô, ông nên biết, sau lưng họ Diệp kia, còn có chỗ dựa, nên tôi mới cảnh cáo nhẹ thôi, còn phần ông...."


Trong lòng phó viện trưởng Ngô nhất thờ sinh ra một loại bất an, ông ta có chút sợ hãi, lui dần về phía cửa, " cô, cô chờ đó."

Nói xóng, xoay mông chạy biến. Chỉ còn lại Từ Lạc và Lương Minh Phương.

Minh Phương lo lắng, xoay xoay người Từ Lạc, kiểm tra, " không sao chứ, cô mới sanh mổ chưa bao lâu, lại kích động như vậy, không tốt đâu."

" Tôi không sao. Hai lão già đó, đừng hòng mang bảo bảo của tôi đi." Từ Lạc vừa nói vừa xoay người đi tới cạnh giường sơ sinh của nhóc con Diệp Lạc Thiên. Nhóc con này vẫn đanh ở trên giường ngủ vù vù, ngon lành. Không có chút nào phát hiện ra xung đột trong phòng khi nãy.

Từ Lạc đưa tay vuốt ve đầu con trai, thở ra một hơi, cũng may là chưa có gì xảy ra, chờ Diệp Thành tới, cô nhất định phải nói rõ ràng, cho dù người kia có là ông nội của anh, thì cô một chút cũng không nhượng bộ.

Muốn tách mẹ con cô ra, ngay cả nằm mơ cũng đừng tưởng....